Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 21: Chương 21




Một Tô Mẫn như vậy khiến Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy đau lòng, mấy năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến một người có khí phách hăng hái lại trở nên trầm mặc ẩn nhẫn như thế cơ chứ?

Yêu một người tới mức cực hạn là chỉ hận không thể dùng toàn bộ mọi thứ để yêu nàng.

Lâm Tiêu Tiêu vốn dĩ còn rất tức giận, nhưng thấy bộ dáng cúi đầu này của Tô Mẫn, trái tim cô lại đau đến mức như muốn đổ máu vậy.

Chậm rãi đi qua đó, Lâm Tiêu Tiêu nâng cằm của Tô Mẫn lên.

Tô Mẫn ngẩng đầu, nàng cho rằng bản thân sẽ phải đối mặt với những lời oán trách và mắng chửi, nhưng thứ nàng nhìn đến cũng chỉ có hai tròng mắt chứa đựng sự đau lòng dường như sắp tràn ra ngoài của Lâm Tiêu Tiêu, nước mắt lập tức mạnh mẽ chui vào trong hốc mắt, sự ấm ức ở trong thời khắc đó, nàng cũng không biết vì sao mà có nữa.

Lúc nàng còn rất nhỏ, mẹ nàng đã qua đời.

Ở trong thế giới của Tô Mẫn, thứ không nên xuất hiện nhất chính là hai chữ ấm ức này.

Nhưng ánh mắt thương tiếc như vậy của Lâm Tiêu Tiêu, động tác dịu dàng kia, lại khiến nước mắt của nàng lập tức đảo quanh vành mắt.

Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Tô Mẫn, bộ dáng cố nén kiên cường kia của Tô Mẫn khiến trái tim của cô đau như đao cắt, cô khom lưng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên phiến môi mỏng kia.

Lạnh lẽo, mang theo hương vị của nước mắt.

Nhẹ nhàng nhợt nhạt, không mang theo một chút tình dục nào cả.

"Đừng khóc, Mẫn Mẫn." Lâm Tiêu Tiêu dùng hai tay ôm gương mặt của nàng, trong mắt chứa đầy ánh nước lóng lánh nhìn nàng: "Tôi rất nhớ em, thật sự thật sự rất nhớ."

Cái cảm giác tưởng niệm này không thể nào diễn tả bằng ngôn từ được.

Khắc vào trong cốt tủy, giống như chấp niệm ngày ngày đêm đêm chống đỡ Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục đi tới.

Khi hai người gặp nhau, vốn nên cảm thấy vui vẻ, cho dù là nguyên nhân gì, cô đều không muốn nhìn thấy vẻ trầm thấp như thế này của Tô Mẫn.

—— tôi rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ......

Lời này giống như là ma chú, khiến thân thể vẫn luôn cứng đờ của Tô Mẫn dần dần thả lỏng xuống, nàng chậm rãi nâng cánh tay lên, ôm lấy eo của Lâm Tiêu Tiêu, kéo cô đến gần trong lòng ngực của nàng, "Thố Thố."

Lâm Tiêu Tiêu đau lòng đến mức không thể khống chế bản thân, "Ừm......"

Vừa nãy còn muốn Tô Mẫn đừng khóc, nhưng hiện tại khi cô nghe được xưng hô đã lâu không nghe thấy này thì lại bật khóc thành sông.

Vào giây phút này, chỉ có nước mắt mới có thể chịu tải hết toàn bộ mọi thứ.

Bọn họ vốn nên được gặp nhau sớm hơn, cũng vốn không nên chặt đứt liên hệ như thế, đúng là tạo hóa trêu người.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đều hòa hoãn một ít, Tô Mẫn buông lỏng cô ra, nửa rũ đầu, tuy rằng còn có hơi khẩn trương, nhưng gương mặt lại nhiễm lên một nét ửng hồng.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, nhìn bộ dáng lỗ tai đều đỏ lên kia của nàng, trái tim cứ như bị ấm áp vuốt phẳng.

