Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Chương 14




Phương Mộc ngả người trên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn vào chiếc bảng trên bức tường đối diện, trên đó dán đầy những bức ảnh to nhỏ, nhân vật chính vẫn là La Gia Hải.

Trước tình hình giới nghiêm hiện nay, khả năng La Gia Hải trốn khỏi thành phố là rất ít, lại còn rất nhiều hiện tượng chứng tỏ cậu ta xưa nay chưa từng thử rời thành phố C. Thế thì nhất định cậu ta đang lẩn trốn ở một xó xỉnh nào đó trong thành phố. Vấn đề là: Vì sao cậu ta vượt ngục, vì sao lại phải lưu lại ở đây?

Phương Mộc cầm bút khoanh một vòng tròn trên quyển sổ ghi chép. Trong tầng tầng lớp những vòng tròn có hai chữ thể hiện rõ nét nhất: Báo thù.

Mấy ngày sau khi La Gia Hải vượt ngục, Phương Mộc có lúc dao động trước những phán đoán của mình.

Nhưng căn cứ vào phần lớn những tài liệu thu thập được và những phân tích kỹ lưỡng, Phương Mộc khẳng định những kết luận của mình về La Gia Hải là chính xác. Ví dụ như tình yêu của cậu ta với Thẩm Tương. Có lẽ, đây chính là động cơ vượt ngục của La Gia Hải.

La Gia Hải là người có chí báo thù rất mãnh liệt. Thế thì cậu ta chọn phương án vượt ngục và lưu lại quê hương của Thẩm Tương - thành phố C, chắc chắn không chỉ là tìm một cơ hội để trốn chạy một lần nữa. Địa điểm Thẩm Tương bị cưỡng hiếp là ở thành phố C, cậu ta có thể đi tìm kẻ đã cưỡng hiếp Thẩm Tương năm ấy chăng?

Phương Mộc lắc đầu. Nếu đúng cậu ta hành động như thế thì thật là ngốc. Vụ cưỡng hiếp năm ấy không được lập án, nạn nhân là Thẩm Tương cũng đã chết rồi, trước tình hình không có một chút manh mối nào, muốn tìm một kẻ hiếp dâm từ hơn mười năm trước chẳng khác nào mò kim đáy bể. Trừ khi…

Trừ khi có người giúp đỡ cậu ta.

Phương Mộc lại viết vào sổ ghi chép ba chữ Khương Đức Tiên.

Cửa phòng làm việc bỗng mở ra, Biên Bình thò nửa người vào.

“Đi, có việc cần cậu giúp đỡ đây.”

Phương Mộc đi theo Biên Bình lên gác, vào thẳng phòng họp nhỏ trên tầng thượng. Bên trong đã có một người mặc comple màu sẫm đang đợi. Họ vừa ngồi xuống, thì hai đồng nghiệp ở phòng Nghiên cứu tâm lý cũng vừa đến.

Biên Bình giới thiệu qua về người đàn ông mặc comple: “Đây là Chủ nhiệm sở Nghiên cứu tâm lý thành phố - tiến sĩ Dương Cẩm Trình, một chuyên gia tâm lý nổi tiếng.”

Dương Cẩm Trình hơi cúi người, gật đầu, “Rất mong mọi người chỉ giáo!”

Biên Bình xua xua tay “Chủ nhiệm Dương, anh khách khí quá rồi, hôm nay chẳng thà anh cho chúng tôi một cơ hội học tập, còn hơn là nói chúng tôi giúp đỡ anh.” Biên Bình cầm một tập tài liệu trên bàn phân phát cho mọi người, “Mọi người hãy đọc tài liệu trước đã.”

Phương Mộc lật giở tập tài liệu trên tay, trước tiên một sơ yếu lý lịch đập vào mắt anh: “Lỗ Húc?”

“Đúng!” Biên Bình nhìn Phương Mộc, “Lỗ Húc chính là người cảnh sát lái mô tô bị thương trong vụ đâm xe liên hoàn hôm ấy. Trong quá trình chữa trị Lỗ Húc biểu hiện tinh thần thấp thỏm hoang mang, chủ yếu biểu hiện ở trạng thái mất ngủ, dễ cáu giận, nhận thức cá nhân thấp v.v… Các chuyên gia chẩn đoán, Lỗ Húc sau khi bị thương mắc Hội chứng chấn thương tâm lý.”

Một đồng sự đọc nhỏ: “Post - traumatic stress disorder.”

“Đúng.” Biên Bình liếc nhìn mọi người một cái, giọng nói trở nên nặng nề, “Người bị bệnh là anh em của chúng ta, cho nên tôi yêu cầu mọi người phải toàn tâm toàn ý phối hợp với chủ nhiệm Dương, làm cho Lỗ Húc sớm khỏi bệnh.” Nói xong, anh quay đầu sang Dương Cẩm Trình.

