Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 6




Khi Lưu tẩu tử cùng mẹ con Chu Mạch đi đến cửa thôn thì thấy đã có ba năm

đại cô nương cùng tiểu nàng dâu đang ngồi đợi trên chiếc xe bò của Lão

Hồ ở cùng thôn, Chu Mạch phát hiện cùng bọn họ đi trấn trên cũng có

không ít người, tiểu nàng dâu với sọt quần áo, đại cô nương với gói hành trang. Nàng nhịn không được tò mò sao lại là các nữ đồng chí thế này,

nàng liền thấp giọng hỏi Lưu tẩu tử.

Lưu tẩu tử cũng không cho là kỳ lạ: "Tiểu Mạch, muội xem một đại nam nhân có thể bỏ ra một đồng tiền làm xe đi trấn trên, đi cũng mất hai canh giờ. Nữ hài tử yếu sức hơn

không có cách nào mới nguyện ý mướn xe."

"Ách..." Chu Mạch nghe

xong cảm thấy cũng đúng, nàng thật sự nghĩ không ra một đại nam nhân cao lớn khỏe mạnh có thể đánh xe bò, đánh xe cũng chỉ là một lão già gầy

yếu.

Chiếc xe bò chở tám người lớn cùng với một đứa trẻ, chậm rãi xuất phát về trấn trên, tuy lúc đầu Chu Mạch lo lắng đề nghị nói xe này có phải quá tải hay không. Khi nhìn thấy ánh mắt buồn bực của mọi

người, Chu Mạch vốn muốn giải thích cho bọn họ hiểu một chút như thế nào là quá tải cùng với nguy hiểm của việc quá tải, nhưng thấy vẻ mặt đầy

nghi hoặc của mọi người, nàng ngừng lại, không cho là trình độ ngôn ngữ

của nàng có thể giải thích rõ ràng hai chữ "quá tải". Vì thế nhỏ giọng

nói, không có gì, coi như nàng cái gì cũng chưa nói, càng chen chúc nhau càng khỏe mạnh, ha ha.

Bên cạnh một vị cô nương xinh đẹp mặc

quần áo màu xanh nhạt nhìn không đến mười lăm tuổi giờ phút này lên

tiếng: "Nhị tẩu, hôm nay người ngồi xe đi trấn trên thật sự không nhiều

lắm đâu, trước kia chúng tôi còn phải ngồi chen chúc nhau trên một xe

hơn mười lăm người lớn với năm đứa bé đấy." Chu Mạch nghe xong ngượng

ngùng nở nụ cười, nghĩ rằng may mắn vì xác suất xảy ra tai nạn xe cộ ở

cổ đại cơ bản là bằng không.

Nhóm người Chu Mạch trải qua khoảng

nửa canh giờ đã đến trước cổng chợ bán thức ăn ở đầu phố Nam của trấn

trên, lão Hồ nói với mọi người buổi chiều giờ Thân ở trước cổng chợ tập

hợp. Vì thế các cô nương cùng tiểu nàng dâu đều tản ra đi tìm chỗ ngồi

để bán bán trứng gà, đồ nữ công của mình. Cũng may Chu Mạch biết cách

xem thời gian ở cổ đại nên cũng đại khái biết được lúc này là mấy giờ,

đồng thời hôm nay lại có mặt trời mọc. Nàng cũng yên tâm nắm tay Triệu

Đông cùng Lưu tẩu tử đi dạo.

