Chương 18: Không phải phế vật
Hahaha, bảo vệ cho nó ... chỉ dựa vào mày á?"
"Chính mình còn không bảo vệ được, lấy cái gì bảo vệ cho thằng này?"
Mấy người cười to.
Trương Hồng Cường không sợ thanh thép trong tay Huy Thái Lang, nhặt một hòn đá bên đường và giận dữ đi về phía Huy Thái Lang.
"Mẹ kiếp, loại phế vật như mày mà dám khiêu khích tao như vậy sao?"
"Cậu muốn làm gì?", Huy Thái Lang hết lần này đến lần khác lùi lại, cực kỳ khẩn trương.
"Làm gì? Giết chết mày!"
Trương Hồng Cường gầm lên một tiếng và ném một viên đá vào trán Huy Thái Lang.
Muốn lấy mạng người ta hay gì!
Huy Thái Lang tái mặt, vội vàng né sang một bên, nhưng động tác của cậu ta quá chậm, hòn đá rơi mạnh xuống vai, cậu ta nhe răng vì đau đớn.
"Đồ chó, cút! Dám thách thức tao hả? Bố mày đã là phế vật, mày còn phế vật hơn bố mày! Hôm nay tao sẽ cho mày phế như bố mày! Đồ phế vật!!!"
Trương Hồng Cường nhặt đá và tiếp tục ném vào Huy Thái Lang.
Tuổi trẻ nông nổi, không biết nặng nhẹ, nhà giàu có quyền thế, lại không biết pháp luật là gì! Có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ hối hận về những gì mình đã làm, nhưng khi ngày đó đến, hối hận có ích gì?
Nếu muốn hối hận, nhất định phải hối hận hôm nay!
Tần Long lạnh lùng đi về phía trước.
"Mày muốn làm gì?"
Chu Thao ngay lập tức ngăn anh lại, cau mày.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.
"Cha tao không phải phế vật!!"
Mọi người giật mình, đó là Huy Thái Lang.
Cậu ta nắm lấy ống thép và bất ngờ nhảy lên, thừa lúc Trương Hồng Cường không chuẩn bị trước, đã đánh một gậy vào trán hắn.
Đoang!
Trương Hồng Cường không ngờ rằng Huy Thái Lang yếu ớt cũng dám đánh trả, hắn bị một cây gậy vào trán, bị choáng váng, đưa tay chạm vào trán, thứ chất lỏng hơi nóng chảy xuống ...
"Hả?"
Trương Hồng Cường sắc mặt tái nhợt, tràn đầy hoảng sợ, thân thể lảo đảo, ngồi phịch xuống đất.
Huy Thái Lang đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, như sắp ăn tươi nuốt sống Trương Hồng Cường.
Cậu ta đã bị chạm đến danh giới cuối cùng.
Đó là bố của cậu ta.
"Thằng này bị điên à?", một đồng phạm nói.
"Không cần biết nó có điên hay không, nếu nó dám đánh em họ của tao, hôm nay tao sẽ cho xe cứu thương chở nó về!"
Chu Thao giận dữ gầm lên và chạy về phía Huy Thái Lang.
Huy Thái Lang cũng không né, bị Chu Thao đấm vào mặt, ngã phịch xuống đất.
"Đánh, đánh chết cho tao!"
Chu Thao gầm lên, nhóm người bao vây Huy Thái Lang hết đấm rồi đá.
“Anh họ, báo thù cho em, chặt đứt tay nó!!”, Trương Hồng Cường bừng tỉnh, phát ra một tiếng rống gần như điên cuồng.
Huy Thái Lang mặc dù phát điên, nhưng thể chất của cậu ta không phải là đối thủ của đám Chu Thao, đặc biệt là Chu Thao, người gã cao và to, người bình thường không thể chịu nổi một cú đấm của gã. Nếu cứ tiếp tục, Huy Thái Lang nếu không bị đánh chết thì cũng bị tàn tật.
Nhưng vào lúc này, một người đang vây đánh Huy Thái Lang đột nhiên bay ra.
Loảng xoảng!
Người kia va vào hàng rào của trường, ngã xuống và liên tục lăn lộn trên mặt đất, kêu rên không ngừng.
"Cái gì?"
Những người còn lại đều bị sốc.
"Là học sinh chuyển trường!", Trương Hồng Cường hô to.
"Cùng lên cho tao!"
Chu Thao tức giận chạy về phía Tần Long.
