Cục cưng của ác linh

Chương 4




13

Càng ngày càng nhiều tiếng tr/ào ph/úng vang lên, mắng Châu Dĩnh là đồ x/ấu x/í.

Gia thế của Châu Dĩnh bị vạch trần không sót cái nào, ảnh chụp trước khi giảm béo của cô ta cũng bị đăng lên mạng, đặt song song với ảnh chụp hiện nay của cô ta.

[Ulatr, hồi trước cô ta x/ấu cỡ này luôn hả! Quả thực đổi mới hạn cuối của tôi!]

[Chừng này chắc phải 100 cân ấy nhỉ!]

Còn có bạn cùng lớp hồi xưa ra mặt lên tiếng:

[Châu Dĩnh là đứa con gái x/ấu x/í mà cả trường cấp 3 chúng tôi đều công nhận. Lớp chúng tôi tổ chức cuộc thi bầu chọn gái x/ấu, lúc ấy cô ta đều được mọi người lựa chọn, chúng tôi còn tặng giấy khen cho cô ta nữa cơ, thế mà bây giờ lại được chọn làm hoa khôi học đường, cười sml.]

[Hồi đó lớp chúng tôi đông học sinh lắm nên bàn ghế hơi chật chội, mỗi khi cô ta đi ngang qua sẽ đụng lệch bàn, ngã lăn quay xuống đất như con l/ợn í.]

[Hồi cấp 2 có một sự kiện rất nổi tiếng, trong hội thao của trường, bởi vì cô ta quá béo nên đường chỉ quần bị r/ạn ngay trước mặt toàn trường.]

[Mặt mũi đã x/ấu x/í rồi mà còn lắm chiêu trò nữa cơ, dám yêu thầm hot boy trường chúng tôi, cả ngày õng ẹo tạo dáng trên con đường mà hot boy sẽ đi ngang qua, còn tưởng người khác không biết cô ta nghĩ gì cơ đấy, ha ha ha.]

Thấy tiếng mắng trên trang mạng xã hội, tôi vô cùng khó tin.

Học sinh cấp 2 cấp 3, vì sao lại ác độc đến mức này? Còn tổ chức cuộc thi bầu chọn gái x/ấu? Còn tặng giấy khen cho người ta nữa ư?

Chẳng trách Châu Dĩnh cứ nghĩ mọi cách để được bầu chọn làm hoa khôi học đường.

Chưa đầy hai ngày sau, thông tin cá nhân của Châu Dĩnh bị công khai càng ngày càng nhiều.

Cha mẹ cô ta không phải là người thành đạt theo lời kể của cô ta, mà chỉ là một cặp vợ chồng bình thường. Người lái Lamborghini đến trường đón cô ta không phải là anh trai ruột của cô ta, mà là một anh chàng rich kid ở thành phố C.

Sau khi sự kiện bù/ng n/ổ, rất nhiều người tìm đến trang cá nhân của anh chàng rich kid, hỏi quan hệ giữa anh ta và Châu Dĩnh.

Số người tấn công Châu Dĩnh càng ngày càng nhiều, ngôn ngữ càng ngày càng x/ấu x/í.

Thấy những lời nói như vậy, tôi âm thầm ki/nh h/ãi, mặc dù cô ta từng dẫn dắt mọi người bạ/o l/ực học đường tôi, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy lo lắng cho cô ta.

Sau khi tan học, tôi đi tìm Châu Dĩnh. Tìm ở căn tin, ký túc xá mà không thấy, tôi hỏi bạn học thì mới hay tin Châu Dĩnh đã đến quảng trường CBD.

Tôi nhanh chóng bắt taxi đến trung tâm thành phố.

Quảng trường biển người tấp nập.

Theo dòng người, tôi thấy có rất nhiều người đứng xếp hàng đằng trước.

Tôi đi qua thì thấy Châu Dĩnh đứng chính giữa quảng trường, một tấm biển dựng đứng ngay bên cạnh, trên tấm biển viết dòng chữ: nắm tay một lần 50.

Anh trai cao phú soái của cô ta đứng đằng sau.