Lần đầu tiên đi chợ phiên ở trấn Lạc Hoa này, Chu Mạch phát hiện chợ phiên ở cổ đại này cùng chợ phiên ở nhà bà nội nàng rất giống nhau, nhưng trật tự hơn một chút, hơn nữa sạch sẽ hơn nhiều. Có thể là do không có thành nào quản hoặc cũng có thể là do

trấn Lạc Hoa này cách không xa phủ Giang Châu và thành Bắc Bình, cảm

thấy toàn bộ chợ thế nhưng có thứ tự, hàng hóa bày bán bên đường cũng

rực rỡ muôn màu. Hơn nữa gọn gàng ngăn nắp, chợ rau thì bày bán một chợ, hoa quả thì bán một chợ, đồ dùng hàng ngày các loại thì bán một chợ,

còn có một chợ khác thì chuyên bán đồ thêu nữ công . . . . . , thêm một

cái khác là bên đường không có sạp quán nào được bày bán trên đường, còn lại thì mở tiệm rượu, hiệu cầm đồ, tiệm may, cửa hàng lương thực, dầu

thắp thậm chí còn có tiệm quan tài, cần cái gì cũng đều có.

Chu

Mạch cùng Lưu tẩu tử đi xuyên qua các hẻm phố đến ngã tư đường ở đầu

trấn bắc bán đồ nữ công, xem nàng lấy sọt đồ trên người xuống mở ra, lấy ra hơn hai mươi cuộn chỉ đủ màu sắc bắt đầu bày bán, bên cạnh là một nữ hài tử khoảng mười hai tuổi bán khăn tay do nàng thêu, Chu Mạch tò mò

lôi kéo Triệu Đông nhìn một chút, nàng thật sự bị dọa sợ hãi, đứa bé nhỏ như vậy ở hiện đại còn ở trong lòng cha mẹ làm nũng, mà ở cổ đại đã có

thể thêu được loại hoa mẫu đơn khó thêu này để bán kiếm tiền. Trong lòng lại cảm thán làm nữ tử cổ đại thật không dễ dàng nha!

Lưu tẩu tử thấy mẹ con Chu Mạch ngồi ở bên cạnh chờ nàng cũng rất nhàm chán, hơn

nữa nhìn thấy bộ dáng đứng không yên của Chu Mạch hết nhìn đông lại nhìn tây, nên bảo Chu Mạch dẫn nữ nhi đi dạo cho biết trấn trên, tới giờ ăn

cơm trưa hãy đến tìm nàng.

Chu Mạch đang cầu còn không được đây,

nàng mặc dù đối với tình hình bên ngoài có chút nhút nhát, nhưng lòng

hiếu kỳ lớn hơn nỗi sợ hãi. Nàng quyết định mang theo bánh bao nhỏ đi

dạo, hơn nữa nhìn vẻ mặt chờ mong của Đông Nhi, đoán chừng cũng là lần

đầu tiên đến trấn trên nên cũng rất hiếu kỳ.

Dẫn nữ nhi sôi nổi

đi dạo ba con phố, so với mạng lưới mua sắm ở hiện đại Chu Mạch lại thấy thích đi dạo phố ở cổ đại này hơn, mọi thứ xung quanh đều mới lạ. Ở

hiện đại rất khó tìm được nơi nào nắn hình nhân bằng đường, chong chóng

cầm tay cũng làm Chu Mạch thấy mới lạ không thôi, cho nên nàng dẫn theo

Triệu Đông đi đến nơi nào cũng dừng lại xem một chút, chỉ khi gặp món

nào các nàng chảy nước miếng muốn ăn mới mua hai phần ăn đỡ thèm. Tuy

mỗi lần chỉ lấy ra chỉ có một hai văn tiền, cho dù trong tay Chu Mạch có hơn một trăm văn tiền nhưng khi nghĩ đến vẫn cảm thấy xót dạ, bất quá

khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái nhỏ, nàng cảm thấy cũng

đáng.

Sau khi thỏa mãn dục vọng ăn uống, Chu Mạch dẫn Triệu Đông

đi đến hiệu may nằm bên đường, để may quần áo cho bánh bao nhỏ cùng bản

thân nàng, con gái chính là dùng để thương yêu, bất luận là tiểu cô

nương hay là tiểu nàng dâu, người khác không thương thì mình thương. Chu Mạch sở dĩ dám đi vào hiệu may này là vì nhìn thấy những người ra vào

nơi này đều giống nàng đều là nông dân mặc bố y. Nàng nắm tay Triệu Đông đi vào mới phát hiện tiệm này buôn bán vô cùng tốt, vào cửa quẹo trái

là quần áo mới, rẽ phải là quần áo cũ, ở giữa là vải thô cùng vải bố đầy màu sắc với số lượng không nhiều lắm.