“Thằng nhãi, tao chưa động đến mày mà mày lại dám ra tay với bọn tao trước à?”, nói xong liền giơ nắm đấm lên.
Nhưng nắm đấm còn chưa tới, Tần Long đã đá vào bụng gã.
Rầm!
Chu Thao cao 1,78 mét bay vút đi như diều đứt dây.
"Gì?"
Trái tim của các sinh viên xung quanh thót lại.
Đậu xanh, đây vẫn là người sao? Đá một cái mà làm người ta bay đi được? Cần bao nhiêu sức để làm được thế chứ?
"Thái Lang, đứng lên, ai đánh cậu, cậu đánh lại, nói cho bọn hắn biết, bố cậu không phế vật, cậu cũng không phế vật!", Tần Long lạnh lùng nói.
Anh không hành động ngay lập tức vì anh muốn biết người bạn cùng bàn mới của mình máu đến mức nào. Trên thực tế, từ khi Huy Thái Lang đến, Tần Long đã quyết định kết bạn với tên này rồi, nhưng ...
Làm bạn của Tần Long tôi, nhất định không được mềm yếu!
Như bị kích thích, Huy Thái Lang bò lên, hung dữ nhìn Trương Hồng Cường bên cạnh, giơ ống thép lên và đập mạnh tới.
"Đừng có quá phách lối!", Trương Hồng Cường không có lối thoát, nghiến răng và bắt đầu đánh nhau với Huy Thái Lang.
Những tên xung quanh đều lao về phía Tần Long.
Sự uy hiếp của Tần Long đã vượt xa Huy Thái Lang.
"Chúng mày đã mười tám tuổi rồi, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm đi, chắc chắn trước kia cũng bắt nạt không ít bạn học đúng không?"
Tần Long bình tĩnh nói, giơ tay lên, như tia chớp tát những người trước mặt.
Bốp bốp bốp...
Một chuỗi bạt tai vang dội cả con ngõ.
Mấy tên đó ngay lập tức choáng váng, trên má của họ nổi đầy những dấu tay đỏ tươi.
"Quỳ xuống".
Tần Long lạnh lùng nói.
Chương 17: Không yên tâm
"Mày...muốn chết à", mấy tên đó như chợt tỉnh, sờ lên mặt, lúc này mới ý thức được những gì vừa xảy ra, nhất thời lên cơn giận dữ, gầm lên vọt tới.
Bốp bốp bốp...
Tần Long lại giơ tay.
Chu Thao và những người khác thậm chí không thể nhìn rõ chuyển động của Tần Long, họ lại bị tát và lại bị choáng.
"Chúng mày không phải rất thích các bạn học khác quỳ xuống sao? Giờ chúng mày quỳ xuống, tao sẽ không ra tay lần ba".
Tần Long nhàn nhạt nói.
Mắt mấy tên đó long lên sòng sọc, mất một lúc mới dừng lại.
Một tên trong số chúng vẫn không phục, nghiến răng nghiến lợi rút từ bên hông ra một con dao díp.
"Hử?"
Tần Long cau mày.
"Không phải mày rất có bản lĩnh sao? Tiếp tục nhảy nhót nữa đi! Phách lối nữa đi, để tao đục vài lỗ trên người mày xem mày còn phách lối được nữa không!"
Tên đó hét lên với vết máu trên miệng, trông thật gớm ghiếc.
"Chơi dao?"
Tần Long sắc mặt lạnh xuống, đột nhiên vọt tới.
Tên đó hoảng sợ, không ngờ rằng Tần Long không hề bị uy hiếp mà ngược lại lao về phía trước.
Hắn hoảng loạn, nhắm tịt mắt vào rồi đâm loạn xạ. Nhưng lưỡi dao vừa lướt qua, cổ tay truyền đến một trận đau thấu xương, vừa buông lỏng tay ra, con dao díp lập tức rơi khỏi tay.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, con dao đã vào tay Tần Long.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của mấy tên đó tái đi.
Con dao như sống dậy, linh hoạt xoay tròn trong lòng bàn tay và đầu ngón tay anh.
Trong lòng mọi người có một tia ớn lạnh.
"Tất cả quỳ xuống!!"
Tần Long lạnh lùng quát.
Chu Thao và những người khác không dám chống cự một chút nào.
Trương Hồng Cường, người đang đấu một chọi một với Huy Thái Lang ở đó, cũng bị một gậy quật ngã và không thể đứng dậy.
