[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 24




Lương Nham không nghĩ mình sẽ trúng mai phục của Quách gia, bị vây bắt trong một toà cao ốc. Hắn dẫn theo 30 người, trong đó khoảng một nửa ở trong, nửa còn lại thì mất tích.

Hắn rõ ràng đã nghiên cứu rất nhiều lần các địa điểm ở ngoại thành phía Tây, đối với địa hình nơi này và các thế lực của Quách gia nắm rõ như lòng bàn tay, Quách gia sẽ chỉ định ai đánh nhau với bọn hắn, ai xử lý kẻ thù chạy trốn, hắn cảm thấy mình đã tính toán đến mức không còn kẽ hở nào.

Nhưng hết thảy quá trình rất thuận lợi, Quách gia liên tiếp thất bại, thậm chí nhiều lần hai bên cũng không giao đấu, người Quách gia thì chạy trối chết, cả bọn hắn cứ một đường thẳng tắp đuổi theo Quách gia----mà cũng chính lúc này, bọn hắn rơi vào tình thế dễ thủ khó công ở nơi bị mai phục, thế là bỏ trốn một mạch đến cái cao ốc này.

Tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, bọn hắn không thể phân biệt được người mai phục có phải Quách gia hay không. Nếu là vậy, chứng tỏ hành tung của bọn hắn đã sớm bị tiết lộ, Quách gia liền giăng bẫy sẵn, dọc đường vừa đánh vừa lui, sau đó thì bắt baba trong rọ. Nếu không phải nơi này gần cứ điểm của Quách gia như vậy, có lẽ đã có người tới trước một bước xử lý toàn bộ người Quách gia, điều này cũng có thể giải thích cho việc tại sao cả bọn Quách gia lúc nãy như bị tan đàn xẻ nghé, chia năm bảy tụ mà chạy trốn.

Bất luận là cái nào, đối với bọn hắn đều bất lợi.

Lương Nham dàn xếp vài thuộc hạ bị thương, giấu súng trong người, dao cầm trong tay, ép sát vào góc chết bức tường để tránh đi, men theo ánh trăng chậm rãi di chuyển, muốn tiếp giúp bọn hắn một con đường an toàn để rời khỏi cao ốc.

Bóng đêm yên tĩnh đến mức quỷ dị, Lương Nham ém nhẹ tiếng thở của mình hết mức có thể, nghe thấy được sau lưng mình có động tĩnh rất nhỏ, khiến cả người tê dại----có người đang lặng lẽ tới gần hắn.

Hắn nghe âm thanh rồi đoán khoảng cách của người đó so với mình, ước chừng còn cách bản thân cỡ nửa thước, liền rút dao xoay người đâm tới.

Người nọ nhanh chóng né dao, đồng thời nhất chân lưu loát cho cổ tay hắn một cú, may mà hắn cũng có phòng bị, nắm lấy chuôi dao uy hiếp lại, dồn người nọ vào chỗ chết.

Phía sau người nọ là chân tường, bên trái là tường, bước sang bên phải sẽ ngã xuống, Lương Nham một tay vịn lấy cây cột ở hành lang, một lần nữa hướng dao đâm tới, người nọ lại giơ tay kìm lấy xà ngang, nâng toàn bộ cơ thể lên, nhấc chân lên vách tường rồi mượn lực bật, vòng 360˚ quanh xà ngang một cách điên rồ, trực tiếp đáp xuống phía sau Lương Nham, giơ tay thít chặt cổ để khống chế hắn.

Khoảnh khắc Lương Nham bị khống chế, tận đáy lòng ít nhiều đều có chút hoảng loạn, bởi vì hắn gặp qua người có thân thủ cùng với tốc độ phản ứng này chỉ có một.

"Khương Mặc, tao là đại gia Lương Nham của mày nè!"

Khương Mặc nhẹ giọng thở dốc, động tác khựng lại rõ ràng, sau đó liền buông Lương Nham ra.

Lương Nham xoa xoa cổ, xác nhận đúng là Khương Mặc, lại hỏi: "Sao mày lại ở đây?"

Khương Mặc ho khan hai tiếng, khàn giọng chỉ vào tảng đá bên cạnh như bệ bếp nói: "Chỗ này không có gì che chắn cả, qua bên kia đi."