Chu Mạch hỏi thợ may giá

của quần áo bên trái, quần áo kèm áo khoác mỏng của người lớn thì hai

mươi văn tiền một bộ, của trẻ nhỏ thì mười lăm văn tiền. Nàng sau khi

nghe được chỉ có thể tức giận đi đến chỗ vải ở gian giữa, lại hỏi giá

của vải này, vải bông năm văn tiền một thước, vải thô ba văn tiền một

thước, vải bố chỉ cần hai văn tiền một thước. Chu Mạch do dự tính toán

nửa ngày, quyết định mua cho Triệu Đông một bộ quần áo màu ngó sen, mua

thêm ba loại vải bông về nhà nghiên cứu may làm nội y, bốn thước vải thô màu xám nhạt về may làm quần áo cho nàng, cuối cùng trước khi ra khỏi

tiệm may nàng còn mua thêm một bộ quần áo nam nhân màu đen, mới tốn sáu

văn tiền. Nàng mua bộ quần áo nam nhân màu đen này chủ yếu là muốn sau

này ra khỏi nhà nếu không tiện thì có thể nữ phẫn nam trang, nghĩ đến

đây nàng lại lôi kéo nữ nhi đi tiệm tạp hoá mua một bộ tóc giả cùng keo

dán. Thời đại này tóc giả đều là dùng tóc thật đan mà thành, tuyệt đối

bảo vệ môi trường, mà keo dán ở cổ đại thì hình như phần lớn là từ mủ

của cây hương thung hoặc là cây cao su, điều này làm cho Chu Mạch nhớ

tới hiện đại ở Malaysia có cao su đứng đầu của Quách Hạc Niên, không

biết có phải là "cao su" thật không nữa.

Chu Mạch đem những thứ

nàng mua được gói lại trong một tấm vải, nàng lại tìm được một chút cảm

giác thành tựu cùng thỏa mãn như khi mua sắm ở hiện đại. Gói đồ đạc xong xuôi nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, cảm thấy hẳn là đã đến giờ ăn cơm trưa, liền theo đường cũ quay trở lại tìm Lưu

tẩu tử. Khi đến chỗ Lưu tẩu tử bán chỉ, Chu Mạch phát hiện nàng hôm nay

buôn bán rất tốt, buổi sáng lúc đi có hai mươi cuộn, hiện tại trong sọt

trúc chỉ còn có một cuộn.

Một cuộn chỉ Lưu tẩu tử bán ba văn tiền một cái, khi nàng nhìn thấy Chu Mạch dẫn Triệu Đông đi đến chỗ nàng,

cười toe toét. "Tiểu Mạch, hôm nay tỷ buôn bán rất tốt, mẹ con muội ở

chỗ này chờ một chút, đợi tỷ bán xong cuộn cuối cùng chúng ta sẽ đi ăn

cơm, hôm nay bán tốt, tỷ mời mẹ con muội ăn cơm." Chu Mạch nghe xong

cũng thật vui vẻ, cười đồng ý, lôi kéo nữ nhi ngồi xổm xuống bên cạnh

Lưu tẩu tử chờ. Trong lòng nghĩ thầm khi trở về nàng cũng phải đi mua

vải cùng kim chỉ về học làm nữ công, ít nhất có thể kiếm được chút tiền

có thể cải thiện được một chút điều kiện mặc quần áo của hai mẹ con

nàng.