"Ai cho mày sỉ nhục bố tao, ai cho mày sỉ nhục bố tao!"
Huy Thái Lang dường như phát điên, cầm gậy và điên cuồng giáng xuống.
Trương Hồng Cường dùng tay chống cự, liên tục la hét.
"Thái Lang, dừng tay!"
Tần Long lo lắng quát.
Huy Thái Lang dừng lại, thở hổn hển.
"Cậu không thể thiên vị được! Phải chiếu cố cả những người bên này nữa chứ", Tần Long bổ sung nói.
“Hả?”, những người đó trợn mắt ngoác mồm, kinh hãi nhìn Tần Long.
Huy Thái Lang nhếch mép cười, cầm gậy chạy tới.
Một lúc sau, ai nấy mặt mũi đều bầm dập, sưng húp, rất thê thảm.
"Anh Long, cảm ơn anh".
Huy Thái Lang nhìn mấy người đang kêu khóc trên mặt đất, thở hổn hển nói.
"Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Không có anh, có khi người nằm trên mặt đất đã là em rồi!"
"Không có tôi, cậu sẽ không chạy theo đánh bọn chúng à".
"Không", Huy Thái Lang lắc đầu, trong mắt hiện lên sự tức giận: "Ngay cả khi không có anh, em cũng sẽ đánh họ, bởi vì họ đã xúc phạm bố và anh hùng trong lòng em!"
“Anh hùng?”, Tần Long sửng sốt.
"Trận chiến này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng trước đây em chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thắng được chúng, cho đến khi anh xuất hiện, anh Long, về sau em sẽ theo anh", ánh mắt Huy Thái Lang kiên định.
“Tôi không nói là sẽ thu nhận đồ đệ”, Tần Long không nói nên lời.
Huy Thái Lang ngẩn người.
“Làm huynh đệ là được rồi”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang nhìn anh với đôi mắt đờ đẫn, một lúc lâu sau, đôi mắt kiên nghị đó dịu đi, một vài giọt nước mắt chảy ra, nhưng chúng rất nhanh bị cậu ta lau đi.
"Anh Long, chúng ta từ nay về sau chính là huynh đệ! Vào sinh ra tử, chuyện gì cũng không từ!", Huy Thái Lang cao giọng nói, trong lòng âm thầm lập lời thề.
"Dừng lại!"
Lúc này, có một tiếng thở hổn hển dữ dội.
Đám người Tần Long nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Viên Viên dẫn theo mấy tên vệ sĩ xông tới.
Cầm trên tay con dao nhỏ không biết lấy từ đâu ra, kề sát vào cổ, đám vệ sĩ phía sau đều kinh hãi hét lên: "Tiểu thư đừng làm loạn, chúng tôi đi là được chứ gì!"
Hóa ra sau khi Diệp Viên Viên bị Tư Khả Hân kéo đi, cô vẫn lo lắng cho Tần Long, muốn nhờ vệ sĩ bên ngoài viện giải cứu Tần Long, nhưng vệ sĩ lại từ chối, nên Diệp Viên Viên đành phải dùng đến phương pháp quyết liệt này.
Anh ấy là ân nhân của tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được!
Diệp Viên Viên trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng khi đến đầu ngõ, cô hoàn toàn choáng váng.
Chu Thao, Trương Hồng Cường và những người khác đều nằm la liệt trên mặt đất, Huy Thái Lang đang đứng đó cầm một cây gậy đầy vết tích, Tần Long đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Là Diệp hoa khôi sao?"
Huy Thái Lang căng thẳng.
Chương 18: Chữa bệnh
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Viên Viên vẻ mặt kinh ngạc đi tới.
"Tôi cũng không biết, vừa rồi Trương Hồng Cường muốn giới thiệu chúng tôi với anh họ Chu Thao, kết quả là bọn họ đến đây nhìn không rõ đường đi, đều ngã ra đất, mặt mũi đều bầm tím hết, bạn Diệp gọi cho 120 đi, haizz, đúng là bất cẩn quá", Tần Long lắc đầu liên tục.
Diệp Viên Viên dở khóc dở cười, làm sao cô tin được?
Nhìn vào những vết sẹo trên cơ thể họ, rõ ràng là họ đã bị đánh gục bằng gậy.
Đây có phải là do Huy Thái Lang làm không?
Không thể nào!
