Cút, Bản Tôn Chỉ Muốn Tránh Xa Ngươi

Chương 10: Ngươi dẫn ta tới đây á hả?




"Ngươi dẫn ta tới đây á hả?"

Giang Triệt trợn mắt há mồm nhìn đám oanh oanh yến yến trước mắt với vẻ mặt kỳ lạ.

Ngô Thần nháy mắt, trong mắt mang theo chút trêu chọc: "Chưa từng tới hả! Ta nói cho ngươi biết, ở đây có rất nhiều trò vui đấy."

Từ nhỏ Giang Triệt đã bị mang về tông môn, ngoài làm nhiệm vụ ở bên ngoài thì đều là ở trên Bạch Vân Phong chăm sóc Nhược Tư Vi, chưa từng xuất sơn. Hơn nữa bản thân hắn là một người chính trực lạnh lùng, sẽ không biết tới những nơi hoa bướm như thế này.

Giang Triệt cạn lời nói: "Tiểu tử ngươi tính làm ta lúng túng xấu hổ đúng không?"

"Thế nào, dám vào không?" Ngô Thần nhướng mày, Giang Triệt bình thường dịu dàng như ngọc, mà hắn ta rất muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của người này.

"Xùy, cái này có gì mà không dám chứ."

Giang Triệt khẽ cười một tiếng, thản nhiên bước vào trong tựa như là khách quen, khiến Ngô Thần cực sốc.

Nếu không phải hắn đã trọng sinh, dựa vào tính tình của hắn nếu biết Ngô 'Thần dẫn mình đến đây thì chắc chắn là sẽ xấu hổ muốn chết, thậm chí là sế cãi nhau ầmï với Ngô Thần một trận. Có điều à, hiện tại hắn đã không còn giống như xưa nữa rồi.

Trước cửa Vạn Hoa Lâu, một phụ nhân nhìn thấy hai người Giang Triệt bước vào trong, sau khi hoài nghi dụi dụi hai con mắt thì lập tức kinh hoảng bỏ chạy.

Đi vào Vạn Hoa Lâu, Giang Triệt liếc mắt nhìn các vương tôn quý tộc, văn ôm mỹ nhân trong tay uống rượu, sau đó lập tức vẫy hai nữ hầu dẫn bọn họ lên lầu hai. Vạn Hoa Lâu có sáu tầng, ba tầng trên cùng có phòng riêng, cho dù có tiền cũng khó mà vào được. Tuy rằng dựa vào bối cảnh của Giang Triệt bây giờ, muốn vào trong rất dễ dàng, nhưng nếu đã tới Vạn Hoa Lâu thì đương nhiên là hắn muốn xem một trò hay.

Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, Giang Triệt gọi mấy mỹ nhân xinh đẹp và một chút thức nhắm, rồi mới cười ha hả nhìn về phía Ngô Thần.

"Sao ngươi..." Ngô Thần há hốc miệng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói vài câu.

Điều này khác với dự đoán của hắn ta, không cần kinh hoảng, nhưng ít nhất cũng phải có chút khó chịu xấu hổ chứt Ấy thế mà người này lại như thể đang ở nhà vậy.

Giang Triệt cười nhạt một tiếng, khẽ nhấp một ngụm rượu: "Tu đạo cũng tu †âm, cho dù hoàn cảnh có thay đổi đến mức nào thì ta cũng sẽ không thay đổi. Tới nơi này đã là gì, cho dù là Ma tôn Mị Tiên Nhan cởi sạch thì ta cũng sẽ không có chút dao động nào."

Mị Tiên Nhan là Ma tôn có thiên phú mạnh nhất của Ma tộc trong vạn năm qua, ba trăm năm trước chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại được lão Ma tôn, leo lên thế chỗ. Nàng ta không chỉ nổi tiếng khắp thiên hạ nhờ thực lực mà còn là nhờ dung nhan tuyệt thế giống như tên cái tên của mình.

Nghe thấy huynh đệ nhắc đến Ma Tôn thì Ngô Thần lại càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên chặn miệng hắn.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta. Ma tôn chính là sự tôn tại mà ngay cả Tử Tiêu kiếm tông cũng không dám đắc tội đấy, nếu những lời này

mà bị vị kia biết được thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để giết đâu."

