Đệ Nhất Thần Y

Chương 11-15




Chương 11: Tôi không quấy rầy cậu nữa

Ai mà ngờ học sinh chuyển trường này sẽ nói một câu như vậy trước mặt hoa khôi của trường cơ chứ.

Tất cả mọi người không hiểu, nhưng Diệp Viên Viên lại hiểu.

Lúc trước khi cảnh sát ập vào, Tần Long còn chưa kịp nói câu nào đã bị đưa vào trong xe cảnh sát, còn Diệp Viên Viên thì được đưa vào nhập viện nhân dân thành phố, tiền chén thuốc cũng bị quên mất.

Diệp Viên Viên cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra, chuyển 20.000 vào tài khoản Tần Long để lại lần trước.

“Cậu Tần Long, lần này thì được rồi chứ?”, Diệp Viên Viên chớp chớp mắt, cười nói.

"Đúng là đại phú bà", Tần Long kiểm tra tài khoản, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, cám ơn cậu đã chiếu cố, lần này tôi có thể trả hết nợ rồi".

"Trả nợ? Cậu nợ tiền ai à?", Diệp Viên Viên tò mò hỏi.

"Đúng vậy, nếu không tại sao tôi phải mở hàng bán chứ?", Tần Long nhún vai.

"Cậu nợ bao nhiêu?"

"Cũng tầm tầm, chính xác là 20.000".

“Hai mươi nghìn?”, Diệp Viên Viên nhất thời sửng sốt, hai mươi nghìn đối với cô chẳng là gì, nhưng đối với một học sinh bình thường mà nói, thì đó là một con số khổng lồ đấy.

"Cậu còn trẻ như vậy, làm sao có thể nợ nhiều thế chứ? Không phải là cờ bạc đấy chứ?", Tư Khả Hân đi tới, cau mày nói.

“Gì mà cơ bạc, bạn học này, xin đừng vu khống người khác như vậy”, Tần Long thở dài, nói: “Chỉ là tôi nghèo không có tiền đóng học phí, cho nên phải đi vay tiền, tôi không giống hai người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, không phải lo cơm ăn áo mặc, tôi từ nhỏ đã không có bố mẹ, ba tuổi đã đi xin ăn, năm tuổi phải giành ăn với chó hoang, bảy tuổi thì gặp được một lão ăn mày, mười tuổi lão ta chết, rồi lại bắt đầu đi xin ăn, ăn xin đến bây giờ, than ôi... đời khổ quá ".

Đúng là vừa nói vừa khóc.

Phì!

Diệp Viên Viên nhịn không được cười ra tiếng, cái vẻ giả bộ bi thương của Tần Long làm cho cô phải buồn cười.

“Cậu chém gió ghê thật đấy!”, Tư Khả Hân cong môi, nhất định không tin.

Nhưng có một điều mà cô con gái thứ hai tin, đó chính là điều kiện tài chính của Tần Long quả thực là không tốt lắm, cho dù là từ phòng thuê hay quần áo của cậu, đều có thể nhìn ra được.

“Cho nên cậu mở hàng bán kiếm học phí?”, Diệp Viên Viên hỏi.

“Đúng vậy, nhưng từ giờ sẽ không làm nữa, tiền mà hai người đưa cho tôi vừa vặn để trả nợ rồi”, Tần Long cười cười, cũng không muốn tiếp tục cái chủ đề nhàm chán này nữa, liếc mắt, tình cờ bắt gặp đôi mắt mùa thu như sao trời của Diệp Viên Viên.

Thân thể non nớt của Diệp Viên Viên run lên, giống như có thứ gì đó trực tiếp đâm vào tim cô, cảm giác khó tả, hai gò má hiện lên một vệt ửng hồng, cô hít một hơi, lồng ngực hơi ưỡn phập phồng một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu Tần Long, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chuyện mấy ngày trước, nếu không e rằng lành ít dữ nhiều, tôi muốn đích thân đến xin lỗi, nhưng cha tôi lại nhốt tôi trong bệnh viện, lần này tôi viện cớ là đi học mới có thể trốn ra ngoài đấy, đã gặp được cậu rồi, tôi muốn thành tâm nói với cậu một câu: Cảm ơn..".