Trong lúc Lưu tẩu tử cùng Chu Mạch nói giỡn, có một người

tuổi còn trẻ đi đến hỏi giá của cuộn chỉ màu lam cuối cùng, Lưu tẩu tử

liền nói với hắn, đây là cuộn chỉ cuối cùng, cũng không nói có giá ba

văn tiền, chỉ nói có hai văn tiền thì lấy đi. Người trẻ tuổi thấy Lưu

tẩu tử sảng khoái như vậy, cũng không mặc cả, liền lấy ra hai văn tiền

đưa cho Lưu tẩu tử. Vì thế tay trái Chu Mạch nắm tay Lưu tẩu tử đang

tràn ngập phấn khởi, tay phải thì lôi kéo Triệu Đông cùng nhau đi ăn

cơm. Lưu tẩu tử hôm nay buôn bán tốt, tâm tình cũng tốt, trong lòng cũng thấy thương xót hai mẹ con lần đầu tiên đến trấn trên, liền không dẫn

hai người vào quán ăn bình dân ở bên đường, mạnh mẽ dẫn cả hai vào tiệm

cơm.

Do không biết đường Chu Mạch chỉ theo thật sát Lưu tẩu tử,

khi nàng bước vào bên trong thì nhận thấy tiệm cơm này rất tinh tế, thật sự rất giống với các tiệm cơm trong phim truyền hình cổ trang nàng từng xem. Tiệm cơm này tương đối nhỏ, tổng cộng có hai tầng, lầu hai cho

khách nghỉ trọ, đại sảnh lầu một thì phục vụ cơm, nhưng cách bày trí có

chút tương tự với khách sạn Đồng Phúc trong võ lâm ngoại truyện. Lầu một bày biện khoảng hơn mười cái bàn, chỉ nhìn thấy có ba người phục vụ.

Chu Mạch quan sát một chút những khuôn mặt mộc mạc cùng hai ba món ăn

trên bàn ở từng bàn xung quanh, chỉ biết hôm nay căn bản không cần có

nhiều người phục vụ như vậy. Bởi vì hôm nay là họp chợ, bảy tám người

phải ngồi cùng một bàn. Một nhóm ba người bước vào tìm thấy bàn trống

ngồi xuống, lập tức có một tiểu nhị chạy lên tiếp đón.

Lưu tẩu tử hỏi một chút thực đơn của quán có những món gì, tiểu nhị kể tên vài

món, tên một loạt thức ăn chay, món ăn mặn gồm ba món: thịt kho tàu, cá

chua ngọt, sườn hấp. Lưu tẩu tử nghe xong nhíu mày một cái, cuối cùng vỗ nhẹ một cái lên bàn, nói với tiểu nhị: "Một dĩa thịt kho, một dĩa cải,

một dĩa mướp xào." Chu Mạch nghe xong sửng sốt một chút, cái này không

giống phong cách Lưu tẩu tử, tuy rằng nàng không rõ Lưu tẩu tử có phải

là người keo kiệt hay không, nhưng là nông dân rất ít khi đến trấn trên

lại kêu thịt để ăn điểm ấy thông thường nàng ta vẫn phải có. Tiểu nhị

đứng một bên cũng sửng sốt một chút, liền cố ý hỏi lại: "Vị tẩu tử này,

ta cho tẩu lặp lại lần nữa. cải xào, mướp xào, còn có thịt kho tàu?!"

Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ "thịt kho tàu".

"Đúng là ba món này,

ngươi nhanh bưng lên, chúng ta đều đói bụng." Lưu tẩu tử nói chắc chắn

cùng thúc giục. Tiểu nhị thấy Lưu tẩu tử khẳng định như vậy, cũng vội

vàng nói "Được rồi, khách quan chờ một chút." Nói xong lại cao giọng hô

tên món ăn báo với phòng bếp.

"Cái kia, tẩu tử. Chúng ta như vậy rất tốn kém đó?" Chu Mạch có chút không yên hỏi.

"Không sao, hôm nay tẩu tử ta rất vui. Hơn nữa các ngươi cũng là lần đầu tiên

đến trấn trên, ta mời các ngươi ăn một bữa cơm cũng là đương nhiên." Lưu tẩu tử khó nén hưng phấn, vui rạo rực vuốt hầu bao trên thắt lưng cười

với Chu Mạch. Gửi thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.