Dương Cẩm Trình cười cười, chậm rãi nói: “Tôi được Sở Công an tỉnh và bệnh viện thành phố ủy thác để tìm ra những biện pháp giúp cảnh sát Lỗ Húc. Nói đến Hội chứng chấn thương tâm lý, chúng ta đều quen gọi là PTSD, để chỉ sự uy hiếp bột phát nào đó hoặc tai nạn thương tổn tâm lý mà dẫn đến sự xuất hiện chậm và kéo dài trở ngại về tinh thần. Tôi rất có hứng thú với đề tài này và cũng đã tiến hành một ca nghiên cứu. Nếu như có thể giúp được cho cảnh sát Lỗ Húc tôi sẽ hết sức cố gắng. Đương nhiên, các anh đều là những chuyên gia về tâm lý, với trình độ cao, mong rằng có được sự hợp tác chặt chẽ của các anh.”

Mội giọng điệu vừa chuyên nghiệp vừa mềm mỏng trong sự khiêm tốn bộc lộ phong độ của một nhân vật tầm cỡ.

Phương Mộc biết Biên Bình có ý không nhắc đến những từ: “Vượt ngục”, “Mất súng”, còn bản thân anh ấy mặc dù đang bận với vụ truy bắt La Gia Hải nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm đến người cảnh sát bị thương thì tự nhiên cảm thấy hổ thẹn.

“Thế thì chúng ta phải bắt đầu như thế nào?” Phương Mộc hỏi.

“Đối với trị liệu PTSD là cả một quá trình thứ tự tăng dần. Nếu các vị cho phép tôi chủ đạo, tôi sẽ giao nhiệm vụ cho mọi người trong các giai đoạn khác nhau.” Vẻ mặt Dương Cẩm Trình nhẹ nhõm, “Giai đoạn đầu tiên cần phải làm là nói chuyện với cảnh sát Lỗ Húc, giúp cho anh ta ổn định lại tinh thần, thực hiện cảnh tỉnh và điều phối một cách thích hợp, nhẹ nhàng…

Phương Mộc buột miệng: “Tâm lý kịch?”

“Đúng!” Vẻ mặt của Dương Cẩm Trình có vẻ hơi ngạc nhiên, ông ta liếc nhìn Phương Mộc, rồi quay đầu nói với Biên Bình: “Hà hà, tôi vốn cho rằng các chuyên gia tâm lý trong lực lượng cảnh sát chỉ nghiên cứu tội phạm vì sao phạm tội, hóa ra các anh còn nghiên cứu cả phương pháp chữa trị nữa.”

Biên Bình cười, vẻ mặt ánh lên sự hãnh diện. Mặt Phương Mộc hơi đỏ lên, trong lòng thấy rất phấn khởi. Tâm lý kịch là một trong những phương pháp trị liệu tâm lý đoàn thể của chứng bệnh chướng ngại áp lực sau chấn thương. Gần một thế kỷ trở lại đây, từ “Tái hiện diễn xuất” và “Tuyên thệ” truyền thống lại bổ sung thêm hai thành phần “Nghi thức” và “Tự sự”, tâm lý kịch đã ứng dụng thành công trong các vụ chấn thương tâm lý, nhưng do sự phức tạp của nó, yêu cầu kịch tính và năng lực của người chỉ đạo trị liệu tương đối cao nên tâm lý kịch chưa được ứng dụng rộng rãi trong điều trị PTSD. Nếu như tiến sĩ Dương thông thạo tâm lý kịch, có lẽ bệnh của Lỗ Húc sẽ có hy vọng được chữa khỏi.

Nửa giờ sau, tất cả mọi người ngồi vây quanh ở một phòng khách, ở giữa là một chiếc ghế mềm, Lỗ Húc vẫn đeo đệm lúng túng ngồi trên. Nghe cục trưởng Biên Bình giới thiệu xong, biết rằng những người ngồi xung quanh mình đều là cảnh sát, Lỗ Húc mới thấy thoải mái đôi chút.

“Cảnh sát Lỗ,” Dương Cẩm Trình ngồi đối diện với Lỗ Húc, nheo mắt cười, “Có thể nói chuyện về sự việc hôm ấy không?”

Một sự việc tương tự đang xảy ra ở một góc khác của thành phố.

Căn phòng bận rộn một cách lạ thường, chỉ có cô Q ngồi trên ghế, đang nhìn anh T sắp xếp vị trí cho từng người. Mọi người mỗi khi làm một việc gì đều nghe theo ý kiến của cô Q hoặc quan sát thái độ của cô. Thế là ánh sáng được điều chỉnh thành ánh sáng lúc sắp hoàng hôn; điều hòa được đặt ở 28 độ. Ở một góc phòng dựng một bức bình phong. La Gia Hải tay ôm một bọc đồ to đứng nấp phía sau. Tấm thảm len được trải ra, sau đó sẽ lại gấp lại để vào góc nhà.