Tần Long nhìn vào đôi mắt trong veo tràn đầy chân thành kia, cười nhạt vẫy vẫy tay: "Không cần khách khí, lương y như từ mẫu, cứu người là nghĩa vụ của thầy thuốc".

Diệp Viên Viên còn muốn nói gì đó thì lại bị Tần Long chặn lại.

"Bạn Viên Viên, cậu bị thương mà, mau về chỗ ngồi nghỉ ngơi đi, tiết học sắp bắt đầu rồi, tôi cũng phải chuẩn bị đây", Tần Long lại xua tay, không khách khí nói.

Nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Viên Viên khẽ mở, lập tức sửng sốt.

Con ngươi của Tư Khả Hân bên cạnh cũng hơi mở to.

Không khí bỗng im ắng lạ thường.

Các bạn học nhìn chằm chằm vào bên này không ngừng nuốt nước miếng.

Diệp Viên Viên là ai? Đừng nói tất cả mọi người trong lớp này, toàn bộ khối và thậm chí toàn trường đều biết cô.

Cô con gái nhà họ Diệp có giọng nói ngọt ngào, tính tình dịu dàng, gia thế hiển hách, quan trọng nhất cô còn là ủy viên hội đồng học tập của lớp 12-9, học sinh giỏi trong mắt thầy cô, là lý tưởng cao nhất của tất cả nam sinh trong trường.

Có thể thấy được, Tần Long thậm chí còn không thèm nói thêm vài câu, mở miệng là đòi tiền, có tiền liền trở mặt...

Qua một lúc lâu, Diệp Viên Viên mới cười khổ gật đầu: "Cảm tạ Tần Long... Vậy thì... tôi không quấy rầy cậu nữa".

Nói xong, cô có chút thất vọng trở về chỗ ngồi.

"Đồ ngốc!"

Tư Khả Hân hung hăng trừng mắt nhìn, cái mũi nhỏ đáng yêu phát ra một tiếng 'hừ', rồi quay về chỗ ngồi.

Tần Long không thèm để ý đến hai cô gái, tùy tiện nghịch quyển sách trên bàn, giả vờ đọc, không để ý xung quanh có vô số ánh mắt sát khí đang nhìn mình.

"Người anh em, chiêu lạt mềm buộc chặt này được phết đấy! Lần này Diệp hoa khôi không nhớ đến cậu không được rồi".

Lúc này, một giọng nói lười biếng từ bên cạnh truyền đến.

Chương 12: Bạn cùng bàn

Tần Long giật mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã gầy gò nằm trên bàn bên cạnh.

Tên này người toàn xương, nhìn qua thì tầm mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo cũng bình thường, nhưng điều khiến anh chú ý chính là màu tóc... xanh lè!

Mà lại là màu xanh lá cơ! Nhìn từ xa cứ tưởng cỏ mọc trên đầu người này ấy!

"Người anh em, chúng ta ngồi cùng bàn chính là định mệnh! Tôi tên Huy Thái Lang! Cậu cứ gọi tôi là Thái Lang! Từ giờ trở đi, ở lớp 12-9 này, tôi sẽ bao kê cho cậu!", Huy Thái Lang kiêu ngạo nói, nhưng giữ giọng nói rất nhỏ, vì sợ người khác nghe thấy.

Huy Thái Lang?

Này là muốn chăn gà à?

"Hóa ra là anh Thái Lang, rất vui được gặp anh! Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chỉ nhìn màu tóc của Thái Lang….cũng có thể thấy anh Thái Lang rất là tài giỏi", Tần Long khen ngợi.

Huy Thái Lang nghe vậy thì mắt sáng lên: "Tri kỉ! Bố tôi cũng nói như vậy về tôi!", nói xong, cậu ta hùng hồn vuốt tóc một cái.

Khóe miệng Tần Long giật giật.

Nhân tài!

"Mà này, Tần Long, lát nữa tan học, cậu phải nhanh chân đi cửa sau ra ngoài, nghỉ giữa các tiết học là mười phút, cậu phải căn đúng giờ mà vào lớp", Huy Thái Lang đột nhiên xích lại gần, mắt dán vào vị trí hàng đầu của tổ 1.

“Tại sao?”, Tần Long vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu chưa từng nghe à?"