Hai người đến bệ đá ngồi xuống, Lương Nham lại hỏi nữa: "Sao mày cũng ở đây vậy, rồi bộ dạng thì xốc xếch xộc xệch vậy hả?"

Hắn không hề nói quá đâu, bộ dạng Khương Mặc đúng thật là rất chật vật, vẫn luôn thở dồn dập, hô hấp không thông, giống như đang chịu đựng cơn đau nào đó trên người, lúc nãy bị cậu ta chế trụ, hơi thở nóng hổi như đang sốt cao, nhưng khi chạm vào tay thì lại lạnh như băng.

Khương Mặc không trả lời hắn, Lương Nham lại nghe thấy tiếng tí tách, tập trung nhìn vào khuỷu tay Khương Mặc thì thấy máu đang chảy dọc xuống, gương mặt trắng bệch, từ trên người lấy ra một cuộn băng vải, quấn quanh cánh tay vài vòng để cầm máu, rồi cắn đứt phần băng thừa, đem phần dư bỏ lại vào túi.

Lương Nham nhìn kiểu chảy máu này, khẳng định vết thương chắn chắc không nhỏ, nghĩ lại hồi nãy cậu ta vừa lộn mèo một vòng trên xà ngang, da đầu không khỏi tê dại.

Tên này là người thật sao, hắn nghi ngờ cậu ta không biết đau là gì.

"Năm sau cổng Tây muốn mở thương cảng tự do, mày tưởng chỉ có mình mày muốn mười ngàn mẫu đất ruộng của Quách gia sao?" - Khương Mặc nói hai câu lại bắt đầu ho khan, Lương Nham nhìn cậu đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng một chút biểu hiện trên mặt cũng không có.

".....Mày cmn!" - Lương Nham mắng: "Gần Phật tới vậy rồi, tao tưởng mày sẽ buông tay không nhúng vào, không ngờ mày còn có chủ ý này?"

"Tao sao có thể không làm được? Ông cha đứng sau đốc thúc tao nữa kìa."

Lương Nham híp mắt nhìn Khương Mặc, cười như không cười mà nói: "Mười ngàn mẫu đất tốt này cướp được rồi thì chia sao, cả hai chúng ta phải cân nhắc cho kỹ."

"Chia chia Nyima cái gì, mày không thấy tình cảnh hiện tại của tụi mình hả?" - Khương Mặc trừng hắn một cái: "Nếu rời khỏi toà nhà này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Quách gia đánh cho bầm dập."

"Cho nên mày cũng bị nhốt mẹ nó ở chỗ này luôn hả?"

"Mày nhìn bộ dạng tao như này, nghĩ tao tạt ngang qua đây nghỉ chân hả?" - Khương Mặc ho khan, nói: "Khụ----tao không định hôm nay động thủ đâu, chỉ đến đây xem thật hư thế nào, không nghĩ tới việc mắc mưu có kế hoạch của bọn họ. Người của bọn tao không biết giờ đang ở đâu."

Lương Nham cân nhắc những lời này là thật hay giả, nhưng nhìn cậu ta ho không hề nhẹ, không khỏi ghét bỏ nói: "Mày đang bị sao vậy? Sốt cao hả? Đừng để lây cho tao!"

"Ừ" - Khương Mặc lấy ra một loại thuốc khác, lấy hai viên nuốt xuống: "Trên người nhiều miệng vết thương quá, không có cách nào."

"....Tao đang đau đầu không biết thoát ra khỏi đây thế nào, mày đừng "kéo chân sau" tao!" - Lương Nham nghiêm túc nói.

Khương Mặc cười nói: "Chẳng phải tao đang nghĩ cách mang mày ra ngoài sao? Vốn dĩ tao cũng không chú ý, vừa vặn bị Quách gia bắt được làm cho sự phòng bị của bọn chúng tăng lên, bằng không tụi mày cũng không bị tổn hại tới mức này."

"Tao biết mày ác xưa giờ, từ khi nào lại tốt bụng như vậy?" - Lương Nham tuy tin cậu bảy tám phần, nhưng lười nghe cậu ta nói, đứng dậy chuẩn bị đi tìm lối ra.

"Trở về!" - Khương Mặc bỗng nhiên lạnh giọng xuống, dùng sức đem Lương Nham túm về.

Lương Nham không phòng bị, bị túm quăng ngã xuống như con, lập tức bốc hoả nói: "Mày làm...."

