Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1840




Chương 1840

Anh ta là người rời đi đầu tiên, người thứ hai là Hàn Thâm, cũng đứng lên, bình thản cứng rắn: “Thật vui khi đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió cùng mọi người, tôi cũng về ôm đứa cháu gái nhỏ đây, hy vọng gia đình mọi người cũng luôn được hạnh phúc và đầm ấm”

Asuka đuổi theo Hàn Thâm, hồn nhiên vẫy tay: “Tạm biệt nhé, Ngạo Mạn, Bạo Nộ, ôi không, gọi mọi người bằng tên thật đi, Kỳ Mặc, Lạc Phàm, tôi đi tìm nữ thần Đường Thi của tôi đây”

Kỳ Mặc bắt đầu đau xót Mọi Ingười lần lượt rời đi rồi.

Dường như Thất Tông Tội Lý đang dần tan rã, mà bọn họ chỉ vì một cuộc.

điện thoại của Đường Duy mà cho dù ở tận chân trời góc bể cũng chạy tới gặp mặt chiến hữu sinh tử của mình, rồi cuối cùng từng người từng người lại chỉ cười một cái rồi rời đi Không ai muốn là người cuối cùng rời đi bởi vì người ở lại một mình rất khó chấp nhận sự cô đơn.

Kỳ Mặc và Lạc Phàm đứng dậy, một bên trắng, một bên đen, một người bên trái, một người bên phải đứng trước mặt Đường Duy.

Ngược dòng thời gian, thế giới trôi xa sau lưng họ, trở về lần đầu tiên khi nhìn thấy Đường Duy lúc năm tuổi, bọn họ cũng một bên trắng một bên đen như vậy đứng trước mắt cậu bé.

Sau này, trải qua vô số sóng gió, bọn họ vẫn sánh bước bên nhau.

Nhưng lần này, hai người họ chỉ nói răng: “Tạm biệt nhé, có việc gì thì gọi tôi, Tiểu Đường Duy”

Tiểu Đường Duy, tạm biệt nhé, cậu đã trở thành một người con trai kiên cường bất khuất rồi Đường Duy nhìn hai người thầy bước đi, cuối cùng người bên cạnh cậu lại là chú nhỏ Tùng Sam.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ rời đi, khi mà bọn họ được chọn vào Thất Tông Tội Lý trong lòng mỗi người đều luôn có suy nghĩ sẽ không màng sống chết, tận tụy cho công việc bí mật này, bọn họ luôn biết rằng, sự tồn tại của bản thân có thể sẽ bị người khác đe dọa, nhưng khi nghĩ đến có thế một lúc nào đó trong tương lai, khi sự sống và cái chết đang cận kề, mọi người cần họ, và xã hội cũng cần họ, Cho nên dù có bao nhiêu tiếng xấu, Thất Tông Tội Lý cũng sẽ lại đứng lên, bất kể ở nơi đâu, chỉ cần một mũi tên xuyên mây thì muôn ngàn con ngựa cũng sẽ đến gặp nhau.

Vì thế dù bọn họ có căm hận đến mấy cũng không bao giờ đề xuất rời bỏ hay giải thể Thất Tông Tội Lý.

Nhưng Đường Duy đã tiếp nhận trọng trách nặng nề này của bọn họ, thế hệ tiếp theo đã được tìm thấy, chúng tràn đây sức trẻ và sự kiên cường, mạnh mẽ và tự do, bọn họ không còn lo sợ rằng vào một lúc nào đó, mọi người cần sự trợ giúp của Thất Tông Tội Lý mà không có ai nữa rồi Tùng Sam nhìn mọi thứ, Đường Duy đã làm quá nhiều chuyện, thay bọn họ gánh vác trách nhiệm, đưa bọn họ trở về với cuộc sống bình thường, quy tụ một thế hệ nhân tài mới, nỗ lực của cậu không hề ít hơn Vinh Nam năm đó, từ trước đến nay đứa trẻ này luôn nhẹ nhàng và điềm tĩnh, gặp khó khăn cũng không thể hiện ra ngoài, luôn làm được mọi việc một cách hoàn hảo, không thể nhận ra một chút lỗi lầm nào.

Tùng Sam đưa tay xoa đầu Đường Duy: “Em có mệt không?”

“Em muốn tạo nên một thế giới mà Tô Nhan có thể khóc bất cứ lúc nào và sẽ không bị chỉ trỏ.” Lúc đó, ánh mắt của Đường Duy là sự đại nghịch bất đạo, ngông cuồng tự đại đến cực điểm, cậu cũng không quan tâm đến thế giới nà sẽ như thế nào: “Người ta sống hay chết đều không liên quan tới em, thế giới bị hủy diệt cũng không liên quan đến em, em chỉ là không muốn cô ấy khóc cũng không thể quang minh chính đại mà khóc”

Nếu không thế thoát khỏi quá khứ, cứ nhất định phải rơi lệ, cậu không muốn giải thích cũng không thế bù đắp thì tốt hơn hết nên tạo ra một nơi để cô có thế khóc.

Nếu như thế giới này không cho phép.

Chỉ dựa vào sức lực của một mình cậu thì thay đối trời đất cũng không có gì là không thế.

Tùng Sam đã chứng kiến sự trưởng thành của Đường Duy, dường như đã từng nhìn thấy đứa trẻ năm tuổi, lúc đó trên người anh ta đầy máu, mà một đứa trẻ năm tuổi lại lau sạch vết thương cho anh ta, bình tĩnh nhìn anh ta nói: “Đi xa xa ra một chứt”

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, đứa trẻ này đã được định trước sẽ không phải là người bình thường trong tương lai, vòng luẩn quẩn yêu hận của Bạc Dạ và Đường Thi đã tạo nên một Đường Duy ích kỷ và bướng bỉnh nhưng lại có một tâm hồn sáng chói, tất cả mọi quy tắc khi áp dụng lên Đường Duy đều không có bất kỳ tác dụng nào, Đường Duy chưa bao giờ chịu sự áp đặt của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.