Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 4: Ngày Khai Giảng




Tác giả: Minh Dạ

"...đi trên con đường làng dài và hẹp.

Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ.

Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học." (*)

(*)Trích trong văn bản Tôi đi học của Thanh Tịnh.

Đúng vậy, hôm nay, tôi đi học.

Và đây là ngày khai giảng đầu tiên của năm học cấp 3.

Tâm trạng của tôi giống y chang cậu học trò "tôi" trong Tôi đi học.

Mặc dù cậu bé đó mới vào lớp 1, còn tôi thì bước vào lớp 10.

Đối với tôi, một hay mười không hề quan trọng, bởi vì nó chỉ hơn nhau mỗi số 0 thôi, còn lại cái gì cũng giống.

Vì vậy, có thể tổng kết lại được rằng, con đường mà tôi đã đi quen kia bỗng dưng hôm nay nó thay đổi.

Bình thường tôi thấy nó ngắn lắm, nhưng không hiểu sao hôm nay tự dưng nó dài một cách kì lạ.

Có lẽ đó là do trong lòng tôi có sự thay đổi: Hôm nay, tôi đi học.

Nhưng không phải đi học bình thường, mà hôm nay, tôi đi học muộn.

Cmn chứ, mặc dù tôi đã dùng hết tốc độ tích cóp được trong suốt 15 năm cuộc đời, nhưng chẳng hiểu sao tôi càng chạy nhanh thì con đường cứ như càng dài thêm vậy.

"Pí po pí po..., ê, con trai, làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả?"

Đây là Nguyễn Nam, thằng bạn thân của tôi, hiện tại nó đang đi xe đạp một cách nhàn nhã.

Nhìn ngứa mắt vãi!

"Cụ nội mày, chở bố mày đi với, mẹ nó bố mày bị muộn học giờ!"

Nguyễn Nam: "Đã vào học đâu mà muộn."

"Hở? Thật hả?" Tôi dừng lại thở dốc một chút, nghĩ nghĩ lại, rõ là sáng nay mình ngủ dậy muộn, chẳng nhẽ đồng hồ bị sai? Đùa nhau à!

"Đương nhiên là thật! Còn 5 phút nữa mới đến giờ vào lớp, nên bây giờ chưa bị muôn đâu!"

"Fuck, cha nội mày!"

"Còn 4 phút nữa kìa!"

"Mày đợi đấy! Chiều gặp nhau ở cổng trường!"

"3 phút 30 giây."

"Đù!"

...

Trường học.

Nguyễn Nam đã đi đến đúng giờ, còn Phong Nguyên đã suýt bị muộn, may mắn đến kịp 2 giây cuối.

Nhưng vì là người đến cuối cùng, tôi đã vinh dự được hưởng phần thưởng cầm chổi một tháng do cô giáo chủ nhiệm lớp tôi ban tặng.

Tôi: "…" Một lời khó nói hết.

Lần này, tôi và Nguyễn Nam được học chung một lớp.

Biết tại sao một đứa đứng nhất từ dưới lên như tôi lại được học cùng lớp với đứa đứng thứ hai từ trên xuống không?

Bởi vì, do ăn ở.

Đùa thôi.

Bởi vì tôi vừa sát điểm tiêu chuẩn, mỗi lớp chia đều ra đã đủ học sinh, còn dư lại một cậu bé đáng thương tuổi mới lớn là tôi đây.

Lớp thằng Nam còn thừa một chỗ, cho nên giáo viên phụ trách đưa tôi vào lớp đó luôn.

Mà nói ra cũng thật trùng hợp, em họ con của chú tôi, con của người mà tôi đã từ chối lấy tiền ấy, cũng học ở lớp này.

A, con bé đang ở đằng kia.

Nó cắt mái tóc ngang vai, ngoại hình nhìn qua thuộc loại hoạt bát, đáng yêu.

Nó nhìn qua bên chỗ tôi.

Tôi nghĩ có lẽ nó đã nhận ra tôi.

Ồ, nó đang chạy đến chỗ tôi, chắc chắn là nó thấy rất vui mừng và kích động khi thấy tôi học cùng với nó.

Nó chạy đến gần tôi hơn, nó giơ tay ra, dường như muốn ôm tôi một cái.

