[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 23




Cháo là cháo cá sống cắt lát, may đã bỏ thêm hành với gừng để khử mùi tanh, Đường Tu cầm cái muỗng, ngón tay mân mê một lúc rồi mới múc một muỗng đưa lên miệng.

Anh đã cố gắng làm rất cẩn thận, nhưng vết thương ở vai trái vẫn rất đau, anh chỉ có thể ăn một hai miếng rồi buông cái muỗng, nhẹ nhàng ấn vào vết thương một chút, đợi cơn đau giảm bớt thì tiếp tục ăn.

"Ăn một bữa cơm còn khó khăn như vậy, Khương Mặc yên tâm để cậu ở đây à?"

Một giọng nói xa lạ mà ngả ngớn đột ngột vang lên, Đường Tu nhíu mày quay đầu nhìn lại, là một bác sĩ đeo mắt kính với khẩu trang, đang đẩy xe từ cửa bước vào.

"Không cần đề phòng nhìn tôi như vậy, vết thương của cậu đều do tôi xử lý, còn Khương Mặc thì đứng bên cạnh xem, bác sĩ liền đến bên giường: "Tranh thủ ăn mấy miếng đi, xong rồi truyền nước."

Đường Tu muốn nhìn nước thuốc trong tay tên kia, nhưng trước mắt hình ảnh cứ xếp chồng lên nhau, anh thật sự không thấy rõ, chỉ có thể khàn giọng hỏi: "Truyền nước gì vậy?"

Bác sĩ cười nhẹ hai tiếng: "Yên tâm, tôi biết cậu mang thai, nên cho cậu toàn là thuốc mà người có thai dùng được hết."

Sắc mặt Đường Tu trắng bệch, bàn tay dùng sức siết chặt cái muỗng, gân xanh thoát ẩn thoát hiện trên làn da tái nhợt.

Anh buông muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng bác sĩ, gần như gằn từng chữ một, nói: "Anh không nói cho Khương Mặc, tại sao?"

"Điều này rõ ràng mà, cậu cũng đâu định cho cậu ấy biết." - Bác sĩ nhún vai: "Nếu không phải không để cho người khác biết, không một thai phụ nào lại thắt bụng chặt lại như vậy. Tôi tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân, cậu không muốn cậu ta biết, tôi sẽ không nói. Cậu xem, tôi không thay quần áo bệnh nhân cho cậu trước mặt cậu ta, chỉ cắt quần áo để xử lý vết thương, nếu thay quần áo sẽ rất dễ dàng lộ tẩy đó."

Đường Tu theo bản năng đặt một tay lên bảo vệ bụng mình, không rên bất cứ tiếng nào mà quan sát anh ta.

"Không ăn à? Vậy chích nhé~" - Bác sĩ kéo tay Đường Tu qua chuẩn bị sát trùng.

Đường Tu nhạy cảm né tránh anh ta: "Anh là bạn Khương Mặc à?"

"Không phải bạn Khương Mặc, cậu nghĩ tôi có thể đứng đây à?" - Bác sĩ cũng không vì anh trốn tránh mà không vui, ngược lại cười nhẹ nhàng như bình thường.

"...." - Đường Tu quay mặt đi, trầm giọng nói: "Đưa mấy thứ đó cho tôi, tôi tự mình làm."

Tuy Khương Mặc nói phòng khám tư nhân này an toàn, nhưng Đường Tu không có cách nào tín nhiệm người ở trước mặt này. Nếu anh ta thật sự là bạn của Khương Mặc, Khương Mặc sẽ không bao giờ không nói trước với anh, cũng như anh ta không có khả năng giúp anh giấu giếm chuyện anh mang thai cho Khương Mặc.

"Hửm?" - Bác sĩ hơi quay đầu nghiêng qua, như là để xác nhận lời Đường Tu nói: "Không thể vì cậu là bác sĩ mà tuỳ hứng nha, hiện tại cậu có thể tìm chính xác mạch máu của mình được sao?"

Đường Tu cắn chặt răng, chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Đưa hết cho tôi, tôi muốn tất cả dụng cụ chưa mở bao bì."