"Nghe gì?"

"Hồng nhan họa thủy!", Huy Thái Lang lắc đầu và thì thầm: "Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên là điều cấm kỵ trong suy nghĩ của nhiều người, bất cứ ai chạm vào điều cấm kỵ này sẽ trở thành cái gai trong mắt họ và phải bị loại bỏ!"

Tần Long nhíu mày: "Vậy ý của cậu là lớp chúng ta..".

"Đương nhiên là có người thích Diệp Viên Viên rồi, đó chính là người ngồi ở hàng thứ ba của tổ thứ nhất, tên là Trương Hồng Cường... Nhìn kìa, nhìn đi! Hắn cầm điện thoại ra rồi kìa! Tần Long, mau đi đi! Sau giờ học mau đi đi! Tuyệt đối không thể ở lại lớp sau giờ học!", Huy Thái Lang thấp giọng nói, có vẻ hơi lo lắng.

"Cậu ta cầm điện thoại ra thì sao?"

"Cậu thật ngu ngốc, hắn đang điều động người, sau giờ học anh họ của hắn sẽ tới, cậu không rời đi, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn!", Huy Thái Lang lo lắng nói: "Rất nhiều nam sinh của lớp của chúng ta đều mắc bệnh của Trương Hồng Cường, cậu phải cẩn thận".

“Ồ?”, Tần Long híp mắt, lắc đầu nói: “Vào học rồi, tan học nói tiếp nhé”.

"Cậu…Haizzz, không nghe lời tôi mà, thôi bỏ đi, mãi mới có người ngồi cùng bàn, tan tiết tôi sẽ nói chuyện với Trương Hồng Cường, ở lớp 12-9 này, hắn nhất định phải nể mặt Huy Thái Lang tôi ít nhiều! Tôi cũng xưng vương trong lớp này chứ bộ!", Huy Thái Lang lắc đầu thở dài, trưng ra vẻ ngoài bất cần và cô độc.

Vương?

Tần Long sửng sốt.

Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài! Không ngờ người bạn cùng bàn của mình lại tuyệt vời như vậy.

Reng!

Chuông tan tiết vang lên ngay lập tức.

Tuy nhiên, Tần Long lại bất động như bàn thạch.

"Tần Long, cậu còn chưa đi sao?", Huy Thái Lang lo lắng hỏi.

“Không cần”, Tần Long lắc đầu: “Có anh Thái Lang che chở, tôi còn sợ gì nữa?”

Huy Thái Lang nghe thấy vậy, vẻ mặt kỳ lạ, nhất thời không nói nên lời.

Trương Hồng Cường nhìn chằm chằm vào giáo viên, khi ông ấy rời đi, hắn lập tức đứng dậy và cùng hai bạn học đi tới.

"Cậu là Tần Long phải không? Phiền đi ra đây chút", mắt Trương Hồng Cường sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tần Long, trong đôi mắt đen láy kia hiện lên một tia lạnh.

"Bạn Trương, nếu cậu có điều gì muốn nói, thì nói luôn ở đây đi. Chúng ta đều là bạn học, nên có gì thì từ từ nói", Huy Thái Lang dũng cảm đứng lên và gượng cười.

"Cút, vua tuần lộc, mày có quyền sủa chắc?", Trương Hồng Cường hừ một tiếng.

(ở Trung Quốc, đầu xanh = bị cắm sừng, có thể gọi là tuần lộc)

Tần Long sửng sốt.

Vua tuần lộc?

Quả đúng là xưng vương nhỉ!

Nghe thấy Trương Hồng Cường nói vậy, sắc mặt Huy Thái Lang đỏ lên, dặn mãi không ra nổi 1 chữ.

Sở dĩ cậu ta dám khoác lác là vì cậu ta biết chắc Tần Long sẽ bỏ chạy, không ngờ bạn cùng bàn mới cũng cứng đầu, lại đối đầu trực diện với Trương Hồng Cường.

Trương Hồng Cường không thèm nói chuyện với Huy Thái Lang, hắn lớn tiếng vỗ bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Long: “Cậu Tần Long, cậu phải biết quốc có quốc pháp, gia có gia huy. Nếu cậu đã chuyển đến 12-9, cậu phải tuân thủ các quy tắc ở đây, giờ đi ra ngoài cho tôi , đừng để tôi phải lặp lại lần thứ ba”.

