Dẫn Dụ Sói Vào Hang

Chương 54: Quên kẻ phản bội




Nghe em trai hỏi trúng tim đen, anh vẫn im lặng không đáp lời. Bác sĩ Vương nói với Kính Huân:

- Anh trai của em thật sự đang thất tình.

Kính Huân ngỡ ngàng vì chẳng rõ Di Quân đang nói đùa hay thật. Cả nhà ai cũng biết rõ, Tần Lãng từ trước đến nay chưa từng nhắc đến chuyện yêu đương, bao lần ba mẹ hối thúc kết hôn, anh đều phớt lờ chẳng chút để tâm. Người đàn ông mặt lạnh chỉ biết có công việc, nay lại đột ngột nghe tin anh đang thất tình, chuyện lạ thế này bảo sao Kính Huân không kinh ngạc cho được.

- Anh hai có người yêu rồi sao? Hay là anh bị người ta từ chối?

Nào ngờ câu trả lời của Di Quân khiến Kính Huân càng thêm sốc:

- Chính xác là Tần Lãng đã bị đá.

Giống như phản ứng của bác sĩ Vương, em trai ngạc nhiên đến mức chưa dám tin vào sự thật.

- Sao chứ? Anh hai bị đá sao? Là cô gái nào mà có thể khiến anh trai mặt lạnh vốn không màn nữ sắc lại điêu đứng thế này?

Di Quân điềm tĩnh đáp lời ngắn gọn nhưng đầy đủ ý:

- Người này em cũng biết đấy.

Cô gái có đủ bản lĩnh thẳng chân đá Tần Lãng khiến anh buồn bã, thất thần chắc chắn không phải người tầm thường.

Những người phụ nữ xung quanh Tần Lãng vốn dĩ không nhiều, đối tác của anh thì Kính Huân nào biết rõ, nếu theo lời Di Quân nói, khả năng cao người đó chính là...

- Chẳng lẽ là bác sĩ Triệu sao? Anh hai và bác sĩ Triệu yêu nhau à?

Thật không ngờ em trai đã nhanh chóng đoán đúng, tính cách anh kiệm lời, trước đây cũng chưa từng nói với những người xung quanh về chuyện tình cảm, nói đúng ra thì anh cũng chưa từng yêu ai ngoài Ninh Mịch. Cứ ngỡ bạn thân và em trai sẽ không biết quá rõ những tâm tư tình cảm của anh, nhưng rốt cuộc ai cũng đều đoán ra người trong lòng anh là bác sĩ Triệu, cô gái mạnh mẽ dám đá chủ tịch Ngụy chỉ sau chưa đầy một tuần hẹn hò.

Thấy bác sĩ Vương và Tần Lãng không đáp lời, Kính Huân liền ngồi xuống cạnh anh, nhất quyết hỏi rõ:

- Có thật người anh yêu là bác sĩ Triệu không? Anh bị chị ấy đá sao?

Tin hot nhất trong năm mà Kính Huân được biết, anh trai cục súc biết yêu và bị người yêu chia tay. Nếu vợ chồng Ngụy lão gia cùng bà nội biết chuyện này thì ắt hẳn mọi người sẽ đều rất sốc.

Trong lúc Kính Huân đang chờ đợi câu trả lời của anh thì điện thoại của Tần Lãng bất ngờ đổ chuông. Ngụy phu nhân gọi điện nói với anh về việc bà nội đã nhập viện, tuy nhiên tình trạng cũng không quá nghiêm trọng, đêm nay bà ấy sẽ ở lại bệnh viện với mẹ chồng.

Vừa cúp máy, anh liền nói với Kính Huân:

- Bà nội nhập viện rồi, bây giờ anh vào viện thăm nội. Em có muốn đi cùng không?

Anh phớt lờ câu hỏi của em trai, Kính Huân nghe thấy bà nội nhập viện thì cũng chẳng còn tâm trạng để dò hỏi thêm nữa, anh ấy lập tức đáp:

- Nội nhập viện, có nghiêm trọng lắm không? Chúng ta mau đến bệnh viện đi.

...

Buổi tối Ngụy lão gia về nhà nghỉ ngơi. Còn Ngụy phu nhân đang ra ngoài mua thêm ít đồ dùng cần thiết mang vào bệnh viện và cả bữa ăn chiều cho mẹ chồng.

Hiện tại trong phòng bệnh vip chỉ có một mình bà nội. Tiến mở cửa phòng bệnh vang lên, Ninh Mịch bước vào trong, cô mỉm cười rồi nhỏ nhẹ cất lời:

- Con đến để kiểm tra lại huyết áp của bà.