Vì 50 tệ, rất nhiều người xếp hàng bắt tay với cô ta. Mỗi khi nắm một lần, anh trai cao phú soái sẽ quét mã chuyển 50 tệ cho người khác.

Dòng người xếp hàng thật dài.

Tôi tinh mắt nhìn thấy miếng ngọc bội nằm trong lòng bàn tay Châu Dĩnh.

Thấy cảnh tượng này, tôi nghĩ rằng cô ta đi/ên rồi.

Sử dụng ngọc bội quá mức như thế, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Châu Dĩnh bỗng loạng choạng ngã xuống đất.

Hiện trường trở nên h/ỗn lo/ạn, anh trai cao phú soái của cô ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt.

Một đống người đi/ên cu/ồng tâng bốc theo đuổi Châu Dĩnh cũng nghẹn họng tập thể, đưa mắt nhìn nhau, dường như không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở đây.

Người trong quảng trường rất đông, vậy mà không một ai đưa Châu Dĩnh đến bệnh viện.

14

Tôi gọi xe cứu thương.

Trong bệnh viện, Châu Dĩnh đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã kêu lên câu đầu tiên: “Ngọc bội! Ngọc bội của tôi!”

Thôi thở dài: “Ngọc bội nát vụn rồi.”

“Cái gì?” Châu Dĩnh ngồi dậy, vội vàng lục lọi túi xách trên người, tất nhiên là không tìm thấy gì hết.

Tôi lấy mảnh ngọc đã vỡ nát đưa cho cô ta.

Châu Dĩnh sững sờ nhìn mảnh ngọc bội đã vỡ vụn.

Tôi hỏi cô ta: “Cậu có biết vì sao cậu lại ng/ất x/ỉu không?”

Châu Dĩnh ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi trả lời: “Bởi vì ngọc bội đã hút hết tuổi thọ của cậu, thành công rút lui. Từ giờ trở đi, cậu chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi. Có lẽ cậu sẽ ch/ết vì bệnh tật, có lẽ sẽ ch/ết vì sự cố ngoài ý muốn, tóm lại cậu sẽ không sống quá bảy ngày.”

Ánh mắt Châu Dĩnh hiện lên vẻ ho/ảng s/ợ, sững sờ trong chốc lát rồi che mặt, khóc nỉ non: “Tại sao lại thành ra thế này… Tôi chỉ mới dùng có một đoạn thời gian ngắn thôi mà…”

Tôi há miệng, cuối cùng nuốt lại lời nói vào bụng.

Cô ta sử dụng ngọc bội trên diện rộng như vậy nên tuổi thọ bị tiêu hao rất nhanh.

Bây giờ nói gì cũng vô ích.

“Cậu hối hận không?” Tôi hỏi.

Châu Dĩnh buông tay ra, cười khổ: “Tôi biết nó sẽ ph/ản ph/ệ, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng tôi không ngờ thời gian lại ngắn đến thế.”

Từ bệnh viện về trường học, tâm trạng của tôi rất nặng nề.

“Có phải Châu Dĩnh biết dùng phép thuật nào đó không nhỉ?”

“Vì sao hồi trước tôi lại thích cô ta cứ như bị tr/úng t/à vậy?”

“Tôi cũng thế!”

“Tôi cũng vậy! Rõ ràng trông cô ta rất bình thường, thế mà tôi lại cảm thấy cô ta giống tiên nữ!”

Từ cổng trường đến khu ký túc xá, vô số người vừa đi vừa thảo luận vụ Châu Dĩnh. Sau khi thắc mắc xong, họ đều cảm thấy rất qu/ái dị.

Chờ đến khi tôi trở về ký túc xá, vừa mở cửa phòng thì thấy Lý Khanh và Phạm Tiểu Tuyết đang trò chuyện với nhau.

Lý Khanh và Phạm Tiểu Tuyết bối rối đứng dậy: “Thuế Hương, cậu đã về rồi!”

Tôi gật đầu, vào phòng thu dọn đồ đạc của mình.

“Thuế Hương, tôi có chuyện muốn nói với cậu…” Phạm Tiểu Tuyết và Lý Khanh chần chờ trong chốc lát rồi đi đến bên cạnh tôi: “Hồi trước bọn tôi cứ nhằm vào cậu vì Châu Dĩnh, rất xin lỗi.”