"Được, được, được, cậu đừng hung dữ như vậy, đưa cho cậu hết." - Bác sĩ đem hết tất cả dụng cụ bày chỉnh tề trước mặt anh, dựa tường xem bộ dạng anh đang cố gắng sát trùng rồi tự tiêm, ánh mắt không hề che giấu sự hứng thú.

Đường Tu đem băng keo y tế cố định kim tiêm ở mu bàn tay, lạnh lùng nói: "Sao anh nhìn nhàn vậy? Không có bệnh nhân nào khác phải chăm sóc à?"

"Khương Mặc khiến tôi xem trọng cậu."

"Tôi không cần, anh ra ngoài đi."

Bác sĩ hưng phấn "Chậc" một tiếng: "Khương Mặc quả thật không chỉ dưỡng ra một chú mèo xinh đẹp mà còn cao ngạo như vậy, chạm vào không được mà xem cũng không xong."

Đường Tu nghe những lời nói đó trong miệng của người khác hết sức chói tai đến mức không chịu được, đặc biệt là bây giờ khiến anh cảm thấy thế nào cũng không thoải mái, anh tức đến nỗi ngực cũng bị đau, mặt đỏ tai hồng hướng về bác sĩ hét lên: "Ra ngoài!"

Giọng nói anh rất khàn, nghe như đã liều mạng gào lên, khiến cổ họng đau muốn ho khan, ho đến mức liên luỵ đến đến bả vai đau đớn do vết thương nứt ra. Anh rùng mình, môi trắng như phát bệnh, gương mặt ửng đỏ một cách không bình thường.

Bác sĩ cười như có như không nhìn anh ho, một lát sau lại vươn tay muốn giúp anh, muốn cho anh thuận khí hơn, nhưng anh lại như đụng phải thứ dơ bẩn gì, vô cùng bài xích mà co rúm người lại, đem thân thể cuộn tròn chặt chẽ như một quả bóng.

"Tính tình cậu thật sự rất kém đấy, mèo con." - Bác sĩ thu tay lại, nhìn Đường Tu đang ho đến mức chảy máu như đang xem diễn kịch: "Cứ để miệng vết thương nứt ra do bị tác động, chút nữa là tôi sẽ giúp cậu xử lý đấy."

Đường Tu ho đến mức không nói nên lời, nước mắt sinh lý chảy ra làm ướt nhẹp lông mi anh, mồ hôi nhỏ giọt từ gương mặt trắng bệch đến trước xương quai xanh, nhưng anh chỉ liều mạng cuộn chặt cơ thể, đem bụng nhỏ che chắn kín mít, bằng mọi giá không để bác sĩ chạm vào.

"Tôi là bạn Khương Mặc, chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu, sao cậu thế nào cũng không tin vậy?" - Bác sĩ như cảm thấy chơi đủ rồi, một tay chống ở đầu giường, ép Đường Tu đến mức không còn đường lui, ghé sát vào bên tai anh, thấp giọng nói: "Rất sợ phải không? Khương Mặc đem cậu vứt ở chỗ này, có hơi quá đáng đúng không? Nhưng tôi cũng muốn cậu biết điều một chút, với cái tính này của cậu, tôi không chắc là cậu có thể bước qua khỏi cái cửa này đâu."

Bác sĩ hài lòng nhìn Đường Tu càng lúc càng hô hấp ho khan hỗn loạn, như những âm thanh thật êm tai, bèn nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi, lại tiếp tục nói: "Có muốn biết Khương Mặc ở nơi nào hay không? Cậu ngoan một chút, tôi có thể dẫn cậu đi nha~"

Mắt thấy Đường Tu trốn đến mức muốn rơi xuống giường, bác sĩ duỗi tay ôm lấy bờ vai anh.

"Đừng, khụ khụ----đừng chạm vào tôi....Khương Mặc, Khương Mặc...." - Đường Tu khàn giọng hô hào, giãy giụa một cách tuyệt vọng, bả vai chảy máu ngày càng nhiều, mu bàn tay vừa mới cắm kim truyền bây giờ cũng vì giãy giụa mà bung ra, máu bắn tung toé khắp nơi.

Bác sĩ cuối đầu nhìn vài giọt máu bắn lên áo blouse mình, ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên sự không kiên nhẫn.