Tôi cũng phối hợp giơ tay ra để chuẩn bị ôm nó.

Và sau đó...

Sau đó...

Nó lướt qua tôi.

Lướt qua...

Em họ: "Chị ơi, chị cũng học trường này ạ? Chị cho em xin in4(*) của chị được không?"

(*) IN4 là một dạng viết tắt, được cách điệu của từ “info”.

Do cách đọc của "fo" tương tự như cách phát âm của "four" (số 4) nên nhiều người thường viết ngắn gọn là in4.

Còn info là kiểu viết không chính thức của từ tiếng Anh information, dịch sang tiếng Việt có nghĩa là “thông tin”.

Như vậy, in4 có nghĩa là thông tin.

Thằng Nam bên cạnh thấy hết tất cả mọi chuyện:

"Ôi con sông quê, con sông quê..."

"Quê bố khỉ mày! Nín mồm vào đi!"

Thằng Nam: "Con sông quê, ôi con sông quê..., bố mày đéo nín, mày làm gì được tao!"

"..." Muốn đấm vào mặt nó mấy phát quá.

Mà khoan, cô gái vừa rồi em tôi muốn xin in4 ấy sao trông quen vậy nhỉ, mà tôi nghĩ mãi chẳng nhớ ra.

Hừm, nghĩ không được, thôi không nghĩ nữa, có thằng bạn hiểu biết rộng kia mà, hỏi nó vài câu là xong.

"Này, Nam, cô gái mà có tóc màu đen, mặc áo trắng váy đen nhà đi giày trắng, đeo cặp sách kia là ai thế?"

Thằng Nam: "Hở? Có phải mày định bảo cái cô gái mà đứng trong sân trường, có hai tay, hai chân, một đầu, hai mắt, một mũi, một miệng, cao trên một mét, giới tính nữ đúng không?"

Tôi thấy lời thằng Nam nói cứ bị sai ở đâu đấy, nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã lỡ mồm bảo: "Ừ đúng rồi."

"Thế mày nhìn xem trong sân trường có ai giống thì ra mà hỏi."

"Ờ, có lý phết nhỉ.

Để xem nào cô gái có hai tay, hai chân, một đầu, hai mắt, một mũi, một miệng, cao trên một mét, giới tính nữ ở đâu nhỉ?"

Nhìn xong, tôi mới phát hiện ra mình bị sai ở đâu.

Đù má nó, đứa con gái đếu nào mà chẳng có mấy cái đấy!

Lại nhìn thằng Năm đang nhịn cười bên kia, tôi biết mình bị nó chơi một trận rồi.

"Tiên sư cái thằng kia, mày chơi ông mày à?"

"Á há há há há, không, há há há, tao làm gì chơi mày, do mày hỏi tao thế còn gì?!"

"Mẹ mày..."

"Hahaha, đùa thôi, e hèm! Đó chính là hot girl trên mạng, uầy, nhìn nhan sắc này đi, đúng là danh xứng với thực! Bạn ấy rất có năng khiếu trong văn học, nghe nói đã từng được đi thi quốc gia rồi đấy!"

"Hơn nữa, bạn ấy còn học cùng lớp của chúng ta, giáo viên chủ nhiệm còn muốn cho bạn ấy làm lớp phó nữa!"

"Uầy, ghê thế! Để tao đi làm quen dần, nếu rồi mai tao mà có phạm lỗi thì..."

"Thì làm sao, hả hai cậu này?"

Bất thình lình một giọng nói vang lên ở phía sau chúng tôi, cô giáo chủ nhiệm chẳng biết đã đứng sau chúng tôi từ khi nào.

"Nếu có phạm lỗi thì làm sao hả cậu kia?"

Cô chủ nhiệm nhìn thẳng vào tôi, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng sau lưng tôi, và giọng Lão Hạc vọng lên trong đầu tôi:

Toang rồi ông giáo ạ!

"Hai cậu giỏi nhỉ, không chú ý nghe thầy hiệu trưởng phát biểu lại còn làm việc riêng, đi lên đứng trước cờ hát quốc ca, trực nhật nhà đa năng một tháng."

Vãi!

_________________________

Hoàn chương 4

02/04/2022.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.