"Ha ha, cái này thì có gì phải sợ, lời ta nói là thật." Giang Triệt cười lớn.

Hai tộc Yêu Ma vốn không hợp nhau, kiếp trước yêu thân của Lâm Vũ được 'Yêu hoàng của Yêu tộc ưu ái, cộng thêm việc sức chiến đấu khó nắm bắt của hắn mà Ma tộc có thể nói là lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Khi ấy hắn biết được yêu thân của Lâm Vũ, cũng không ngừng đối đầu với Yêu tộc, nên Ma tôn muốn lôi kéo hắn về phe của Ma tộc.

Mà cách dùng, chẳng phải là mỹ nhân kế sao?

Đáng tiếc đời trước toàn bộ trái tim hắn đều đã trói buộc trên người sư tôn, sư tỷ và sư muội rồi, hắn chỉ muốn vạch trần âm mưu của Lâm Vũ, chưa từng liếc mắt nhìn đến Mị Tiên Nhan.

Giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy hơi hối hận.

Ngô Thần không dám tiếp tục nói về đề tài này, hắn ta vội vã quay đầu nhìn về phía ca cơ nhảy múa dưới lầu một.

"Ngươi biết vì sao hôm nay ta lại dẫn ngươi tới đây không?”

Tuy Giang Triệt bộ không biết lắc đầu.

št rõ lát nữa nơi đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn giả

"Nơi đây sắp tổ chức một cuộc thi thơ, rất nhiều văn nhân đều sẽ tới đây, mặc dù hai ta không hiểu Nho đạo, nhưng văn nhân viết thơ như rút kiếm, ta muốn đến xem xem, nơi này có đệ tử nào đáng chiêu mộ không."

"Ha, ngươi bị khùng rồi! Cách thức tu luyện của Nho gia và kiếm tông khác. nhau, am hiểu Nho đạo không chắc chắn sẽ có thiên phú về kiếm đạo." Giang Triệt nhìn người này như nhìn kẻ ngốc.

"Không phải, ta không phải có ý muốn chiêu mộ về kiếm tông, ta là muốn xem có tài năng nào cho Ngô gia hay không." Ngô Thần biết mình nói sai ý thì vội vàng giải thích,

Mặc dù dòng chính Ngô gia không ở trong triều, nhưng vẫn có một số đệ tử làm quan. Nho gia lấy việc tu tâm dưỡng tính và trị quốc làm nhiệm vụ của bản thân. Nếu có thể chiêu mộ được mấy vị văn nhân thì chắc chăn là việc tốt cho Ngô gia.

Nghe vậy, Giang Triệt cũng hiểu ra, Ngô gia không tính là quá mạnh, nếu không có văn nhân trợ giúp thì khó mà phát triển ở Đại Chu. Mặc dù Ngô gia có một tiền bối nhậm chức trong Tử Hà kiếm tông, nhưng tông môn tu tiên không được can thiệp vào sự hưng suy của thế gia và thay đổi của vương triều, cho dù có thể giúp một tay thì cũng sẽ không có nhiều tác dụng.

Nhưng nghĩ đến tính cách trước đây của tên này, Giang Triệt lại cảm thấy hơi nghỉ ngờ.

"Hừm, ngươi sẽ không lấy lý do này, nên bá mẫu mới đồng ý để ngươi tới đây chứ?"

Người này chính là kẻ điên cuồng thích chiến đấu, sẽ nghĩ cho gia tộc sao? Hắn không tin.

Dù sao một người tu luyện cũng có thể mạnh mẽ như một gia tộc ngàn năm rồi.

Ngô Thần cười lạnh nói: "Khi còn nhỏ ngang ngược, nếu không nói lý do này thì chờ sau khi trở về nhất định sẽ bị mẫu thân đánh. Nhỡ kỹ đó, đợi lát nữa về phải dùng lý do này."

"Ha ha, sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi vẫn còn sợ bá mẫu thế?" Giang Triệt cười nhạo.