"Ồ... Vậy ok thôi", Tần Long không chút do dự đáp ứng.

Huy Thái Lang sững sờ.

Bạn cùng bàn của mình không sợ hay ngu thật vậy?

Chương 13: Hồng nhan họa thủy

"Mày cũng được phết đấy!", Trương Hồng Cường không ngờ Tần Long thẳng thắn như vậy.

"Tần Long, cậu có thể đi, ngay tại hành lang này, đừng đi quá xa", Huy Thái Lang thấp giọng nhắc nhở.

Tần Long gật đầu: "Cám ơn".

"Nếu như xảy ra chuyện gì, cậu... cứ kêu to lên, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho thầy giáo", Huy Thái Lang do dự nói nhỏ, thể chất của cậu ta căn bản không phải đối thủ của Trương Hồng Cường, chỉ có thể gọi thầy giáo lên.

"Anh Thái Lang kiểu cũng muốn tham gia nhỉ? Sao? Lâu rồi không gặp anh họ tao, nhớ anh ấy lắm đúng không?", Trương Hồng Cường híp mắt nói.

Huy Thái Lang rụt cổ không dám nói gì.

"Đi nào".

Tần Long nói.

"Ồ! Vội thế? Cũng được, tao muốn xem xem mày thế nào!"

Trương Hồng Cường cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đi về phía cửa.

"Trương Hồng Cường! Các cậu định làm gì?"

Lúc này, một tiếng quát to rõ ràng mà nghiêm khắc truyền đến.

Trương Hồng Cường quay đầu lại và thấy Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân đang bước nhanh tới.

“Viên Viên… tôi… tôi chỉ muốn cho học sinh mới làm quen với môi trường trong khuôn viên trường, không có gì khác đâu”, Trương Hồng Cường nói nhanh, nhưng trong mắt hắn hiện lên sự tức giận.

Thằng này mới chuyển tới, mà hoa khôi trường họ Diệp đã đứng ra bảo vệ, nói giữa anh và cô không có gì, có trời Trương Hồng Cường tin!

"Diệp hoa khôi như này là sao vậy?"

"Chẳng lẽ thích thằng này rồi à?"

"Chết tiệt, tôi rõ ràng là đẹp trai hơn thằng này, tại sao lại không thích tôi?"

Xung quanh học sinh không khỏi thấp giọng bàn tán.

Diệp Viên Viên đỏ mặt, nhưng thái độ rất kiên định: "Tần Long là bạn của tôi, tôi đã nói với cậu ấy, buổi chiều tan học sẽ dẫn cậu ấy đi tham quan khuôn viên trường, không cần phiền đến cậu đâu! Đúng không, Tần Long?"

Câu cuối cùng là nói với Tần Long.

Tần Long làm sao có thể không hiểu ý của Diệp Viên Viên? Vừa định mở miệng nói chuyện, thì Trương Hồng Cường lại lên tiếng: "Cậu Tần Long, bạn Diệp bị thương, tôi nghĩ là cậu không nên làm phiền bạn ấy đâu?"

Khi nói chuyện, người hắn rất gần Tần Long.

Đây gần như là một lời cảnh báo!

Huy Thái Lang tái mặt.

Các học sinh xung quanh nín thở nhìn chằm chằm vào Tần Long.

Nếu như Tần Long cự tuyệt Diệp Viên Viên, có lẽ Trương Hồng Cường sẽ nhân từ, nhưng nếu Tần Long dám đồng ý... đó chẳng khác nào đánh vào mặt Trương Hồng Cường!

Trương Hồng Cường là ai? Sau một năm ở trường trung học số 1 Thịnh Hoa, không có ai là không biết!

Đã đắc tội với hắn... những ngày trước khi tốt nghiệp, e rằng sẽ khó sống!

Nhưng giây tiếp theo, Tần Long nở nụ cười.

Anh phớt lờ Trương Hồng Cường, mà đôi mắt lại dừng trên cơ thể của Diệp Viên Viên.

"Bạn Viên Viên, cảm ơn lòng tốt của cậu ..".