Khương Mặc che miệng hắn, nói cực nhỏ bên tai: "Có người."

Lương Nham quay đầu nhìn theo hướng ánh trăng xuống con đường nhỏ bên ruộng, thấy có một người vội vàng vác theo một bọc hành lý nhìn đông ngó tây, men theo cao ốc đi về phía căn cứ Quách gia, điệu bộ khá là lén lén lút lút.

Khương Mặc nhíu mày thấp giọng: "Người mày à?"

Lương Nham lắc đầu, hỏi lại: "Người mày?"

"Không."

"Chẳng lẽ là người Quách gia?" - Khương Mặc nhìn chằm chằm bóng người đó, không rõ vì sao nơi này lại có một người đi qua.

Nguyên bản đều do sự sắp đặt của cậu, cậu nhìn Lương Nham đánh Quách gia te tua tơi tả, bố trí phục kích ở toà nhà cách căn cứ Lương Nham một bước chân, lại dồn bọn họ đến cao ốc bỏ hoang này, cũng tạo hình cho chính mình thành người mới bị ăn đòn hiểm của Quách gia, vừa chuẩn bị ra diễn một cảnh huynh đệ lưu lạc, tình cảm anh em thấu tận trời xanh khiến Lương Nham ngốc này chuyển sự nghi ngờ nặng nề sang vài phần tín nhiệm, nhân tiện từ đó được chia vài miếng ruộng tốt, thích hợp để khai phá xây dựng.

Theo lý mà nói, Quách gia đã bị Lương Nham đánh cho đến sợ, chắc chắn lúc này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa bọn họ cũng không rõ lắm người mai phục với đánh lui Lương gia là ai, càng không nên tuỳ tiện xuất hiện ở cao ốc bỏ hoang này.

Rốt cuộc người này là người nào?

"Ai rảnh quản hắn là người của ai, thấy lạ lạ nghi nghi thì bắt lại là được----mày ổn chứ?" - Nhìn Khương Mặc thở dốc ngày càng nhiều, rõ ràng do sốt cao nên bắt đầu lờ đờ, Lương Nham cau mày hỏi.

Khương Mặc lắc lắc đầu: "Bắt người ta là không phải phép rồi, mày giúp tao túm lấy hắn rồi tao tới giúp mày."

Lương Nham lập tức mang khẩu trang, men theo mấy thanh xà ngang leo từ tầng ba xuống tầng trệt, thần không biết quỷ không hay theo sau người nọ.

Khương Mặc cũng mang khẩu trang lên theo rồi nhanh chóng xuống tầng trệt, nhìn Lương Nham bắt được người kia kéo vào, cậu liền dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói người nọ vào cây cột ở hành lang.

Lương Nham nhìn tay người nọ vẫn còn giãy giụa rất mạnh, không hài lòng nói: "Không phải tay bị trói rồi hả?"

"Không đủ dây." - Khương Mặc cười khổ.

Người nọ bị doạ không hề nhẹ, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống, cả người run rẩy giãy giụa, trong miệng bị Lương Nham nhét miếng vải, âm thanh nức nở nỉ non vang lên không ngừng.

Tuy bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng Khương Mặc liếc mắt vẫn nhận ra, trong nháy mắt kia cảm thấy mình như bị sét đánh.

Người này là đồng nghiệp Đường Tu----Quách Khả.

Cậu gặp qua Quách Khả vài lần, biết cậu ấy họ Quách, biết cậu ấy đối xử rất tốt với Đường Tu, Đường Tu cũng rất chăm sóc cậu ấy.

Bởi vì lo lắng Đường Tu bị tổn thương, cậu tuy có nghi ngờ Quách Khả là người Quách gia, cũng có cho người điều tra qua nhưng lại không tìm được người này.

Nhưng bây giờ cậu ta xuất hiện ở đây, kết quả không phải nói cũng biết.

Khương Mặc hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc rối loạn trong lòng.

Lương Nham nhìn Quách Khả trong bộ dạng sợ tới mức sắp xỉu, không kiên nhẫn nói: "Đừng run rẩy nữa, có phải đàn ông hay không? Trả lời vấn đề của tụi tao cho tốt, tao cũng sẽ không đối xử tệ với mày."