Mặc dù Diệp Viên Viên không tiếp xúc nhiều với Huy Thái Lang, nhưng ở một mức độ nào đó cô biết rằng Huy Thái Lang không bao giờ có thể là đối thủ của những người như Chu Thao và Trương Hồng Cường.
Chẳng lẽ là Tần Long?
Điều đó cũng không thể nào? Cho dù có thêm Tần Long, hai người mà có thể đánh bại bảy tám người này sao?
Rốt…rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Quên đi, chỉ cần Tần Long không sao là được.
Diệp Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, sai vệ sĩ đi gọi điện thoại.
"Bạn Tần Long, bạn Thái Lang, hai người lập tức đi theo tôi, tuy rằng hai người không sao, nhưng bọn họ bị thương, một khi nhà trường quy trách nhiệm, hai người sẽ gặp rắc rối, đi theo tôi, ngày mai tôi có thể làm chứng, việc bọn họ bị thương không liên quan gì đến hai người”.
Diệp Viên Viên vội nói.
Cô không thích những người như Trương Hồng Cường, vì vậy tất nhiên đứng cô sẽ về phía Tần Long.
“Vậy thì đa tạ”, Tần Long cười nhạt.
"Haha, Diệp Viên Viên không hổ là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp lại tốt bụng".
Huy Thái Lang cười, nhưng vừa mở miệng đã chạm phải vết thương, đau đến nỗi không thở được.
Với sự giúp đỡ của Diệp Viên Viên, ngay cả khi đám Trương Hồng Cường có đi kiện cáo, Tần Long và Huy Thái Lang cũng không phải sợ hãi, dù sao thì thế lực nhà họ Trương cũng không là gì so với nhà họ Diệp.
Nhưng lúc này, Diệp Viên Viên mới đi được hai bước, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, bước chân tựa hồ lảo đảo.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Vệ sĩ phát hiện có điều khác thường vội vàng hỏi.
"Tôi. . . Tôi không sao, chúng ta về đi, về muộn bố sẽ lo lắng..".
Diệp Viên Viên nói, nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt.
"Mau lái xe vào đây, lập tức mang thuốc cho tiểu thư uống".
Người vệ sĩ tái mặt vì sợ hãi và vội vàng hét lên.
Nhưng vào lúc đang nói chuyện, Diệp Viên Viên giống như tằm lột khỏi kén, toàn thân không còn sức lực, mắt mờ đi, người mềm nhũn ngã xuống đất.
Tần Long nhanh mắt nhanh tay, lập tức đỡ lấy cô.
"Tiểu thư! Tiểu thư!!!"
Các vệ sĩ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ.
Tần Long hai mắt híp lại, lập tức vung tay bắt mạch, sắc mặt trong nháy mắt căng thẳng.
"Tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm. Giờ đã quá muộn để đưa cô ấy đến bệnh viện rồi. Tôi phải chữa trị cho cô ấy ngay lập tức!!"
"Thằng nhãi mày định làm gì? Buông ra! Chúng tao phải lập tức đưa tiểu thư về!", một vệ sĩ tức giận nói.
"Anh muốn tiểu thư của mấy người chết trên đường sao? Trong cơ thể cô ấy khí lạnh đã ăn mòn đến huyết mạch chủ, máu ở đó đã đông lại, mười phút nữa, cô ấy sẽ hoàn toàn chết cóng, cho dù anh có là ông trời cũng không thể cứu được tiểu thư của anh!"
Tần Long hừ lạnh một tiếng.
Khi các vệ sĩ nghe thấy vậy, tất cả đều sửng sốt.
Nhưng Tần Long lại đột nhiên ôm lấy Diệp Viên Viên, chạy về phía đầu ngõ.
"Mày định đi đâu?"
"Dừng lại!"
Các vệ sĩ đuổi theo anh.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, mặc dù Tần Long ôm người, nhưng anh vẫn chạy cực nhanh, đám vệ sĩ dốc toàn lực cũng đuổi theo không kịp.
Mấy học sinh chuẩn bị rời khỏi khuôn viên trường đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Sau giờ học, học sinh chuyển trường chạy dưới ánh mặt trời lặn với Diệp Viên Viên trong vòng tay, và biến mất trước tòa nhà dạy học vắng vẻ ...
Bùm!
Tần Long đá mạnh một cước, cánh cửa phòng học khóa chặt lập tức bị đá tung ra.