Các học sinh xung quanh thở dốc, Trương Hồng Cường cười toe toét.

Đến cuối cùng vẫn phải chịu thua.

Hai học sinh đi theo phía sau cũng cười phá lên. Cho dù có bướng bỉnh đến đâu, thì có ích gì? Rồng mạnh không lấn được rắn địa, lúc cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu.

Nhưng vào lúc này, Tần Long bỗng quay ngoắt: "Nhưng . . ".

Mọi người nín thở để nghe anh nói tiếp.

"Viên Viên đã nói vậy rồi, sao tôi có thể từ chối chứ? Người đẹp đã mời, không đi sao được? Cứ quyết vậy đi, tan học chúng ta cùng nhau đi. Viên Viên, phiền cậu dẫn tôi đi một vòng nhé".

Khi từ cuối cùng được thốt ra, cả lớp đều im lặng.

Tần Long có ý gì?

Đồng ý rồi?

Còn gọi Viên Viên trìu mến như vậy?

Đây là muốn chọc giận Trương Hồng Cường đây mà!

Diệp Viên Viên hai má đỏ bừng, thẹn thùng.

"Khốn nạn!"

Trương Hồng Cường tức giận đến xì khói, muốn giơ nắm đấm lên nhưng hai học sinh phía sau vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Anh Cường, bỏ đi! Đây là phòng học, nếu làm lớn chuyện sẽ không hay đâu", Vu Tuấn Nghệ ở bên trái vội vàng nói.

"Đừng nóng! Chỉ là một học sinh chuyển trường thôi mà, muỗi", tên học sinh còn lại nhanh chóng nháy mắt.

Trương Hồng Cường cũng biết hiện tại động đến Tần Long là không hay, vì vậy hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia tức giận khủng khiếp, nhìn chằm chằm Tần Long: "Thằng nhãi, đợi đấy!"

“Được”, Tần Long vẫn bình tĩnh.

Trương Hồng Cường nắm chặt tay và chạy thẳng ra ngoài lớp học.

Tần Long nhìn theo, liền thấy một người đàn ông da tái nhợt, sắc mặt u tối đứng ở ngoài phòng học, nhìn chằm chằm Tần Long một lát, sau đó cùng Trương Hồng Cường rời đi.

"Là Chu Thao!", Huy Thái Lang thì thầm: "Hắn là anh họ của Trương Hồng Cường. Bởi vì hay trốn học, nên đã ở lại lớp một. Nghe nói rằng hắn quen biết rất nhiều xã hội đen bên ngoài trường. Tần Long, cậu phải là cẩn thận".

"Biết rồi".

Tần Long gật đầu.

“Hết giờ học đi với tôi”, Diệp Viên Viên tựa hồ biết chuyện không dễ giải quyết, do dự một chút, giọng mỏng như muỗi kêu khuyên nhủ, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.

Lúc này Tần Long mới hiểu câu hồng nhan họa thủy ...

Chương 14: Về trước đi

Trương Hồng Cường vào lớp trước khi chuông reo một giây, nhìn thấy nụ cười mỉa mai của hắn, có lẽ hắn đã nghĩ ra cách đối phó với điều khó chịu mới này rồi.

Những học sinh khác cũng cố ý tránh xa Tần Long, sợ bị cậu liên lụy, nhưng Huy Thái Lang vẫn ngồi bên cạnh cậu.

“Cậu không sợ sao?”, Tần Long tò mò hỏi.

"Sợ cái quần, ngày nào cũng bị đánh, quen rồi, hơn nữa chúng ta cùng bàn là định mệnh, tôi không bảo vệ cậu, ai bảo vệ cậu?", Thái Lang trông thờ ơ.

Tần Long liếc nhìn cậu ta, Huy Thái Lang mặc dù mặc quần áo dày, nhưng vết bầm tím lan rộng trên da cậu ta cực kì rõ ràng, quả thực là người thường xuyên bị thương.

"Là nam tử hán, tôi, Tần Long, làm bạn với cậu".

"Không làm huynh đệ sao?"

"Làm đi... không phải cái thể loại kia là được".

"Ọe!"

Huy Thái Lang tỏ vẻ muốn nôn mửa, nhưng sự phấn khích trên khuôn mặt lại rất rõ ràng.

