Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 480




Chương 480

Chