Cung Khuynh

Chương 122: Thừa nhận




Các ngự y bận rộn vây quanh người Cao Mộ Ca, Dung Vũ Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Mộ Ca, trái tim như bị bóp chặt, kia chỉ là một hài tử. Dung Vũ Ca xoay người li khai khỏi tẩm cung hoàng đế, lòng nàng rối bời, càng không có cách nào khác để có thể nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của Cao Mộ Ca mà không động dung, nàng thực muốn rời khỏi phòng, đi ra ngoài hít thở không khí, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng nàng nảy sinh cảm giác áy náy.

Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca rời khỏi phòng, nàng có chút lo lắng cho Dung Vũ Ca, từ khi Dung Vũ Ca ôm Cao Mộ Ca trở về, sắc mặt vẫn âm trầm như thế, nhưng Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Mộ Ca, không để ý đến Dung Vũ Ca, cũng không chú ý tới Dung Vũ Ca rời khỏi phòng. Giờ phút này cảm xúc của Vệ Minh Khê cũng không phải tốt lắm, nàng đã mất đi Hiên nhi, nếu Mộ Ca lại có mệnh hệ gì, Vệ Minh Khê cũng không biết mình sau trăm tuổi phải làm thế nào mới có thể đối mặt với nhi tử mình. Lúc này đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác không phải, có phải vì thiên địa không chấp nhận được tình yêu của nàng và Dung Vũ Ca, cho nên mới khiến cho lão thiên trừng phạt, phải chịu tội tuyệt tự? Nếu thực sự là trời phạt, Vệ Minh Khê mong mỏi cỡ nào có thể một mình mình gánh vác.

Vệ Minh Khê dám thừa nhận tình yêu của nàng cùng Dung Vũ Ca, nhưng cũng không có nghĩa nàng thừa nhận điều đó là đúng, cho nên trong lòng cũng luôn dằn vặt chính mình.

“Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng hiện tại không còn đáng ngại nữa, chỉ cần chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, lại tu dưỡng thêm một thời gian là có thể bình phục…” Chữa trị xong, ngự y thu hồi hòm thuốc, vội vàng hướng Vệ Minh Khê bẩm báo.

Vệ Minh Khê đang khẩn trương giờ mới hơi thả lỏng được, lúc này phát hiện không biết từ khi nào Dung Vũ Ca đã không còn trong phòng, Vệ Minh Khê phân phó ma ma chăm sóc Mộ Ca rồi mới ra ngoài tìm Dung Vũ Ca.

Ban đêm vẫn có chút lạnh, ánh trăng thanh khiết lạnh lùng trên cao phủ xuống đại địa một màn ánh sáng, Vệ Minh Khê dựa vào cảm giác của mình tìm kiếm, ở chỗ sâu trong ngự hoa viên nhìn thấy Dung Vũ Ca đang ngồi xổm, ôm lấy đầu gối, Dung Vũ Ca như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng. Nếu bình thường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm xúc của Dung Vũ Ca sẽ không dị thường như thế, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn…, sẽ không, Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca, trên thực tế Vệ Minh Khê không muốn đoán thêm nữa.

“Ngự y nói chỉ cần chờ Mộ Ca tỉnh lại, tu dưỡng thêm một chút thời gian là sẽ không còn trở ngại…” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cúi người vuốt ve đầu Dung Vũ Ca, ôn nhu nói.

“Ta không quan tâm tới nàng!” Rõ ràng trong lòng Dung Vũ Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng lại vẫn cậy mạnh.

“Nàng có quan tâm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Từ bao giờ nàng lại trở nên không tự nhiên như vậy?” Vệ Minh Khê khẽ mỉm cười nói, có đôi khi nàng cảm thấy Dung Vũ Ca tựa như một hài tử mãi không lớn nổi.

“Ta sẽ không bao giờ, rõ ràng ta muốn nàng chết đuối!” Dung Vũ Ca đứng lên lớn tiếng quát Vệ Minh Khê, kỳ thật giờ phút này Dung Vũ Ca chính là phô trương thanh thế.

Nàng đã làm sai, tuy rằng biết nếu mình không nói cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sẽ lựa chọn tin tưởng mình, nhưng nàng không muốn lừa dối Vệ Minh Khê, chính mình đã từng có ý niệm u ám như thế trong đầu, thậm chí cũng nghĩ đến phản ứng của Vệ Minh Khê, tự tuyên án mình có tội hay không. Kỳ thật Dung Vũ Ca quả thật rất ấu trĩ, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải nghiệm qua lần nào cảm giác bởi vì áy náy mà nhận sai, cho nên không biết xử lý thế nào với nỗi áy náy trong lòng.

Vệ Minh Khê nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy Dung Vũ Ca: “ Nàng cũng không bị chết đuối, không phải sao? Bất luận như thế nào, kết quả cuối cùng cũng đều là ngươi cứu nàng.” Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca không có tội, người có tội là mình, mình mới là nguyên nhân gây nên hết thảy, cho nên Vệ Minh Khê không nỡ trách cứ Dung Vũ Ca.

Phản ứng của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca an tâm, kia vừa như sư tử cuồng bạo, nháy mắt liền trở nên ôn hoà, thân mình dựa vào Vệ Minh Khê, thì thào tự nói: “Ta có thể lựa chọn cứu nàng sớm hơn, nhưng ta do dự, một khắc ấy ta đã nghĩ nàng chết cũng tốt, ta sẽ không còn phiền não, dù sao cũng không phải ta đẩy nàng xuống, ta không có tội, nhưng nàng lại vẫn gọi ta là mẫu hậu, ta cũng rất sợ hãi, ta lại có thể trơ mắt nhìn hài tử của mình chết đuối mà thờ ơ…” Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm thật chặt, nàng biết điều vẫn luôn không muốn thừa nhận đã không còn có thể thờ ơ được nữa, loại cảm giác này làm cho nàng khủng hoảng, nàng không biết phải giải thích cùng đối mặt như thế nào, nhưng nàng rất muốn Vệ Minh Khê biết, nàng biết Vệ Minh Khê biết.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về lưng Dũng Vũ Ca: “ Dung Vũ Ca không sợ trời không sợ đất lại sợ làm mẫu thân sao?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười hỏi.

“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca nổi giận hướng cổ Vệ Minh Khê cắn một cái. Đáng giận, Vệ Minh Khê nói trúng tim đen như thế để làm chi? Kỳ thật Dung Vũ Ca vẫn không chấp chận tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê là một tồn tại nghịch luân, nhưng nếu thừa nhận Cao Mộ Ca, thì mình là mẫu thân Cao Mộ Ca, mà Vệ Minh Khê lại là nãi nãi của nàng, liên hệ huyết mạch như thế, lần đầu tiên làm cho Dung Vũ Ca cảm giác cấm kỵ cùng nghịch luân. Nhưng mà Dung Vũ Ca nghĩ lại thì thấy, hiện tại Vệ Minh Khê đã có dũng khí như thế, so với nàng mình lại càng thêm nhát gan!

“A! Đau…” Vệ Minh Khê làm bộ bị đau, Dung Vũ Ca xót xa liền lập tức buông cổ Vệ Minh Khê ra, Dung Vũ Ca không nỡ làm đau Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê nở nụ cười, Mộ Ca lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, Dung Vũ Ca có thể tiếp nhận Mộ Ca, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của mình.

***

Cao Mộ Ca tỉnh lại, phản xạ có điều kiện quay đầu tìm kiếm Dung Vũ Ca, nhìn thấy Dung Vũ Ca ở một bên mới hơi hơi an tâm.

“Hoàng tổ mẫu, nàng là kẻ xấu xa nhất, ta rơi xuống hồ, ta kêu nàng, nàng cũng không cứu ta…” Cao Mộ Ca ở ngay trước mặt Dung Vũ Ca lại tố cáo nàng.

“Ta không cứu ngươi, vậy ngươi như thế nào sống lại a?” Dung Vũ Ca nhướng mày, dám tố cáo ta, hừ, không biết người ta đã sớm nói với Chỉ nhi rồi.

“Không biết, sau đó trẫm không nhớ rõ.” Kỳ thật Cao Mộ Ca nhớ rõ trước khi mình hôn mê đã nhìn thấy Dung Vũ Ca hướng chỗ mình bơi lại, bất quá nàng hạ quyết tâm dù có chết cũng không thừa nhận.

“Ồ, có người nói không nhận ta, thế mà đến cuối cùng sợ chết lại kêu mẫu hậu, xú hài tử đó là ai nhỉ?” Dung Vũ Ca cố ý lớn tiếng nói, Cao Mộ Ca đỏ mặt, không tự nhiên bổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, không dám nhìn Dung Vũ Ca, cũng không thèm để ý đến Dung Vũ Ca nữa.

“Tiểu hài tử tốt thế này, sao lại xấu…” Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca chiếm vị trí ưa thích của mình, tính tiếp tục khi dễ nàng, bất quá lại bị Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nhéo cái eo một chút. Dung Vũ Ca uỷ khuất nhìn Vệ Minh Khê, Chỉ nhi bất công, ánh mắt Dung Vũ Ca lên án.

“Không phải người nào đó đã nói phải làm một mẫu thân tốt sao?” Vệ Minh Khê cười hỏi.

“Ta cũng chưa từng nói như vậy!” Dung Vũ Ca bĩu môi, tuy rằng lúc trước trong nháy mắt thần kinh không bình thường đã nghĩ như vậy, nhưng nàng sẽ không làm như vậy, ngẫm lại mới thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại mà dĩ nhiên lại là mẫu thân của một hài tử, như thế thực giết chết phong cảnh a.

Vệ Minh Khê cười lắc đầu, để cho Dung Vũ Ca làm một mẫu thân tốt quả thật rất khó khăn, ngày sau không khi dễ Mộ Ca đã là tốt lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.