Nàng còn đang trốn tránh cô thì sao chứ?

Nàng không cho chính mình một câu trả lời thì có sao đâu cơ chứ?

Tô Mẫn trong lòng có cô, bằng không lấy tính cách của nàng thì sao có thể sẽ chịu đựng bản thân lặp đi lặp lại nhiều lần tiếp cận như vậy cơ chứ?

Nước mắt vừa mới lau khô, Lâm Tiêu Tiêu đã bắt đầu xem xét thời thế, cân nhắc toàn bộ mọi thứ lúc này.

Cô biết tính cách của Tô Mẫn mẫn cảm đa nghi, nàng khẳng định cũng đã thấy được chuyện của Từ Linh và Hồ Phỉ Phi, nghĩ đến chuyện tương lai cho nên mới có thể trốn tránh cô.

Nếu biết trốn tránh cô, đó chính là nàng đã từng nghĩ tới việc nếu bọn họ ở bên nhau thì sẽ khó khăn tới mức nào.

Nếu không có tình cảm thì sẽ nghĩ đến chuyện này hay sao? Chính là trốn cũng trốn không hoàn toàn, khẳng định trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn với cô, có lẽ, càng có một ít tình cảm mà ngay cả nàng cũng không phát hiện được.

khóe môi của Lâm Tiêu Tiêu giơ lên, cô nhìn Tô Mẫn, âm thanh mềm mại như bông: "Hôm nay tôi ăn sinh nhật."

Phó giám đốc Lâm thình lình làm nũng như vậy khiến da gà trên người của Tô Mẫn nổi hết lên, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cảnh giác: "Vừa rồi không phải đã ăn xong cơm rồi hả?"

Lâm Tiêu Tiêu loát loát tóc, một tay nhéo cằm của nàng, nhìn đôi mắt nàng: "Những lời em đã nói không tính hả?"

Vừa nãy là ai nói cô làm cái gì cũng được hả?

Tô Mẫn trầm mặc một lát, quyết tâm nói: "Tôi đang tìm phòng ở, khoảng hai tháng nữa tôi sẽ dọn đi."

Tô Bồi cho nàng thời gian ba tháng, nàng đè ép đến hai tháng, dư lại một tháng kia, nàng muốn cho chính mình tìm một chỗ không có người đi chữa lành vết thương.

Lâm Tiêu Tiêu đau lòng một lát, thật ra từ lúc nhìn thấy Tô Mẫn, cảm nhận được sự cẩn thận kia của nàng, nghe nàng nói ở một mình cũng tốt thì Lâm Tiêu Tiêu đã nghĩ tới kết quả như vậy, biết rõ như thế, vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô miễn cưỡng cười vui: "Được, vậy hai tháng này em phải làm bạn gái của tôi."

Tô Mẫn:???!!!

Nàng đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, thậm chí nghĩ tới việc nàng sẽ phải......!Sẽ phải hy sinh thân thể, nhưng mà......!Lâm Tiêu Tiêu làm vậy cũng chẳng hề làm ra chuyện nào tuân theo lẽ thường cả? Làm bạn gái của cô trong vòng hai tháng......!Trong lúc này có quá nhiều biến số, cũng có quá nhiều bị động.

ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên sắc bén, "Em không muốn hả?"

Tô Mẫn:......

Không phải không muốn, nàng chỉ là không nghĩ tới việc Lâm Tiêu Tiêu sẽ nói trực tiếp như vậy.

Thật đúng là không hề giống lúc hồi nhỏ một tí teo nào cả, không bao giờ là cái người gặp chuyện gì cũng trốn ra sau lưng nàng vâng vâng dạ dạ nữa.

"Bạn gái......" Tô Mẫn thầm lẩm bẩm, "Tôi không rành chuyện này cho lắm." Nàng biết giờ này khắc này bản thân không thể có bộ dạng quá mức cường thế, nếu làm ra vẻ đấu tranh kịch liệt, nhất định sẽ chọc giận Lâm Tiêu Tiêu.