Vào cuối tiết học cuối cùng, Trương Hồng Cường và Vu Tuấn Nghệ rời đi sớm.

"Có vẻ như họ đang chuẩn bị, Long, cậu đi theo Diệp Viên Viên đi, cô ấy là con gái của Diệp Hổ ở thành phố Thịnh Hoa, không ai dám động vào cô ấy! Tôi sẽ đi theo cậu sau", Huy Thái Lang rụt đầu, vội vàng chạy đi.

Tần Long chả để tâm, cũng không có ý định thật sự đi cùng Diệp Viên Viên, mà là tự mình đi về phía cổng trường.

"Hở?"

Diệp Viên Viên sửng sốt, vội vàng chạy lên.

“Con bé này”, Tư Khả Hân ở phía sau khẽ thở dài, đi theo sau.

“Bạn học Tần Long, đợi tôi với”, Diệp Viên Viên gọi một tiếng.

Nhưng Tần Long không có ý định dừng lại.

Kết quả là.

Ở cổng trường giờ tan học, vô số học sinh nhìn Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân dịu dàng và đáng yêu đuổi theo một chàng trai trẻ dưới ánh mặt trời lặn.

"Tôi hoa mắt sao?"

"Đó là hai đại mỹ nữ của trường chúng ta? Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân?"

"Họ dường như đang đuổi theo ai đó!"

"Đậu! Người đó là ai? Tôi đi giết hắn!"

Các học sinh tràn ngập sự phẫn nộ, sự bất bình nổi lên khắp nơi.

Một số học sinh vì ghen tị mà mất lý trí đã xắn tay áo lên, nhưng rất nhanh, họ đã dừng lại và quay lại.

Không có lý do nào khác, Trương Hồng Cường và Chu Thao đã đến.

"Này, bạn Tần Long! Chuyến thăm trường thế nào? Ở đây có đẹp không?"

Trương Hồng Cường chào đón anh với một nụ cười.

Trường trung học số 1 Thịnh Hoa mặc dù là một ngôi trường danh tiếng, nhưng không phải tất cả học sinh đến trường này đều là học sinh khá giỏi, cũng có con nhà giàu, chẳng hạn như Trương Hồng Cường, bố là Trương Lạc kinh doanh bất động sản, giàu có quyền thế, nghe nói có quan hệ thân thiết với vị nào đó không tầm thường trong thành, chính là vì điều này mà Trương Hồng Cường rất tự tin.

Hắn vốn là học sinh lớp 12-2, nhưng vào ngày hắn gặp Diệp Viên Viên, hắn đã lợi dụng mối quan hệ gia đình của mình để chuyển đến 12-9. Nhưng kể từ khi Trương Hồng Cường đến lớp 12-9, lớp 12-9 vốn yên bình bỗng trở nên gà chó không yên, bất kỳ nam sinh nào nói chuyện với Diệp Viên Viên đều sẽ bị hắn cảnh cáo, nếu cảnh cáo không hiệu quả, Trương Hồng Cường sẽ trả thù tàn khốc.

Người ta nói rằng Trương Hồng Cường đã từng đánh gãy chân một bạn học, sự việc nghiêm trọng đến mức nhà trường chuẩn bị trừng phạt hắn, nhưng bố mẹ của bạn học đó đã đến trường và khăng khăng nói rằng con trai mình tự ngã gãy chân, không cần truy cứu, cuối cùng không giải quyết được gì.

Sau sự cố này, Trương Hồng Cường đã trở thành minh chứng cho kẻ bắt nạt học đường, mọi người đều sợ hãi hắn.

Tuy nhiên, Trương Hồng Cường có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám so sánh với Diệp Viên Viên, so với Diệp Hổ, đại gia thực sự của Thịnh Hoa, tài sản của nhà họ Trương quá nhỏ.

"Trương Hồng Cường, cậu muốn làm gì?", Diệp Viên Viên tiến lên, tức giận quát.

"Viên Viên, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đi về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bạn Tần Long một chút!"

Trương Hồng Cường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Long.

“Đúng thế, Viên Viên, cậu về trước đi, ốm yếu thì nên về uống thuốc đi”, Tần Long cũng cười nói.