“Thế…”, sau khi các công việc đã chuẩn bị xong, anh Đ đi đến trước mặt cô Q, cúi người xuống hỏi: “… Em đã chọn ai đóng vai mình chưa?”

Cô Q chỉ vào ông Đ, “Anh ấy.”

Anh Đ lập tức cơi bỏ áo khoác ngoài, cầm một chiếc áo màu trắng để ở sau bức bình phong, vừa mặc vào người thì nghe thấy cô Q gọi lại: “Không.” Cô Q cắn môi, như sắp hạ một quyết tâm lớn, “Hay là để em tự làm vậy.”

“Em chắc chắn chứ?” Anh T nhìn vào mắt cô Q.

“Vâng!” Giọng cô Q hơi run. Anh T cười, đưa tay xoa đầu cô Q, “Tốt, em là một cô gái dũng cảm!”

Cô Q đứng dậy, từ từ bước ra giữa phòng, tay phải nắm chặt cổ áo, như sợ nó có thể bất ngờ bung ra, để lộ khuôn ngực trắng ngần. Cô nhìn chằm chằm vào bức bình phong, hơi thở gấp gáp, như sợ những thứ ở phía sau. Lại chờ đợi.

Anh T khoát tay ra hiệu, bảo mọi người hãy quay người đi. Mọi người đều làm theo. Cô Q chú ý đến điểm này, đứng lúng túng mất mấy giây, rồi hạ giọng nói: “Các anh… hướng cả vào em nhé.” Anh T khẽ cười, “Rất tốt, đây là một sự khởi đầu rất tốt.”

Ánh mắt của cô Q lần lượt lướt qua từng người trong căn phòng, cô hít một hơi thật sâu: “Đ, anh đóng vai bạn học của em được không?”

Anh Đ nhăn mặt làm xấu, “Rất hân hạnh!”

Sân khấu đã bố trí xong, đạo cụ cũng đầy đủ cả, diễn viên đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Một vở kịch sắp bắt đầu.

Anh T ấn vào công tắc máy ghi âm.

m thanh hỗn tạp của các loại tiếng động lập tức vang lên khắp căn phòng, tất cả mọi người lại một lần nữa trở lại con phố ồn ào, náo nhiệt.

Cô Q đang định từ từ đi đến bỗng chần chừ trong sự hỗn loạn của âm thanh, tay cô cầm một que kem, trên tay kia là hai túi đầy những thứ vừa mua, toàn thân cứng đơ nhìn vào bình phong, trong mắt dần dần đầy ắp nước mắt.

Khương Đức Tiên và anh H phân vai diễn cho mọi người xong đã bước vào sau cánh gà, cô Q vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ông Đ hơi lo lắng nhìn về phía anh T. Anh T không thay đổi sắc mặt và giọng nói nhìn cô Q hạ giọng nói: “Q, tốt nhất là chúng ta không nên dừng lại, phải không?” Cô Q vẫn nhìn chằm chằm vào bức bình phong, nghẹn ngào trong cổ họng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng anh T, hàng mi dài bỗng chớp chớp mấy lần.

Cuối cùng, cô Q run rẩy bước lên một bước.

Gần như cùng một lúc, từ sau bức bình phong một con gấu nhồi bông màu vàng, rất to đi ra.

Không chỉ riêng cô Q, tất cả những người có mặt đều sởn tóc gáy. Đó thực sự là một bức tranh kỳ dì: Con phố dần tối, những bước chân loạng choạng của con gấu bông cực lớn đang dần dần áp vào cô gái nhỏ, yếu đuối. Bộ mặt mượt như nhung từ từ mở ra một cái miệng to tướng. Con mắt đen như cúc áo cũng dài ra từng tí một. Nó nhảy dựng lên như nổi cáu dang hai tay lao vào cô gái…

Cô Q thét lên một tiếng, cứng đờ người ra ngã vật về phía sau.

Mấy phút sau, cô mới từ từ tỉnh lại. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của anh Đ. Sau đó là Khương Đức Tiên, anh H và anh T. Không nhìn thấy bộ mặt trợn trạo của con gấu. Cô Q thấy hơi yên tâm. Sau khi uống hết nửa cốc nước, cô Q gắng gượng đứng dậy.

“Tiếp tục!”

Anh T nhìn đôi mắt cô Q, “Em chắc chắn chứ, Q?”

“Em chắc chắn!” Cô Q quay đầu về phía anh Đ, “Chuẩn bị xong chưa?” Anh Đ có vẻ hơi khó xử nhìn sang anh T.