Hôm nay Ninh Mịch trực ca đêm, nên cô đã trực tiếp đến phòng bệnh để theo dõi tình trạng sức khỏe của bà nội.

Sau khi kiểm tra xong, cô thở phào nhẹ nhõm:

- Huyết áp của bà đã ổn rồi, bây giờ bà cứ nghỉ ngơi, giữ tinh thần thoải mái để ngày mai lấy máu xét nghiệm.

Bà nội cứ đăm đăm nhìn cô, càng nhìn lại càng ưng ý, một nữ bác sĩ đẹp người, đẹp nết, nếu cô trở thành cháu dâu của bà ấy thì tốt biết mấy.

- Cám ơn bác sĩ. Mà bác sĩ Triệu này, cho bà hỏi con đã có người yêu chưa?

Ninh Mịch hơi ngạc nhiên khi nghe bà ấy hỏi về chuyện tình cảm cá nhân của cô. Nhưng rồi cô chỉ đơn thuần nghĩ người lớn tuổi đôn hậu, thân thiện nên hỏi han cũng là lẽ thường tình. Nhớ đến người yêu, cô lại thấy đau lòng, sự việc vừa xảy ra lúc chiều còn chưa kịp nguôi ngoai đã tiếp tục xuất hiện trong tâm trí cô. Lời chia tay cô cũng đã dứt khoát nói ra, dẫu xót xa nhưng Ninh Mịch vẫn chọn cách mạnh mẽ đối mặt, cô nhẹ nhàng đáp:

- Dạ, con chưa có.

Nghe câu trả lời này, bà nội vui mừng ra mặt, cứ như vừa tìm thấy món đồ quý giá.

- Ây, con xinh đẹp lại giỏi giang như vậy mà vẫn chưa có người yêu sao? Thật khó tin đấy.

Bà nội muốn chắc chắn nên cố tình nói khéo để hỏi lại lần nữa. Cô nhớ đến chuyện buồn, trong lòng cứ nghĩ về anh cùng những nỗi tuyệt vọng.

- Dạ, thật ra thì... con vừa chia tay.

Nghe đến đây, bà nội không khỏi ngạc nhiên rồi nhẹ giọng an ủi cô:

- Ra là vậy, bà không biết chuyện này, xin lỗi con. Có lẽ con đang rất buồn, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Cô nhẹ nhàng đáp:

- Không sao đâu bà, chẳng là con bị phản bội nên nhất thời vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Chẳng hiểu sao cô lại trải lòng với bà nội về chuyện tình vừa đứt gánh của mình. Dường như điều cô cần lúc này chỉ đơn giản là một người ở bên cạnh và lắng nghe cô nói.

Bà nội lập tức bức xúc thay cho Ninh Mịch khi nghe cô nói đến lý do chia tay là bị phản bội.

- Thì ra là đàn ông tồi, có được người yêu hoàn hảo như con mà tên khốn nào lại làm ra chuyện phản bội hèn hạ như vậy. Kẻ bạc tình không đáng để con phải đau lòng, quên hắn ta đi rồi con sẽ gặp được người tốt hơn thôi.

Ninh Mịch gượng cười, tự nhủ bản thân vẫn ổn rồi đáp lời:

- Dạ, con hiểu rồi. Con cám ơn bà.

Bà nội đặt tay lên tay cô rồi vỗ nhẹ an ủi.

- Có gì đâu chứ, rồi con sẽ tìm được người đàn ông xứng đáng hơn thôi. Có câu người tốt cho ta kỷ niệm còn kẻ tệ bạc dạy ta bài học. Mạnh mẽ lên con gái à.

Ninh Mịch hơi xúc động vì chuyện chỉ vừa xảy ra nên cô vẫn còn rất sốc và buồn tủi. Bầu không khí đang trầm lắng đột ngột bị phá tan bởi tiếng mở cửa phòng, vóc dáng cao ráo cùng gương mặt đẹp trai ngời ngời xuất hiện:

- Bà nội...

Nghe giọng nói quen thuộc, bà nội lập tức ngẩng mặt lên nhìn rồi mỉm cười:

- Tần Lãng, cháu trai vào thăm nội đấy à.

Cùng lúc Ninh Mịch cũng theo phản xạ mà nhìn về phía cửa, cô ngạc nhiên khi thấy anh rồi nhanh chóng rơi vào trạng thái bàng hoàng cực độ khi nghe bà nội gọi tên anh là "Tần Lãng".

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, thời gian lúc này cứ như thể đang ngừng trôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.