“Cũng không biết bọn tôi bị sao nữa, cậu nói Châu Dĩnh không xinh đẹp, thế là chúng tôi rất tức giận, Châu Dĩnh đau buồn, chúng tôi sẽ càng căm hận cậu… Trời ạ, tôi còn nói những lời như vậy nữa chứ!”

“Đúng thế, bọn tôi rất ít khi mắ/ng ch/ửi người khác, vậy mà không biết bị sao ấy, cứ như tr/úng t/à…”

Lý Khanh và Phạm Tiểu Tuyết ra sức nói lời xin lỗi, thái độ chân thành đến nỗi khiến tâm trạng nặng nề của tôi trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Tôi đáp: “Tôi chưa bao giờ gh/ét các cậu.”

“Thật hả?”

“Tuyệt quá.”

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Tôi dọn dẹp đồ đạc xong rồi rời khỏi trường học. Người đi đường chung quanh vẫn đang thảo luận về Châu Dĩnh. Tôi vừa đi vừa mở di động lên, vô số người đang tấn công Châu Dĩnh trong bài viết về cô ta.

Hồi trước Châu Dĩnh dùng ngọc bội cưỡng ép người khác yêu mến cô ta, giờ đây ngọc bội đã mất hiệu lực, những người kia không còn yêu thương cô ta nữa, quật lại cực kỳ đi/ên cu/ồng.

Anh trai rich kid kia tuyên bố sẽ truy hồi toàn bộ thiệt hại của mình, không thì sẽ t/ố cá/o lên Tòa án.

Cũng có rất nhiều người đòi Châu Dĩnh trả quà lại cho mình.

Tôi tắt điện thoại, buồn bã quay về phòng trọ, ngồi trên sofa ngẩn người.

15

Mấy h/ồn m/a vây quanh tôi: “Hương Hương, cô sao vậy? Có chuyện phiền lòng gì à?”

Tôi vừa ngẩng đầu lên, thấy mấy khuôn mặt máu chảy đầm đìa trước mắt thì ho/ảng s/ợ hét lên: “M/aaaa!”

Lục Thành Tuyết bước ra từ phòng ngủ, xua tay một cái, mấy con m/a khóc nức nở rời đi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ấy ngồi xuống đối diện với tôi, đưa một ly trà cho tôi.

Tôi uống một ngụm, thoáng chốc tinh thần tỉnh táo.

“Miếng ngọc bội này.” Tôi lấy ngọc bội đã vỡ vụn từ trong túi xách, đưa cho anh ấy: “Có người dùng miếng ngọc bội này để làm người khác yêu quý cô ấy, bây giờ ngọc bội đã vỡ, cô ấy cũng bị ph/ản ph/ệ.”

“Ngọc bội hút tuổi thọ?” Lục Thành Tuyết thoáng chốc nhận ra yếu điểm, cầm một mảnh nhỏ lên nói: “T/àn nh/ẫn thật đấy.”

Tôi hỏi mà không ôm hy vọng gì: “Còn có cách giải quyết nào không?”

Lục Thành Tuyết lắc đầu: “Nghi thức đã hoàn thành, ngọc bội đã vỡ nát, tất nhiên là nan giải.”

Quả nhiên.

Tôi xoay người vào phòng ngủ, tâm trạng phức tạp nằm trên giường.

Mặc dù tôi không thích Châu Dĩnh, nhưng khi phải trơ mắt nhìn cô ta ch/ết, tôi lại rất khó chịu.

Hai ngày sau, tôi đến trường lên lớp, trên đường đi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Thuế Hương…” Giọng Châu Dĩnh vang lên.

Tôi: “Châu Dĩnh?”

“Chúng ta có thể gặp nhau một lần không? Tôi van cậu đấy.”

“Cậu được ra viện rồi à?”

“Ừ.”

Chúng tôi gặp nhau trong quán cà phê gần trường. Sắc mặt Châu Dĩnh trắng bệch, tóc dài bù xù, trông như m/a nữ.