“Nếu em cảm thấy không được khỏe, chúng ta có thể chuyển sang hôm khác.”

“Tiếp tục!” Cô Q bỗng cất cao giọng. Mọi người đều giật mình. Căn phòng bỗng trở nên im lặng.

Lát sau, cô Q lập cập đứng lên, run rẩy vuốt những nếp nhăn trên quần áo.

“Ngày mai, tôi và giám đốc đi ký hợp đồng. Đối tác tặng cho hai con thú nhồi bông làm kỷ niệm…”

Cô vất vả nói: “Các anh biết đấy… lúc đó… tôi có được xấu hổ nữa không?”

Anh T hít một hơi thật sâu, vẫy tay, “Làm lại nào!”

Cảnh thứ nhất: Cô Q và con gấu bông đối diện nhau một lần nữa. Cô vẫn sợ hãi như lúc đầu, nhưng đã dám nhìn thẳng vào bộ mặt mượt như nhung của nó.

Cảnh thứ hai: Con gấu bông dang hai tay ôm chặt lấy cô Q, cô Q ra sức vùng vẫy, những đồ vật trong tay rơi lộp bộp xuống đất. Áo khoác của cô bị bật tung. Người đi đường là anh H và Khương Đức Tiên đi đi lại lại không ngớt bên cạnh, mắt không liếc ngang.

Anh T: “Q, không có ai nhìn em đâu, tất cả chỉ là ảo giác của em mà thôi!”

Cô Q giãy giụa càng lúc càng mạnh.

Cảnh thứ ba: Cô Q vẫn không ngừng vùng vẫy, con gấu bông to tướng đã không còn khống chế cô nữa, rất nhanh, một cánh tay của cô đã giằng được ra.

Anh T: “Đừng sợ, Q, bọn họ muốn em sợ hãi, sau đó quay cảnh em đang sợ hãi. Em muốn để họ thực hiện việc đó được thuận lợi không?”

“Không!”

Thái độ của cô càng phẫn nộ, cánh tay kia cũng vùng ra khỏi sự khống chế của con gấu bông. Trong chớp mắt, cô Q đã vừa thở hổn hển vừa đối diện với con gấu.

Anh T: “Đánh đuổi nó đi! Đánh đuổi nó đi!”

Tiếng nói chưa dứt, cô Q đã vung tay đánh, con gấu đồ chơi liên tiếp bỏ chạy, hình như nó không có bản lĩnh chống đỡ. Cô Q vẫn đuổi gấp, cuối cùng dồn con gấu vào tận bức bình phong.

“A…” Cô Q bỗng trở nên mạnh mẽ, hai tay vung về phía trước.

Con gấu và bức bình phong đổ rầm xuống sàn nhà.

Nửa giờ sau, căn phòng đã trở lại ngăn nắp như cũ. Tấm thảm len đã được gấp lại. Mọi người vây quanh chiếc bàn nhỏ uống trà.

Cô Q vẫn ngồi trên ghế, nhưng tinh thần đã trở lại bình thường. Cô búi gọn lại mái tóc, rót cho La Gia Hải một ly trà. Cậu đang ngồi phía sau véo cằm.

“Xin lỗi, L”. Cô Q nhìn La Gia Hải có vẻ áy náy.

“Không sao!” La Gia Hải bỏ tay xuống, chỗ bị véo vừa nãy vẫn còn đỏ, “Chị cũng ra tay mạnh thật đấy!”

Mọi người cùng cười. Anh Đ đặt tay lên vai La Gia Hải, ấn mạnh.

Anh T nhìn cô Q cẩn thận chắc chắn di gót chân trên thảm trải sàn, nhấp một ngụm trà rồi thong thả nói: “Vẫn còn một việc phải làm.”

Mọi người đều im lặng. Tay cô Q càng run, cốc nước trà tràn cả ra mặt bàn.

“Nhất định phải làm như thế sao?” Cô hạ giọng hỏi.

“Đúng. Chúng ta phải thoát ra một cách triệt để.” Giọng anh T tuy nhỏ nhưng thật khó cưỡng lại. “Đây chính là lý do chúng ta tập trung ở đây.”

Anh T lấy trong người ra một tập tài liệu, rồi lấy từ trong đó ra một tấm ảnh đặt lên bàn. Trong tấm ảnh, một người đàn ông bình thường đứng ở bến xe khách, hút thuốc một cách nhàn nhã.

Anh T dang hai tay sang hai bên, mọi người khác cũng làm thế. Thế là cả sáu người tạo thành một vòng tròn. Ánh mắt của họ cùng nhìn vào người đàn ông trong ảnh. Nếu ánh mắt của họ có năng lượng, e rằng người đàn ông kia đã có thể hóa thành tro.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.