Cùng Lâm Tiêu Tiêu......!Đàn chị......!Phó giám đốc Lâm, cùng người có ba loại thân phận này ở bên nhau lâu rồi, Tô Mẫn cũng cảm giác được, vẻ yếu đuối của nàng chính là biện pháp tốt nhất dùng để trấn an Lâm Tiêu Tiêu.

Quả nhiên, nhìn bộ dáng có chút vô thố ngây thơ mờ mịt kia của Tô Mẫn khiến tâm tình của Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy tốt hơn, hai tháng thì hai tháng, cô cũng không tin cô không bắt được Tô Mẫn, đến lúc đó, ai luyến tiếc tách ra còn không nhất định.

Tô Mẫn há miệng thở dốc, muốn tranh thủ vãn hồi một ít điều kiện vì bản thân.

"Không cần nhiều lời." Sắc mặt của phụ nữ thay đổi bất thường, Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn: "Cầm lấy túi của em đi, đi theo tôi."

Tô Mẫn: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Thời gian của tôi rất quý giá, hôm nay còn không có quá 12 giờ, là ngày đầu tiên em trở thành bạn gái của tôi, chẳng lẽ ngày sinh nhật cứ để nó trôi qua như thế hả?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn có điểm oán hận, cô vất vả lắm mới tổ chức sinh nhật, nhưng cái người này ngay cả một cái bánh kem cũng không mua cho cô, tốt lắm, càng là như vậy, cô càng phải dùng toàn bộ thủ đoạn ra để câu dẫn Tô Mẫn, khiến sau này nàng phải......!Không, hết đời hết kiếp cũng không quên được chính mình.

Thực ra Tô Mẫn vẫn luôn ở trong tình trạng hỗn loạn, sau khi biết Lâm Tiêu Tiêu chính là Thố Thố, nàng nghĩ tới rất nhiều lần rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra giữa hai người, nhưng lại không hề nghĩ đến sẽ có loại này.

Có đôi khi, lúc con người ở trong trạng thái mờ mịt, người khác đưa một cây gậy qua, thì nàng sẽ theo bản năng tiếp nhận nó, hoàn toàn không có năng lực phân tích và phán đoán.

Phó giám đốc Lâm là người nào cơ chứ?

Bạn gái trong hai tháng, nàng sẽ được đến những gì, rồi lại mất đi những gì.

Tô Mẫn không biết, nàng chỉ đang nhìn nụ cười ở bên khóe môi của Lâm Tiêu Tiêu, lúc nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, trong lòng nàng đột nhiên mềm mại hơn.

Thôi.

Cho dù có như thế nào đi nữa.

Nàng đã đồng ý với Lâm Tiêu Tiêu, thì lúc này nhất định phải làm được, còn phải làm cô cảm thấy vừa lòng.

Màn đêm buông xuống, thành thị thoáng hiện lên ánh đèn của các loại đèn xen kẽ vào nhau.

Bởi vì hai người đều uống rượu, cho nên Sue tới lái xe, cô nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn ở bên nhau thì mang theo vẻ kinh ngạc, sau đó không chút thay đổi nói: "Phó giám đốc Lâm."

Tô Mẫn nghe âm thanh của Sue, cứ có cảm giác có hơi quen tai, Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấu tâm tư của nàng: "Chính là cái người giả làm chủ nhà hồi trước dùng để dụ em đến thuê nhà đấy."

Sue:......

Tô Mẫn:......

Phó giám đốc Lâm đúng là đơn giản trực tiếp thô bạo, để lại hai người xấu hổ mỉm cười.

Lên xe.

Sue quay đầu nhìn phó giám đốc Lâm, Lâm Tiêu Tiêu nhìn qua thì có vẻ tâm tình cũng không tệ lắm, "Về nhà."

Sue gật đầu: "Yêu cầu mua cái gì sao?"

Cô biết hôm nay là sinh nhật của Lâm Tiêu Tiêu, xem hai người như vậy sợ là nên nói đều nói rồi, có cần phải yêu cầu mua cái bánh kem ngọn nến hoa tươi gì đó hay không?

Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau, dựa đầu vào trên người Tô Mẫn, nhợt nhạt cười: "Không cần, bạn gái tôi sẽ chuẩn bị."

Sue:......

Bạn......!Bạn gái???!!!

Chỉ một ngày thôi mà Tô Mẫn đã biến thành bạn gái của phó giám đốc Lâm?

Đối mặt với sự nghi ngờ của Sue, Tô Mẫn không có đáp lại, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn mỉm cười, trong lòng buồn đau.

Biết rõ là giả, cô còn vui vẻ như vậy......!Lâm Tiêu Tiêu như thế càng khiến nàng vô cùng đau lòng.

"Còn bên phía tổng giám đốc Hồ......" Sue dời ánh mắt đi, nói sang chuyện khác, Lâm Tiêu Tiêu nhàn nhạt đáp: "Mẫn Mẫn để lại tờ giấy, không có việc gì.

Hơn nữa, ai biết hai người kia muốn làm tới khi nào cơ chứ."

Tô Mẫn:......

Sue:......

Không cần ngụy trang chính mình nữa, phó giám đốc Lâm thật sự bắt đầu thả bay bản thân.

Cô nói cũng không sai, lúc Hồ Phỉ Phi trở về ghế lô thì đã là chuyện của nửa tiếng sau, môi của nàng có hơi sưng đỏ, tóc cũng có hơi lộn xộn, nhưng trong mắt lại sáng rọi ánh sáng mà lúc mới đến không có, nàng đứng ở cửa sửa sang lại bản thân một chút, khi đang chuẩn bị đi vào thì Từ Linh ở phía sau ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy cửa ra, nhàn nhạt nói: "Giấu đầu lòi đuôi."

Hồ Phỉ Phi:......

Mấy người làm lãnh đạo đều sắc bén như vậy sao? Sao nàng lại biến thành giấu đầu lòi đuôi rồi, nếu không phải bởi vì cô, chính mình sẽ như vậy sao?

Sau khi đi vào, trong ghế lô không có một bóng người.

Hồ Phỉ Phi nhìn nhìn khắp nơi, "Ấy, người đâu?"

Hai người này cũng thật là, có chuyện gì rời đi cũng không nói với hai người bọn họ một tiếng được hay sao?

Từ Linh đi đến trước bàn ăn, cúi đầu cầm lấy trang giấy ở mặt trên.

Là chữ viết của Tô Mẫn.

—— Sư phụ, tôi đưa chị ấy đi ăn sinh nhật.

Nhìn những chữ này, khóe môi Từ Linh không tự giác giơ lên, đầu của Hồ Phỉ Phi thấu lại đây, cô nhìn chằm chằm: "Chậc chậc, nhìn người ta mà xem."

Đây là đi đâu đó cho lãng mạn hả?

Từ Linh thản nhiên nói: "Mẫn Mẫn còn trẻ."

Hồ Phỉ Phi nghe lời này cảm thấy không vui, "Nói ai già thế? Tôi cũng rất trẻ trung đấy, tôi chính là một nhành hoa của Nam Dương đấy."

Từ Linh quay đầu, nhìn chằm chằm Hồ Phỉ Phi, ánh mắt kia, giống như là bắt được cấp dưới không có hoàn thành công tác đúng hạn còn dám tới báo cáo vậy.

Hồ Phỉ Phi:......

Thật là mất hứng, luôn luôn lạnh như băng như vậy.

Hồ Phỉ Phi hừ một tiếng: "Vai chính đều đi rồi, hai người vai phụ làm nền cho vai chính như chúng ta cũng nên trở về thôi, dù sao thì bộ trưởng trăm công ngàn việc, làm xong chuyện nên làm rồi thì có phải sẽ trở về nhà đi ngủ hay không?"