Anh nhanh chân bước vào, kê mấy cái bàn sát lại với nhau, anh vội vàng đặt Diệp Viên Viên nằm úp trên bàn, sau đó chặn cửa, kéo rèm lớp học lại.
Lúc này, Diệp Viên Viên cả người cuộn tròn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi, giống như một con mèo con sợ hãi run rẩy.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn tái nhợt của cô không ngừng thì thầm, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt vào nhau, bất tỉnh nhân sự.
"Cô gái, cô gặp được tôi là may mắn lắm đấy, trên đời này e rằng trừ tôi ra, không ai có thể chữa khỏi bệnh của cô đâu".
Tần Long thở ra một hơi, xoa xoa vào hông vài lần, mấy tia sáng lạnh mảnh mai giống như sao băng, xoay tròn ở trong lòng bàn tay của anh, giống như tinh linh vậy.
Diệp Viên Viên mơ hồ cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Người đó thống trị thiên hạ, nắm quyền sinh tử, bất khả chiến bại.
Đó là... bạn học Tần Long?
Chương 19: Bậc thầy Đông y?
Diệp Viên Viên không thể nhớ những gì đã xảy ra tiếp theo. Cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong cơ thể đang dần dần biến mất, thay vào đó là từng đợt ấm áp, cảm giác này làm cho cô không nhịn được chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại không biết đã qua bao lâu rồi.
Tần Long đưa tay đặt ở trên trán Diệp Viên Viên, nhắm mắt lại, hơi vận khí, một luồng hơi ấm áp từ lòng bàn tay luồn vào trán Diệp Viên Viên, cô chậm rãi mở mắt ra, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
"Bạn Viên Viên, vừa rồi tình huống khẩn cấp, tôi làm chỉ làm bổn phận của bác sĩ, hi vọng cậu đừng trách tội", Tần Long nghiêm mặt nói với Diệp Viên Viên.
Ánh mắt Diệp Viên Viên khẽ run lên, sau khi nhìn thân thể của mình, mới phát hiện quần áo của mình có chút xộc xệch.
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng.
"Tôi tin tưởng cậu, Tần Long…", thật lâu sau, Diệp Viên Viên mới nói ra một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cảm ơn”, Tần Long gật đầu, ánh mắt cực kỳ trong trẻo: “Nhưng vẫn chưa kết thúc, cậu kiên nhẫn một chút”.
Sau đó, anh vuốt kim bạc, ngón tay di chuyển quanh bụng Diệp Viên Viên, đột nhiên chộp lấy một điểm, con ngươi lạnh lẽo tỏa sáng, kim bạc như sao băng xuyên qua.
Nhanh! Tàn nhẫn! Chuẩn!
Thầy thuốc kiêng kỵ nhất là do dự khi châm kim, khoa học châm cứu không chỉ chú ý đến kỹ năng sử dụng kim trong Đông y, mà còn chú ý đến huyệt vị và bệnh tính của bệnh nhân.
Trong người Diệp Viên Viên hiện tại phát ra một loại khí lạnh, loại này khí có lẽ đã có từ ngày cô sinh ra, nếu như cô là con nhà bình thường, có khi mười tuổi là đã chết rồi, chỉ có Diệp Hổ, giám đốc tập đoàn mới có nhiều của quý để kéo dài tính mạng của Diệp Viên Viên như vậy.
Mặc dù giờ phút này thân thể Diệp Viên Viên cực lạnh, nhưng cô lại cảm thấy mặt mình như sắp bỏng đến nơi.
"Mình thực sự ... đã bị một người con trai thấy hết".
"Mà... người con trai này còn là bạn cùng lớp?"
"Làm sao bây giờ? Diệp Viên Viên, sau này còn cưới được ai nữa chứ?"
Tim Diệp Viên Viên đập loạn xạ, đầu óc hỗn loạn, cô lặng lẽ nhìn Tần Long, tim lập tức đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tần Long đang tập trung châm kim, sắc mặt nghiêm túc khác thường, đã thay đổi so với hình tượng nhu nhược lúc trước, giờ phút này giống như một vị tướng bất khả chiến bại, giống như một kẻ cứng cỏi gan dạ không bao giờ gục ngã, không bao giờ thừa nhận thất bại!
Mồ hôi lăn dài trên đôi má được cạo nhẵn nhụi của anh, nhưng anh không hề hay biết.
Đây là Tần Long sao?
Trái tim của Diệp Viên Viên run lên, cô cảm thấy như thể có thứ gì đó được mở ra từ sâu trong trái tim mình.