Kiếp trước, từ sau khi bị vu oan, hắn ta vẫn muốn chứng minh bản thân, còn thách đấu với Lâm Vũ, không ngờ người này ngoài yêu thích đánh nhau ra thì còn là một người hiếu thảo.

Khi hai người đang nói chuyện, trên phòng riêng tầng bốn, thị nữ đang bẩm báo với nữ tử xinh đẹp động lòng người nằm trên giường hẹp.

"Tu đạo cũng tu tâm, không ngờ trong đám hậu bối của Tử Tiêu kiếm tông còn có người thú vị như vậy." Mị Tiên Nhan đứng dậy xuống giường, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như bạch ngọc, rõ ràng chỉ là cử động rất tự nhiên nhưng lại có một loại cảm giác xinh đẹp động lòng người, thị nữ bên cạnh cũng không nhịn được mà cúi đầu.

"Tôn chủ, người có muốn nô tỳ đi dạy dỗ người này không?” Nghĩ đến lời nói của Giang Triệt, thị nữ cũng không nhịn được mà tức giận, trong mắt nàng ta, tôn chủ chính là sự tồn tại tối cao, không thể khinh nhờn. Ấy

vậy mà Giang Triệt, một tên tu sĩ Đạo Cung Cảnh nhỏ nhoi lại dám sỉ nhục tôn chủ như vậy.

Mị Tiên Nhan đi đến ngồi xuống bàn trà, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nước trà trượt xuống cổ họng, dáng người kiêu hãnh nghiêng về phía trước, núi non chập chùng như ẩn như hiện khiến người ta không thể rời mắt.

"Dù sao cũng là đệ tử mà Tử Tiêu kiếm tông tự hào, sao có thể dạy dỗ chứ?"

Nụ cười quyến rũ, còn cả giọng nói dịu dàng nhã nhặn, thị nữ cho rằng tôn chủ định cứ như vậy mà buông tha cho Giang Triệt, nhưng lời nói tiếp theo lại để cho lòng nàng ta run lên.

"Làm thịt cho chó ăn đi!"

"Dạ?"

Thị nữ kinh ngạc, nhận ra mình thất lễ nên sợ hãi gật đầu lui xuống.

"Rõ ạ.

Giang Triệt đang xem mỹ nhân nhảy múa thì chợt hắt hơi một cái, theo bản năng làm hắn cảnh giác.

"Mụ nội nó, lại là lão già nào đang thương nhớ đầu của lão tử vậy?” "Lão Giang, ngươi đang nói nhảm gì thế? Ngươi là đệ tử của Thanh Nguyệt trưởng lão, lại chưa đắc tội với ai, sao lại có kẻ không có mắt mà nhung nhớ đầu của ngươi chứ."

Ngô Thần đang uống rượu do mỹ nữ bên cạnh rót, thấy Giang Triệt cẩn thận như vậy thì khinh bỉ nói.

"Nói không chừng là không quen với mùi son phấn ở đây đấy."

Giang Triệt ngẩn ra, lúc này mới nhớ đây không phải là kiếp trước, kiếp trước thực lực của hắn mạnh mẽ, bất cứ hoàn cảnh gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, tuyệt đối sẽ không thể hắt hơi. Vừa nghe nói vậy, hắn cũng hiểu ra mùi hương ở Vạn Hoa Lâu này có chút sặc sụa, lại không nhịn được hắt hơi mấy cái.

"Đi, tìm một phòng riêng đi, ta thật sự hơi không chịu nổi mùi này rồi."

"Đừng chứ, hội thi thơ sắp bắt đầu rồi, ngươi cố chịu thêm chút nữa đi."

Nhưng Giang Triệt không nghe, hắn lập tức hỏi bồi bàn có còn phòng trống không, đáng tiếc là hôm nay Vạn Hoa Lâu đã kín khách rồi. Trên tầng sáu vẫn còn một phòng trống, nhưng giá là một nghìn lượng bạc, Giang Triệt chỉ đành ngượng ngùng ngồi về chỗ.

Ngày thường ngoài việc tu luyện thì chính là chiếu cố ba người kia, hắn căn bản không có một xu nào cả.

Thấy Giang Triệt xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, Ngô Thần cười điên lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.