"Cậu quá đáng lắm rồi đấy!" - Hắn tăng thêm lực ở tay, dễ dàng khống chế được Đường Tu, đồng thời cũng lấy ra một ống tiêm, nhanh chóng tiêm chuẩn xác vào mạch máu trên cổ Đường Tu.

Đường Tu thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy yếu ớt, đồng tử dần dần tan rã, cuối cùng cũng không còn sức giãy giụa, chỉ có bàn tay đang bảo vệ bụng là túm chặt không chịu buông ra, đôi môi xám trắng run rẩy mấp máy, mơ hồ gọi tên Khương Mặc không rõ ràng.

"Đừng kêu nữa, cậu ta không tới đâu, cậu cũng đừng nghĩ gọi vào số điện thoại cậu ta đã đưa cậu, bởi vì đó là số của tôi."

"Tôi chỉ cho cậu một liều thuốc mê mà thôi, để cậu ngủ một giấc và đừng náo loạn nữa, như vậy cả tôi và cậu đều mệt cả, còn có nửa cái mạng mà có thể lăn xả như vậy."

Chờ Đường Tu hoàn toàn ngất đi, bác sĩ xoay bả vai vài cái, nhẹ nhàng gõ kính hai cái, giọng nói của người đầu bên kia truyền đến sự phẫn nộ: "Cậu quậy cái gì vậy? Ta đã nói với cậu rồi, không thể tổn thương cậu ta, cậu hành động xằng bậy như vậy, đến lúc đó phải giải thích với Khương Mặc thế nào?"

Bác sĩ vừa xử lý vết thương trên vai Đường Tu, vừa ngoáy ngoáy lỗ tai, không mặn không nhạt nói: "Không phải tiêm thuốc mê rồi sao?"

"Cái gì mà không phải tiêm thuốc mê? Nãy giờ ta nghe cậu nói với cậu ta cái gì, còn hành vi của cậu nữa...."

"Ai biết mèo đang mang thai khó xử như vậy, nếu không doạ cậu ta sợ, sao cậu ta có thể lăn xả đến mức kiệt sức rồi ngoan ngoãn để tôi tiêm thuốc mê?"

Người kia trầm ngâm một lúc lâu, sau đó lại nói: "Cậu đừng quá đáng với cậu ta như vậy, ít nhất là đừng đối xử với cậu ta như người qua đường."

"Ngài lại mềm lòng à?" - Bác sĩ nhướng mày.

".....Ta lo là không thể giải thích với Khương Mặc."

"Yên tâm đi, lấy bé mèo nhỏ trong bụng để hù doạ cậu ta, tôi đảm bảo sau khi tỉnh lại cậu ta sẽ không hé với Khương Mặc nửa lời." - Một lần nữa băng bó xong vết thương, bác sĩ lại tốn thêm một chút công sức gỡ tay Đường Tu ra khỏi cái bụng, cởi bỏ áo trên của anh, sau đó lại cởi bỏ dây nịt bụng, cái bụng đang bị buộc đến mức đỏ ửng bây giờ lại đột ngột phồng lên.

Sở dĩ nói là đột ngột là do đứa nhỏ trong bụng quá chênh lệch so với cơ thể thon gầy yếu ớt của anh, điều này thật sự là đem hết cả máu thịt ban cho đứa trẻ của mình.

Bác sĩ hít nhẹ một hơi: "Thằng nhóc Khương Mặc này chắc lần đầu nuôi mèo quá, một con mèo nhỏ xinh đẹp như vậy, lại nuôi thành bộ dạng thế này đây."

Giọng nói đầy khinh thường kia truyền tới: "Còn đỡ hơn là cậu lấy mèo hành hạ."

Bác sĩ không ý khiến gì mà cười cười, ấn vài cái ở chỗ phồng trên bụng Đường Tu, đại khái xác định một vị trí nào đó, dùng miếng bông tẩm cồn sát trùng cẩn thận lên da bụng Đường Tu, trải lên đó miếng khăn đã tiệt trùng, rút kim chọc thắt lưng ra rồi đâm thẳng vào, sau đó rút ra một lượng nước ối vừa phải.

Cây kim chọc thắt lưng khi đi vào sẽ khiến người bệnh cảm thấy rất đau, nhìn chung chọc ối thì phải gây tê cục bộ, nhưng cơ thể mèo con quá hư nhược rồi, bị thương rồi còn mang theo một bé mèo nhỏ, cho nên khi đánh thuốc mê vào thì ngủ đến vô tri vô giác, đối với cơn đau cũng không có phản ứng.