"Mày thấy hắn có ích thì nói chuyện cho đàng hoàng vào." - Giờ khắc này Khương Mặc cảm thấy vô cùng may mắn vì giọng nói của mình khàn đến mức cha mẹ sống lại cũng không nhận ra là ai: "Bị hù cho chết không phải là không có."

"Mày coi tao là loại người đó hả?" - Lương Nham bực bội quay qua Khương Mặc xả một tràng: "Mày tới đi."

Khương Mặc vì sốt cao nên hơi mệt mỏi, bị Lương Nham túm khiến cậu hơi lảo đảo, gian nan ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng bỏng rát vô cùng: ".....Tôi sẽ đem miếng vải bỏ xuống, cậu cứ trả lời tốt mọi chuyện, đừng la lớn, nếu không cậu sẽ biết hậu quả là gì."

Quách Khả ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cậu, trong mắt đều là sự hoảng sợ, có thể nhìn ra được cậu ta đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của chính mình, gật đầu cứng ngắt.

Khương Mặc lấy miếng vải trong miệng cậu xuống, dùng giọng nói khàn khàn chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Cắn tôi. Cắn mạnh vào."

Quách Khả mở to hai mắt không tin nổi mà nhìn Khương Mặc, nhưng tình cảnh trước mắt không đủ để cậu có thời gian suy nghĩ, đại não trống rỗng rồi dùng hết sức cắn mũ bàn tay Khương Mặc.

"A----!!" - Khương Mặc ăn đau.

Lương Nham nghe động tĩnh lập tức xông tới: "Mẹ, mày là chó dại hay gì? Cắn người hả?!"

Khương Mặc thừa Lương Nham tới gần, nhanh chóng rút dao bên hông ra, nhét vào tay Quách Khả, hất Lương Nham ra, quát: "Đi đi!"

Sau đó lấy tay cầm dao của Quách Khả đâm vào đùi chính mình.

Lương Nham lảo đảo đứng vững hai bước, ngẩng đầu thấy Quách Khả cầm con dao ngắn, một nửa lưỡi dao đã đâm vào đùi Khương Mặc.

Khương Mặc nóng vô cùng, vết dao trên đùi lại rất sâu, cậu không đứng thẳng được, quỳ một gối trên mặt đất, máu cùng mồ hôi chảy quyện thành một chất lỏng nóng ấm.

"Khương Mặc!" - Lương Nham chạy đến, một đấm đánh Quách Khả hộc máu: "Mày dám trộm dao đâm người à?!"

Quách Khả vốn dĩ sợ đến mức chỉ còn nửa cái mạng, lại mới ăn một đấm của Lương Nham, sắc mặt trắng bệch ngất xỉu.

"Có tiếng gì? Ai ở đó?" - Cách đó không xa có người lạnh giọng quát.

Lương Nham nghe được bước chân của hàng tá người, một khắc đứng hình đổ mồ hôi lạnh.

"Có thể là....người của Quách gia." - Khương Mặc cố hết sức nói: "Mày đi nhanh."

Cậu đã nghe được đó là người của cậu, mà cũng chỉ có thể là người của cậu, bởi vì cậu mới phát tín hiệu. Lúc chỉ thật sự đang nói dối trắng trợn.

Lương Nham đỡ lấy cậu, cắn răng nói: "Tao đi kiểu gì? Mày giúp tao chắn một dao, tao cứ vậy bỏ đi, về sau mày coi tao ra gì nữa?"

Khương Mặc mỉm cười trên khoé môi tái nhợt: "Yên tâm, trong lòng tao mày mãi là một tên ngốc."

"Mày cmn----!!"

"Được rồi, chạy nhanh đi, bọn họ đuổi tới đây, tao không cử động được, chạy được một người thì tốt một người, mày chạy rồi còn có thể cứu tao." - Khương Mặc tránh hắn ra, chịu đựng cơn đau thở hổn hển: "Tao cược với mày thằng này là người Quách gia, tao bắt cóc nó, tốt xấu gì cũng có thể giằng co với họ một chút."

Lương Nham biết bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể hạ quyết tâm nói: "Mày chờ, tao trở về tìm người cứu mày!"

Khương Mặc nhìn Lương Nham buông cậu ra chạy trốn như Husky được chủ thả, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tái nhợt châm chọc nói: "Thật là ngu ngốc!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.