“Thuế Hương, chuyện là thế này…” Cô ta cúi đầu: “Bây giờ tất cả mọi người đều hận tôi, tôi chỉ có thể nhờ vả được cậu thôi…”

Tôi thở dài: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

Châu Dĩnh ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch: “Giờ tôi sắp ch/ết rồi, dạo gần đây tôi đã gọi điện thoại nói xin lỗi rất nhiều người, chẳng qua có một số tiền và quà cáp vẫn chưa trả lại cho người ta, tôi sợ lỡ mình ch/ết thì sẽ không hoàn trả được, cho nên… cho nên tôi muốn nhờ cậu, lỡ tôi ch/ết thì cậu có thể trả đồ cho mọi người giúp tôi không?”

Tôi sử/ng s/ốt, không ngờ hôm nay cô ta tìm tôi trò chuyện lại là vì chuyện này.

Châu Dĩnh vươn đôi tay tái nhợt, đưa một cuốn sổ cho tôi, trong sổ viết rành mạch ai tặng quà gì.

“Được.” Tôi nhận lấy cuốn sổ.

Châu Dĩnh nở nụ cười vui vẻ.

Hai chúng tôi rời khỏi quán cà phê, cùng nhau tiến về phía trường học.

“Quả nhiên, loại người như tôi lẽ ra nên ở yên trong một góc tối tăm, cho dù dùng tính mạng đánh đổi sự yêu thương của người khác thì cũng chỉ có được một thời gian ngắn ngủi mà thôi, sau này sẽ bị quật ngược…” Châu Dĩnh vừa đi vừa nói.

Đang bước đi, bỗng cô ta ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở.

Tôi im lặng đứng bên cạnh, không biết nên an ủi cô ta như thế nào.

Một lát sau, Châu Dĩnh lại đứng lên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cứ để vậy đi, ch/ết sớm si/êu th/oát sớm, biết đâu kiếp sau lại được đầ/u th/ai làm mỹ nữ thì sao.”

Trái tim tôi như bị siết chặt.

Bỗng nhiên, một quả bóng cao su lăn từ bên chân chúng tôi ra ngã tư đường gần đó, một bé trai đuổi theo quả bóng chạy ra đường cái.

Tôi còn chưa kịp có phản ứng thì Châu Dĩnh đã không hề nghĩ ngợi gì mà đuổi theo: “Này! Quay lại đây! Quay lại đây!”

Một chiếc xe hơi lao vút tới.

Tiếng phanh xe và chói tai vang lên.

Châu Dĩnh đẩy bé trai ra chỗ khác.

Xe hơi tông trúng Châu Dĩnh, thân thể gầy gò của cô ta văng lên không trung rồi ngã mạnh xuống mặt đường.

Bé trai hoàn toàn không hề hấn gì, lúc này đang ngồi dưới đất gào khóc thật to.

Tôi vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh Châu Dĩnh, không biết nên làm gì bây giờ: “Châu Dĩnh, Châu Dĩnh…”

Châu Dĩnh hơi mở mắt, mỉm cười với tôi, khuôn mặt đẫm máu: “Không ngờ… Tôi sẽ… Ch/ết vì cứu người… Rất… Rất tốt… Ít nhất… Người được cứu… Sẽ thích tôi…”

“Châu Dĩnh!” Tôi vừa khóc vừa gọi số điện thoại cấp cứu.

Một bàn tay đè lên vai tôi, một giọng nói truyền vào tai tôi: “Đừng cuống, cô ấy vẫn còn cơ hội sống.”

16

Tôi ngoảnh đầu, thấy Lục Thành Tuyết đã xuất hiện sau lưng mình từ khi nào không biết.

Anh ấy cầm ngọc bội vỡ vụn trong lòng bàn tay, nói: “Cô ấy ch/ết là vì tuổi thọ đã bị cư/ớp mất, nếu cô ấy lấy lại tuổi thọ trước khi hoàn toàn t/ử vo/ng thì sẽ có cơ hội sống sót.”

Đôi mắt tôi đẫm lệ: “Anh đã bảo là không cứu được rồi mà?”