Lúc này cô mới phát hiện, hình như từ giờ phút này trở đi, cô thật sự đã ‘biết’ Tần Long...
Vậy những gì cô thấy trước kia đều là giả sao?
Khi hơi lạnh lui dần, cái cau mày đáng yêu của Diệp Viên Viên cũng giãn ra.
"Châm cứu xong rồi, đợi thêm mười lăm phút nữa".
Tần Long nói xong, đột nhiên giơ tay lên, ngón trỏ giơ lên, không hề báo trước ấn vào.
"A?"
Sắc mặt Diệp Viên Viên tái nhợt, nước mắt chảy ra, không thể tin cảnh trước mắt.
"Bạn Diệp, giờ tôi đang trị bệnh cho cô, giấu bệnh sợ thầy là không tốt!", Tần Long sao có thể không biết cô gái nhỏ này thẹn thùng? Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, làm sao để ý được nhiều như vậy?
Diệp Viên Viên hai má đỏ lựng, cũng may xung quanh không có người, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại, lông mi mảnh mai không tự chủ run lên.
"Xin lỗi, tôi đã thất thố rồi".
Một âm thanh mỏng như tiếng muỗi truyền ra.
Tần Long yên lặng gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng ấn ở nơi đó.
Diệp Viên Viên chỉ cảm thấy trong bụng có một dòng nước ấm, dòng nước ấm này giống như gió xuân ấm áp, thổi khắp người, quét sạch toàn bộ khí lạnh trong cơ thể cô.
"Ưm…", Diệp Viên Viên không nhịn được, khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, phát ra tiếng mèo kêu.
Quả nhiên người nghe đã thực sự kích động.
Mười lăm phút sau, Tần Long thu ngón tay lại, cây kim bạc đâm vào bụng dưới của Diệp Viên Viên đã khiến cho cái lạnh biến mất.
Diệp Viên Viên lại mở mắt ra, sắc mặt khôi phục bình thường.
"Cậu bệnh đã mấy năm rồi, khí lạnh thấu xương, muốn trị dứt điểm, châm cứu một hai lần cũng vô dụng, ít nhất phải trải qua năm đợt trị liệu nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn".
Tần Long vỗ tay cười nói.
“Cám ơn bạn Tần Long”, Diệp Viên Viên cảm kích nói, nhưng trong lòng cũng chấn động không thôi.
Bạn Tần Long này là ai? Tại sao còn trẻ như vậy mà đã biết y thuật cao siêu như thế? Đông y? Không phải Diệp Hổ không mời bậc thầy về Đông y đến chữa trị cho cô, nhưng không có hiệu quả, nhưng Tần Long trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể khống chế bệnh tình của cô ... Cậu ấy có phải là một bậc thầy về Đông y không vậy?
Không thể tin được.
Diệp Viên Viên suy nghĩ miên man.
Loảng xoảng!
Lúc này, cửa bị đá tung ra.
"Họ đang ở đây!"
Những tiếng la hét vang lên ở hành lang, theo sau là một đám...
Chương 20: Còn là người không vậy?
Một số lượng lớn vệ sĩ mặc vest và cầm súng lục xông vào.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Một vệ sĩ hét lên.
"Tôi ổn".
Diệp Viên Viên lắc đầu, lúc này sắc mặt của cô hồng hào, thần khí còn tốt hơn lúc trước.
Đội trưởng an ninh Trương Hào sững sờ.
Anh ta phụ trách bảo vệ tiểu thư nhiều năm như vậy, chưa từng thấy khí sắc tiểu thư tốt như thế bao giờ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chẳng lẽ…?
Ánh mắt Trương Hào hướng về phía Tần Long.
Buổi chiều tan học, lớp học trống vắng, trong phòng không người, cô nam quả nữ...
Bùm!
Đầu Trương Hào nổ tung ngay lập tức.
Chẳng lẽ hoa khôi đã bị học sinh này...
Một cơn ớn lạnh lập tức ập đến toàn thân Trương Hào.
Toi rồi! Toi rồi!
Nếu để ông chủ biết chuyện này, tất cả mọi người, bao gồm cả anh ta, nhất định sẽ bị lột da!
"Thằng khốn! Thằng khốn!!"
Trương Hào không nén được lửa giận trong lòng, quát lên với Tần Long: "Đánh, đánh chết cho tôi! !"