Lần trước nàng cùng Từ Linh đi mở họp cũng đã kiến thức được vị "lãnh đạo cũ" này có bao nhiêu thói quen sinh hoạt, khẳng định là sớm năm muộn mười, cho dù có mệt tới mức nào thì buổi sáng đúng 5 giờ giờ rời giường, cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể nói chuyện muộn vào buổi tối thêm một lát, đúng 10 giờ khẳng định muốn nghỉ ngơi đi ngủ.

Bây giờ vừa nhìn đã 10 giờ rồi, cô khẳng định phải đi về.

Hồ Phỉ Phi nói chuyện có vẻ trầm thấo, nàng cũng không biết chính mình làm sao vậy, rõ ràng không nên chờ mong quá nhiều, ở trong cái vòng này lâu như vậy rồi, chẳng lẽ nàng không biết loại quan hệ này của bọn họ gọi là gì sao?

Theo như nhu cầu thôi.

Từ Linh nhìn bộ dáng cô đơn kia của Hồ Phỉ Phi, hỏi: "Cô còn muốn làm gì nữa không?"

Lúc nói ra những lời này, trong lòng cô vừa thấy khẩn trương lại thấy run rẩy, với tính tình như vậy của Hồ Phỉ Phi, cô sợ nàng lại nói ra yêu cầu...!khác người gì đó, nhưng mà lại không thể nào khống chế được sự ẩn ẩn chờ mong này, gần đây Từ Linh đều bị một loại cảm xúc phức tạp như vậy khống chế, khiến cả người cô đều sắp phát điên rồi.

Loại giọng điệu này, nói như vậy, người khác nghe còn tưởng rằng bộ trưởng Từ đang nổi giận, nhưng đôi mắt liếc mắt đưa tình kia của Hồ Phỉ Phi lại sáng ngời, không thể tưởng tượng nhìn cô: "Đi xem điện ảnh được không?"

Từ Linh:......

Bộ dạng giống như một con hồ ly tinh của tổng giám đốc Hồi mỗi lần tỏ ra ngây thơ đề khiến bộ trưởng Từ cảm thấy "tiêu hóa không được", nếu nàng thật sự là một người giống như người ở trong vòng, đối với cô ân cần như thế chỉ là do có điều cần yêu cầu, Từ Linh cũng có thể cùng nàng "Theo như nhu cầu", sau đó tách ra một cách hòa bình, nhưng mà......!Nàng không phải.

Nhìn ánh mắt hưng phấn giống như đứa bé kia của Hồ Phỉ Phi, Từ Linh cảm giác trái tim của chính mình như đang bị cái gì đó cạy ra.

Thực ra nếu tính theo số tuổi mà nói thì.

Ban đêm của tổng giám đốc Hồ và bộ trưởng Từ đáng lý ra nên mang theo chút màu sắc nào đó, không thể đơn thuần như vậy được.

Nhưng mà hai người bọn họ đúng là giống y như đứa trẻ vậy, mua bắp rang, Coca đi xem điện ảnh.

Hồ Phỉ Phi chọn một bộ phim có vẻ nhẹ nhàng một chút, nàng vốn dĩ cho rằng Từ Linh sẽ không thích, nhưng khi phim được chiếu thì bộ dáng cười ngửa tới ngửa lui kia của Từ Linh thật sự quá tương phản.

Hồ Phỉ Phi giương miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có hơi đau lòng.

Người này rốt cuộc ngày thường bức bản thân ra cái dạng gì vậy chứ, có phải một chút thời gian vui chơi giải trí hưu nhàn đều không có hay không?

Nàng nghĩ nghĩ, nhịn không được gửi cho Lâm Tiêu Tiêu một tin nhắn ——Chỗ cậu thế nào rồi?

Đáng tiếc là Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không có thời gian xem di động.

Cô về đến nhà, vốn dĩ còn nghĩ sẽ cùng Tô Mẫn cùng nhau làm cơm chiều lãng mạn ăn một ít gì đó, nhưng khi Tô Mẫn về đến nhà, lại có vẻ không được tự nhiên xách một cái hộp đi ra.

Lâm Tiêu Tiêu vừa thấy, cười: "Là cái gì thế?"