“Đó là hồi trước.” Lục Thành Tuyết nói: “Bây giờ cô ấy chặn sát giúp người khác, cứu người khác một mạng, từ trong sâu xa đã cùng chung sinh mệnh với người được cô ấy cứu. Nếu người được cứu mong cô ấy còn sống, cô ấy sẽ lấy lại được tuổi thọ của mình, vậy thì sẽ có cơ hội sống sót.”

Lục Thành Tuyết ngồi xuống trước mặt bé trai, dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ, chị gái kia đã cứu em, em có muốn cứu chị ấy không?”

Bé trai vừa khóc vừa gật đầu: “Muốn ạ!”

“Em có bằng lòng chia sẻ mạng sống với chị ấy không?”

“Dạ được.”

Lục Thành Tuyết xoa đầu cậu bé: “Bé ngoan.”

Lục Thành Tuyết đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc đọc khẩu quyết: “Tứ phương chi linh, nghe hiệu lệnh của ta!”

Một cơn gió mạng dâng lên từ mặt đất.

Li/nh h/ồn Châu Dĩnh như ẩn như hiện. Cô ta đứng dậy từ trong thân thể, mờ mịt nhìn tôi: “Thuế Hương, cậu quỳ ở đó làm gì?”

Cô ta cúi đầu thấy thi thể của mình thì ho/ảng s/ợ: “Tôi đã ch/ết rồi ư?!”

Tôi sốt ruột cuống cả lên, túm cổ cô ta rồi đè cô ta vào thân thể: “Về lại chỗ cũ đi!”

Ánh sáng thoắt hiện trong lòng bàn tay của Lục Thành Tuyết, vươn ngón trỏ chọc lên trán Châu Dĩnh.

Làm xong, Lục Thành Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Thuế Hương, tôi đã phong ấn li/nh h/ồn của cô ấy. Trong vòng một ngày, nếu không thể lấy lại tuổi thọ cho cô ấy thì cô ấy sẽ ch/ết.”

“Nhưng mà… nên lấy lại bằng cách nào?” Tôi sốt ruột hỏi: “Tìm ai để lấy?”

“Phải dựa vào chính em đi tìm.”

“Tôi ư?”

Lục Thành Tuyết đè tay lên vai tôi, ánh mắt kiên định: “Thuế Hương, em là người có linh cảm mạnh nhất trên thế gian này, em đi đến đâu cũng sẽ gặp ma, gặp phải sự kiện siêu nhiên, em có mối liên hệ với tất cả các sinh vật siêu nhiên, những sinh vật ấy dù cố ý hay vô tình đều sẽ tụ tập quanh em. Nếu em dụng tâm tìm kiếm thì em sẽ tìm được chúng.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi hít sâu một hơi.

Tiếng còi xe cấp cứu từ xa dần dần đến gần.

Tôi và Lục Thành Tuyết lùi về một nơi yên tĩnh, tôi khoanh chân ngồi xuống, bày pháp quyết không thành thạo.

Trước kia tôi vẫn né tránh việc giao thiệp với h/ồn m/a, chỉ muốn làm một người bình thường.

Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, có những trách nhiệm được ông trời ban cho.

“Tứ phương chi linh, nghe hiệu lệnh của ta!”

Gió mạnh dâng lên từ mặt đất, bầu trời dần dần trở nên âm u, mây đen từ bốn phương tám hướng tụ tập trên bầu trời, vô số h/ồn m/a rít gào bay đến.

“Hương Hương!”

“Hương Hương!”

“Hương Hương!”

Tôi ném mảnh ngọc bội lên không trung: “Ghi nhớ hơi thở của thứ này, trong vòng một ngày, tìm được kẻ sở hữu miếng ngọc bội này.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ tìm được!”

“Hương Hương có lệnh, tìm được kẻ sở hữu ngọc bội!”

Các h/ồn m/a gào thét rời đi.

Lần đầu tiên, tôi thật lòng nhận thấy, các h/ồn m/a rất đáng yêu.

Mặc dù chúng h/ù dọ/a tôi từ bé đến lớn, nhưng chúng vẫn yêu tôi.

Tôi nên cảm ơn chúng mới phải.

Tôi quyết định thay đổi tâm trạng của mình, thử chấp nhận chúng từ tận đáy lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.