Nghe vậy, Trương Hồng Cường cũng sững sờ.

"Thằng này là đồ ngốc sao?"

Khóe miệng của đám Chu Thao ở phía sau nhếch lên, cười.

Diệp Viên Viên là một rắc rối đối với họ.

"Cậu..”, Diệp Viên Viên mở miệng.

"Cậu có phải đồ ngốc không? Viên Viên đang giúp cậu, cậu còn muốn đuổi cô ấy đi sao?", Tư Khả Hân rất tức giận, cho rằng Diệp Viên Viên bị thương, vừa rồi chạy nhanh như vậy đuổi theo Tần Long, trong lòng thậm chí còn đau hơn.

“Tôi biết, cho nên cảm ơn Viên Viên, mọi người đi về trước đi”, Tần Long bất đắc dĩ nói.

Phải nói rằng, anh mới gặp cô gái này 2 lần, một lần thì bị bắt vào đồn cảnh sát, một lần thì bị vây đánh…cô gái này đúng khắc mình mà.

"Cậu. . . cậu. . . Được thôi! Tần Long, Tần Long! Đúng là đồ lòng lang dạ thú, chúng tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa!"

Tư Khả Hân tức giận giậm chân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Viên Viên rời đi.

"Á? Tiểu Hân, chờ đã... Tiểu Hân!!"

Diệp Viên Viên gọi gấp.

Nhưng Tư Khả Hân là con nhà võ, Diệp Viên Viên nào có sức chống lại?

Hai cô gái đã sớm rời đi.

"Kế tiếp, tùy chúng ta rồi!", Chu Thao híp mắt nói.

Chương 15: Dạy dỗ

Nụ cười xấu xa trên mặt Chu Thao tiếp tục: "Đi thôi, ở đây không tiện lắm. Đương nhiên, nếu muốn ra tay ở đây thì ông đây cũng không sợ, chỉ là lát nữa mày sẽ trông khá xấu xí đấy, dù sao ở đây cũng có nhiều bạn học xem".

"Cậu nói không sai, ở chỗ này ra tay sẽ rất khó coi, chúng ta đi đến con hẻm bên cạnh ngõ kia đi".

Tần Long chỉ vào một ngõ cụt bên phải.

Con đường này bên trái là hàng rào trường học, bên phải là khu dân cư, bình thường ngoại trừ người đi chợ về cơ bản là không có người.

"Ha ha ha ha, rất tốt!"

"Tao thích!"

Chu Thao bật cười, Trương Hồng Cường khóe miệng cong lên, cho rằng Tần Long đang cam chịu, không muốn phản kháng nữa.

Đoàn người đi về phía ngõ nhỏ, học sinh đi qua dừng lại, lo lắng nhìn.

"Những người đó là đám Chu Thao phải không?"

"Lại thêm một con ma xui xẻo sắp chết".

"Có vẻ như học sinh mới chuyển đến hôm nay, không biết thế nào mà chọc phải Trương Hồng Cường!"

"Chậc chậc chậc chậc, chọc ai không chọc lại đi chọc phải Trương Hồng Cường? Nhìn xem, thằng này ngày mai sẽ thôi học".

"Nếu không thôi học thì sao?"

"Tao ăn cứt cho mày coi".

"Cút, điêu!"

Các học sinh bàn tán rất xôn xao nhưng không ai dám cản, dù sao đó cũng là bạo chúa của Thịnh Hoa.

Huy Thái Lang đứng trong đám đông, mặt đầy mồ hôi và vô cùng sợ hãi.

Phải làm gì? Phải làm gì bây giờ?

Không lâu sau, cậu ta nghiến răng như thể đã hạ quyết tâm, cắn răng chạy đi.

Bên trong ngõ.

Vài người vây quanh Tần Long, tất cả đều mỉm cười, trong lòng có ác ý.

"Bạn Tần Long, cậu mới chuyển đến trường trung học số 1 Thịnh Hoa, còn rất nhiều điều không hiểu. Tôi, Trương Hồng Cường, không có ưu điểm gì, chỉ có sự nhiệt tình. Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu những điều cần chú ý đến ở trường trung học số 1 Thịnh Hoa", Trương Hồng Cường vặn cổ tay, đi kèm với một nụ cười lạnh.

