Cút, Bản Tôn Chỉ Muốn Tránh Xa Ngươi

Chương 22: Giang Triệt đã về rồi




Phủ Yến Vương, sau khi nghe tin tức từ thám tử, Cố Thừa Húc quay đầu nhìn về phía mưu sĩ bên cạnh.

“Giang Triệt đã về rồi, chúng ta có cần đến nhà thăm hỏi không?” Mưu sĩ tên Diêu Hâm theo Yến Vương đã nhiều năm, hắn ta nghe vậy bèn

cười khẽ: “Vậy thì phải xem Yến Vương điện hạ có thật lòng muốn trở thành đồng minh với hắn không đã.”

“Hôm trước lục muội cũng đi tìm Giang Triệt, chắc vì bất mãn chuyện phụ hoàng ban hôn. Nếu như có thể dùng lục muội để cột hắn lên chung chiến thuyền, có lẽ đó sẽ là lựa chọn đúng.”

Ở Đại Chu dung mạo của lục muội có thể gọi là tuyệt trân, nhưng lại phải gả cho Tề Vương, nếu không phải do đại ca ra sức thúc đẩy thì hắn ta sẽ chất vấn phụ hoàng tại sao lại làm như vậy.

Lão già khom xấu xí đã hơn năm mươi tuổi kia sao có thể xứng với lục muội?

Diêu Hâm im lặng, hắn ta không xen vào chuyện của hoàng thất vẫn tốt hơn.

Mặc dù Yến Vương điện hạ khăng khăng với hoàng vị nhưng vẫn khá coi trọng tình thân. Lục công chúa tập võ từ nhỏ, cũng là người thân với Yến Vương điện hạ nhất. Nếu tìm được mối hôn nhân tốt cho nàng ta thì sẽ có thể tăng thêm át chủ bài cho Yến Vương, quả thật là một công đôi việc.

Điều kiện tiên quyết là Lục công chúa không có hứng thú với hoàng vị.

“Tình hình bên phía lục muội sao rồi?”

Diêu Hâm suy tư đáp: “Khi nào chuyện ở thư viện Vô Nhai kết thúc, bệ hạ sẽ hạ chỉ gả công chúa cho Tê Vương. Trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều thế lực tông môn ra vào Hoàng Thành, Đại hoàng tử đã giam lỏng công chúa ở.

Vân Khê Các để phòng ngừa xảy ra sự cố gì đó.”

Hiện nay thế lực của Tê Quốc không hề thua kém gì Đại Chu, nếu Đại hoàng tử có thể lôi kéo được hắn thì về cơ bản đã có thể xác định vị trí thái tử.

Yến Vương cười khẽ: “Đại ca vẫn vô tình như trước nhỉ, xem ra ta phải vào hoàng cung một chuyến mới được.”

Mặc dù hắn ta cũng đang lợi dụng lục muội, nhưng hắn ta tự nhận động cơ của mình là tốt. Nếu như gả cho Tề Vương, không biết lục muội sẽ chịu bao nhiêu khổ cực.

Tại nơi nào đó ở phía Tây Nam trong hoàng cung vang lên tiếng hét phẫn nộ.

“Cho ta ra ngoài, các ngươi dựa vào đâu mà nhốt ta hả?”

“Ta muốn gặp đại hoàng hyunh, huynh ấy đang ở đâu, mau bảo huynh ấy tới gặp ta.”

Cố Hi đứng trước cửa Vân Khê Các đạp thật mạnh vào cửa, vừa phân nộ lại vừa bất lực, Tiểu Vân lo lắng đứng bên cạnh.

“Công chúa, hay chúng ta về trước đi ạ, người canh gác ngoài cửa cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của Đại hoàng tử thôi.”

“Họ sẽ không đi thông báo đâu.”

Chân đạp cửa của Cố Hi khựng lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ đôi mắt đẹp đầy tinh anh: “Tại sao, tại sao ta phải gả cho Tê Vương chứ, chẳng phải lúc trước đại hoàng huynh thương ta nhất sao?”

“Ta không muốn gả cho Tề Vương.”

Mấy tháng nay nàng ta đều không khóc, bởi vì mẫu hậu từng nói nước mắt là biểu hiện của kẻ nhu nhược, nhưng thư viện Vô Nhai sắp mở rồi mà nàng ta vẫn chưa tìm được cách phá giải, bây giờ còn bị giam lỏng nữa chứ.

Nàng ta thật sự không còn cách nào khác nữa.

Tiểu Vân ở bên công chúa từ nhỏ, khi thấy công chúa như vậy, nàng ta cũng đau lòng, nhưng nàng ta có thể làm gì được đây?

“Công chúa, hay là chúng ta bỏ trốn đi ạ, đến ngày thành hôn chúng ta sẽ có cơ hội ra ngoài, lúc đó...”

Cố Hi lắc đầu: “Bất kể dùng phương pháp nào thì đào hôn vẫn là phương pháp bất khả thi nhất.”

Nàng ta là công chúa của Đại Chu, nếu đã hưởng thụ đãi ngộ của hoàng thất Đại Chu thì không thể không suy nghĩ cho bách tích được.

Nếu nàng ta bỏ trốn hoặc thay mận đổi đào, Tê Quốc nhất định sẽ dẫn binh tấn công Đại Chu. Mấy trăm năm nay Đại Chu càng ngày càng suy yếu, các nước chư hầu ngày càng mạnh mẽ, một khi Tê Quốc tấn công, chắc chắn các nước chư hầu khác cũng sẽ không ngồi yên.

Mặc dù Đại Chu đã hùng mạnh hơn rất nhiều sau những năm phát triển vừa qua, nhưng nàng ta không thể lấy việc hôn sự của mình ra để đánh cược tương lai của Đại Chu.

Các nước hỗn chiến với nhau, người xui xẻo sẽ là bách tính, nàng ta không thể để tình huống này xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.