"Vâng!"
Các vệ sĩ cùng nhau xông lên, hết đấm rồi lại đá!
Diệp Viên Viên kinh hãi, vội kêu to: "Dừng tay!!!"
Nhưng quá trễ rồi!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lớp học truyền ra mấy âm thành trầm đục.
Nhìn thấy vài bóng người bay qua bên cạnh Diệp Viên Viên, nặng nề ngã xuống chiếc bàn phía sau cô.
Những người này rõ ràng là vệ sĩ xông về phía Tần Long.
Loảng xoảng!
Sức nặng hơn trăm ký đè sập toàn bộ bàn học, Diệp Viên Viên và Trương Hào sững sờ, quay đầu lại thì thấy bốn vệ sĩ đang lăn lộn trên mặt đất thậm chí còn không đứng dậy được.
Nhưng thấy Tần Long lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một cây sào, uy nghiêm bất động, thần sắc lạnh lùng: "Tôi cứu mạng tiểu thư của các người, tôi chính là ân nhân cứu mạng của tiểu thư các người, thế mà nhà họ Diệp đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"
Đôi mắt mùa thu của Diệp Viên Viên run lên, đôi môi anh đào khẽ mở: Tần Long ... thật tuyệt vời!
Những vệ sĩ mà Diệp Hổ mời có lương hàng tháng mười mấy nghìn, hơn nữa hầu hết đều là cựu binh, thể lực có thể tưởng tượng được, nhưng khi đối mặt với Tần Long, chưa giáp mặt đã bị đánh bại.
Trương Hào cũng sửng sốt.
Anh ta chưa bao giờ gặp cảnh này bao giờ.
"Là con nhà võ à?"
Trương Hào nhắm mắt lại và cẩn thận nghiêng người.
Anh ta đã làm lính được tám năm, điểm số trong quân đội luôn đứng đầu, sau khi xuất ngũ, anh ta đã làm vệ sĩ được 5 năm, hiện tại anh ta đã là một vệ sĩ chuyên nghiệp với mức lương hàng năm là 500.000, có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ đai đen Taekwondo, nhưng đối mặt với cậu học sinh cao và gầy này lại có chút chột dạ.
Không đúng!
Trương Hào đột nhiên nhận ra, anh ta lấy lại bình tĩnh, nghĩ lại lúc Tần Long xắn tay áo lộ ra nửa cánh tay nhỏ bé, đồng tử đột nhiên co lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Đó không phải là gầy! Đó là một người luyện võ đến cực điểm, trên người không có bao nhiêu mỡ, chỉ có cơ bắp! Cũng giống như Lý Tiểu Long, tuy bề ngoài trông rất gầy nhưng dưới lớp quần áo không rộng lại ẩn chứa cơ bắp cuồn cuộn và đáng sợ.
Nhưng dù sao đó cũng là một huyền thoại. Tên học sinh này không phải đã luyện đến trạng thái phi nhân như Lý Tiểu Long rồi đấy chứ?
Trương Hào hít một hơi, bất chấp tất cả, anh ta xông tới trước.
Nếu không thu phục được tên này, sẽ không thể giải thích với ông chủ, danh tiếng của anh ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Vù.
Trương Hào đấm, nắm đấm lớn như bao cát rất mạnh mẽ, đủ để chẻ gỗ và đá.
Người bình thường nhìn thấy sẽ sợ đến chân tay run rẩy. Nhưng vẻ mặt Tần Long không thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu.
Đánh hụt.
Trương Hào sửng sốt.
Thằng nhóc này phản ứng nhanh nhỉ? Hay cậu ta may mắn?
Anh ta nghiến răng và vung nắm đấm lần nữa.
Nhưng Tần Long lại nhanh chóng lui về phía sau, tránh được.
"Tao không tin mày có thể tiếp tục né tránh!", Trương Hào cả giận, kiên trì lại phát động đợt công kích thứ ba.
Nhưng vào lúc này, Tần Long đạp một cước tới.
Ầm!
Trương Hào bị đá vào bụng dưới, vào lúc đó, anh ta cảm thấy toàn bộ cơ bắp và sức mạnh của mình sụp đổ, anh ta không thể kiểm soát được mà bay ra ngoài và đập mạnh vào bảng đen ở cuối lớp.
Tất cả các vệ sĩ đều chết lặng.
Trương Hào cao gần hai mét... thế mà bị học sinh này đá đi?
Đây là người sao?