"Khi nào thì có kết quả?" - Giọng nói kia hỏi.

"Xét nghiệm DNA thì chắc khoảng 2-3 tiếng đồng hồ." - Bác sĩ đem nước ối đã rút xong xuôi ra: "Ngài mềm lòng như vậy, có muốn tôi làm thêm mấy xét nghiệm khám thai, xem đứa bé có tốt không nha?"

"....Không cần lãng phí thời gian, có kết quả lập tức nói cho ta."

"Tôi thấy không cần phải kiểm tra đâu, ngài xem con mèo này thích Khương Mặc nhiều như vậy, người khác cũng không cho chạm vào. Nếu có ai chạm vào, nó sẽ giãy giụa tới mức đổ máu, đâu thể nào mang thai người khác được."

"Dù cho đứa bé là con Khương Mặc, nhớ làm một bản DNA giả để dự phòng."

"Biết rồi." - Bác sĩ lười biếng ngáp một cái.

- ---

Đường Tu nhớ sinh nhật một năm nào đó của mình đều có một điều ước, chính là hy vọng lúc minh bệnh, ba có thể đút cháo cho anh, mẹ không cần phê bình anh không chăm sóc tốt bản thân mình, em gái không cần cười anh trai bị bệnh, không có cái nào thể hiện một tấm gương tốt.

Nhưng thực tế, mỗi lần anh bệnh cũng không dám để người nhà biết, cứ sau một lần sinh nhật, anh lại đem ước mở đổi thành, hy vọng điều ước có thể đến thường xuyên trong giấc mơ.

Bởi vì cái cảm giác này thật sự quá hạnh phúc, thế nên sau mỗi lần trải qua giấc mộng, anh đều khắc cốt ghi tâm.

Hiện tại anh đang trải qua một giác mộng như thế. Anh mơ thấy ba mở cửa phòng bệnh, cằm chén cháo cá xắt lát, cẩn thận thổi cháo cho âm ấm rồi đưa đến miệng anh.

Anh mở miệng nuốt xuống, sau đó nhìn ba cười cười.

"Cười ngây ngốc cái gì, ăn ngon lắm hả?" - Ba sờ sờ tóc anh, mặt mày dịu dàng chảy xuôi đến đầu ngón tay, làm động tác vuốt ve dịu dàng đến nỗi khiến mắt mũi anh ửng đỏ.

Đường Tu gật gật đầu, mở miệng nhẹ nhàng nói ăn ngon, lại nhận ra giọng nói chính mình đã nghẹn ngào vô cùng, nước mắt nước mũi không kìm được mà chảy xuống, anh cố gắng kìm lại nhưng không được.

"Không khóc." - Ba nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, phát hiện lau thế nào cũng không hết, liền thở dài, ngồi ở mép giường ôm anh vào lồng ngực, giọng nói dịu dàng mềm mại: "A Tu của chúng ta.....đã chịu uất ức rồi."

Nước mắt anh chảy càng nhiều, ba càng dịu dàng lại, khiến anh khó kiềm chế cảm xúc chính mình.

Ba ơi, ngườii biết không? Con không chịu uất ức gì cả.

Tất cả đều do con làm không tốt.

Con không dám nói sự thật cho người, ba sẽ trách con sao?

Con rất sợ, đến cuối cùng, con sẽ làm ba thất vọng rồi.

Anh muốn giải thích rõ ràng với ba, cúi đầu lại nhìn thấy cái muỗng trên tay ba trở thành một con dao phẫu thuật phát ra ánh sáng lạnh lẽo, anh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ôn hoà của ba đã trở thành vị bác sĩ đeo mắt kính với khẩu trang kia.

Anh không kịp giãy giụa, thậm chí không kịp phản ứng với bất cứ thứ gì, vị bác sĩ đó đã hung tợn dùng đáp phẫu thuật mổ bụng anh, lấy ra một bào thai đầm đìa máu.

Ngập tràn máu đỏ tươi chói mắt.

Bên tai là tiếng trẻ con than khóc thê lương.

Vị bác sĩ kia bóp chặt yết hầu, không cho anh phát ra bất cứ cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.