Vừa mới bắt đầu không phải còn làm bộ không thèm để ý đến à?

Nhưng thực ra đã sớm chuẩn bị rồi?

Mặt của Tô Mẫn có hơi nóng lên, "Đây là bánh kem tôi tự làm."

Vốn dĩ nàng còn cho rằng sẽ không có cơ hội đưa nó cho Lâm Tiêu Tiêu, nhưng ai có thể ngờ được cuối cùng chuyện này sẽ rẽ sang hướng này cơ chứ.

Lâm Tiêu Tiêu rất vui vẻ, mở bánh kem ra vừa nhìn đã thấy Tô Mẫn đúng là dùng tình cảm đi làm, ở giữa bánh kem còn có một con thỏ màu trắng nhìn có vẻ ngoan ngoãn.

Đây là lần đầu tiên nàng làm bánh kem, tay nghề không tốt, có chút vụng về: "Chị đừng ghét bỏ."

Lúc ban ngày nàng tốn chút thời gian làm bánh kem, dụng tâm miêu tả một con thỏ, nàng hoàn toàn không có ý định tặng nó đi, coi như là một món quà ấm thầm tặng cho cô ở trong lòng.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm con thỏ kia, đôi mắt có hơi đăm chiêu.

Tô Mẫn cho rằng cô lại cảm động, lúc nàng đang cảm khái muốn nói cái gì đó thì Lâm Tiêu Tiêu lại nhăn nhăn mày: "Hóa ra ở trong lòng em tôi là con thỏ có vẻ ngu xuẩn nư thế này."

Tô Mẫn:......

Gì???

Con thỏ ngu xuẩn gì cơ chứ?

Đều do tay nghề của nàng không được tốt, vẽ tranh không được tốt......!Khiến cho ánh mắt của con thỏ có hơi ngu ngốc đáng yêu mà thôi.

"Tôi cũng phải tốn nhiều công sức lắm đấy." Tô Mẫn bĩu môi, nghĩ muốn phản kháng vài câu, lại thấy Lâm Tiêu Tiêu đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Tô Mẫn đi qua, nhẹ nhàng ôm chầm bả vai của Lâm Tiêu Tiêu, quả nhiên, thấy vẻ mặt của cô chứa đầy nước mắt.

Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên hỏng mất, cô vùi đầu ở trong lòng ngực của Tô Mẫn, khóc nức nở nghẹn ngào: "Vì sao chứ? Mẫn Mẫn, vì sao em không trở lại tìm tôi......!Vì sao lại không nhận ra tôi......!Em có biết hay không, năm đó tôi sinh bệnh khó chịu muốn chết, tôi là dựa vào việc nhớ đến em mới sống sót."

trong lòng của Tô Mẫn rõ ràng có cô, rõ ràng còn nhớ rõ cô......!Nhưng vì sao lại không trở lại tìm cô cơ chứ?

Nếu khi đó trở về tìm cô thì cuộc sống của cô hoặc là của nàng đều sẽ không giống như bây giờ.

Từng câu từng chữ giống như là dao nhỏ chặt trái tim Tô Mẫn ra thành nhiều mảnh, nàng ôm chặt cô, gắt gao ôm lấy.

Ngày này, có lẽ là ngày mà hai người để lại nhiều nước mắt nhất trong đời.

Đến cuối cùng, Lâm Tiêu Tiêu khóc đủ rồi, cô đẩy Tô Mẫn ra: "Em chờ chút, tôi đi tắm rửa."

Lúc này kinh nghiệm xã hội và lịch duyệt cường đại chợt biểu hiện ra ngoài.

Đồng dạng là khóc, Tô Mẫn có vẻ thương tâm vô cùng, nhưng phó giám đốc Lâm nhà người ta lại đã nghĩ xong việc bước tiếp theo nên làm thế nào rồi.

Hai tháng này, cô nhất định không để nó hoang phế, muốn khiến Tô Mẫn muốn ngừng mà không được.