"Ồ? Bạn Trương có lời khuyên gì?", Tần Long cười hỏi.

"Có lời khuyên gì à? Có cái này!"

Trương Hồng Cường tỏ vẻ khó chịu, giơ nắm đấm lên, đấm một cú rất đột ngột.

Đám Chu Thao trông có vẻ cợt nhả.

Nhưng ngay khi nắm đấm của hắn sắp chạm vào đỉnh đầu của Tần Long, thì anh hơi hơi nghiêng đầu, giống như vô ý tránh né.

Hụt rồi!

Mọi người đều sửng sốt.

"Bạn Trương làm sao vậy? Cho tôi xem cơ bắp trên cánh tay cậu à? Cũng không nhiều lắm nhỉ", vẻ mặt Tần Long đầy chán ghét.

"Thằng khốn nạn!"

Trong mắt Trương Hồng Cường lộ ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi đấm về phía mặt Tần Long lần nữa.

Tần Long không hề hoang mang, lui về phía sau nửa bước, lại tránh được.

Trương Hồng Cường lại đánh hụt, tức xì máu mũi.

"Bạn Trương, cần chú ý cái gì ở trường trung học số 1 Thịnh Hoa vậy? Cần chú ý đến mấy động tác buồn cười này sao? Thật là buồn cười", Tần Long cười rạng rỡ.

"Mày. . . ", Trương Hồng Cường tức giận xì khói.

Sắc mặt đám người Chu Thao khẽ thay đổi, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Thằng này phản ứng nhanh thật, hai đứa chúng mày bắt nó lại đi!", Chu Thao trầm giọng nói.

"Vâng, anh Thao!"

Dứt lời, mấy học sinh còn lại vây lấy cậu.

"Dừng lại!!"

Đột nhiên, một tiếng hét run rẩy truyền đến.

Đám Chu Thao đều nhìn về phía lối vào của con hẻm.

Nhưng lại thấy một người đàn ông cao gầy bước vào.

Sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm một ống thép không biết từ đâu nhặt được, ánh mắt kiên định đi từng bước về phía này.

Ánh tà dương chiếu rọi trên người cậu ta, khiến cậu ta tràn đầy khí thế, nhưng đồng thời chiếu sáng mái tóc màu lục trên đầu hắn ...

Là Huy Thái Lang...

"Hóa ra đó là vua tuần lộc đấy à?"

Mọi người phá lên cười sau khi thấy rõ người.

"Còn tưởng là ai? Là mày à? Mày định làm gì? Lấy gậy dọa chúng tao sao?", Trương Hồng Cường híp mắt cười nói: "Lăn ngay, nhớ kỹ, lăn ra ngoài, nếu không ngày mai mày sẽ sống không bằng chết".

Huy Thái Lang sắc mặt kinh hãi, nhưng cũng không hề rời đi, giọng run run, nói: "Trương Hồng Cường, chúng ta đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp, không cần to chuyện như vậy đâu, các cậu thả cậu ta ra….có chuyện gì thì nhắm đến tôi đây này!"

Trương Hồng Cường trừng mắt nhìn, cười lạnh nói: "Mày chưa sợ chết à? Sao? Muốn tao dẫn mày đi hóng mát một vòng à?"

Hóng mát?

Hai chữ này giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt đâm vào trong lòng Huy Thái Lang, sắc mặt Huy Thái Lang tái nhợt, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Thấy vậy, Tần Long trừng lớn mắt.

Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Huy Thái Lang và Trương Hồng Cường trước đây.

Nhưng phải nói rằng, người này khá trọng nghĩa khí.

"Tên này vừa mới chuyển tới mà mày đã giúp hắn à? Tao nói chứ mày điên rồi à? Nó là gì của mày?", Chu Thao bên cạnh khịt mũi.

"Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, như tôi đã nói, ở trong lớp 12-9 này, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy!", Huy Thái Lang hét lên câu này như thể cậu ta đã dùng hết can đảm.

Mặc dù không lớn.

Nhưng đây là giới hạn của cậu ta rồi.

Tần Long sửng sốt, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng.

Mà không biết rằng âm thanh này đã kích thích triệt để đám Trương Hồng Cường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.