Lớp hóa trang trên mặt của Lâm Tiêu Tiêu trôi rồi, Tô Mẫn gật đầu, nàng cũng nên thu thập một chút.

Lâm Tiêu Tiêu: "Em cũng đi tắm rửa đi, tủ quần áo có áo ngủ, tôi chuẩn bị lâu rồi."

Là vào ngày đầu tiên nhìn thấy Tô Mẫn, cô đã mua nó, chỉ là......!Không nghĩ tới lúc này mới dùng đến.

Tô Mẫn tắm rửa xong mặc áo ngủ xong, vuốt ve bộ áo ngủ hợp thể này, lại cảm thấy chua xót.

Nàng có tài đức gì cơ chứ......

Làm sao bây giờ?

Lúc này mới là ngày đầu tiên......!Còn chưa tới hai tháng, nàng đã bắt đầu chịu không nổi rồi.

Thời gian để Lâm Tiêu Tiêu rửa mặt cũng không đủ dài, Tô Mẫn cũng không nóng nảy, nàng rót rượu vang đỏ ra, cắm ngọn nến lên, muốn cho Lâm Tiêu Tiêu trải qua một ngày sinh nhật thật ấm áp.

Có phải nên hát một bài hát chúc mừng sinh nhật hay không?

Lúc đi qua Chờ, nàng có nghe Lâm Tiêu Tiêu ca hát, khi cô ca hát âm thanh rất thấp trầm, âm cuối còn hơi mất tiếng, đặc biệt mê người.

Tính tính......!Nàng vẫn là đừng múa rìu qua mắt thợ?

Vậy......!bây giờ đã muộn thế này rồi, kế tiếp còn muốn làm gì chứ? Có phải có hơi xấu hổ hay không? Nếu không......!Cùng nhau ôn lại bộ phim cậu bé rồng?

Tô Mẫn miên man suy nghĩ ước chừng đợi mười phút, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, của toilet cuối cùng bị đẩy ra, nàng ngẩng đầu vừa thấy đã ngơ ngẩn.

Lâm Tiêu Tiêu chậm rãi đi ra, áo ngủ của cô quá trong suốt......!Giống như là một tầng lụa trắng trong suốt vậy, dường như không hề mặc, đối mặt ánh mắt ngây ra của Tô Mẫn, cô thản nhiên cười: "Đẹp sao?"

Tô Mẫn đột nhiên thu hồi ánh mắt, lập tức cúi đầu, mặt nóng bỏng.

Nàng đang làm gì?! Bình tĩnh!

Lâm Tiêu Tiêu cười như không cười nhìn nàng: "Rõ ràng rất thích không phải sao? Lúc trước còn chưa nhận ra.

khi cùng tôi ở bên nhau em vẫn luôn đỏ mặt, hiện tại vẫn thích đỏ mặt nhỉ."

Lời đùa giỡn quang minh chính đại này hình như còn trực tiếp hơn cả kiểu câu dẫn ẩn hiệ nữa.

Tô Mẫn cảm thấy nhịp đập của trái tim không bình thường, nàng cắn cắn môi phản kích: "Là chị nói phải làm bạn gái của chị trong hai tháng."

Lời này tuyệt đối có thể dập tắt lửa, đánh vỡ lãng mạn.

Lâm Tiêu Tiêu lại như là đã có sức chống cự vậy, cô ngoắc ngón tay: "Tới."

Tô Mẫn tràn đầy cảnh giác: "Làm gì?"

Lâm Tiêu Tiêu: "Không phải em phải làm bạn gái của tôi hả? Để tôi dạy em bước đầu tiên nên làm khi trở thành bạn gái của tôi."

Tô Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, "Là làm cái gì?"

Lâm Tiêu Tiêu đi lên trước, thân thể dựa vào trên sô pha ở phía sau, đầu tóc ướt một nửa gợi cảm đáp ở trên người, cô cong môi, quyế nrũ nhìn Tô Mẫn, thân thể nghiêng về phía sau: "Lấy lòng tôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.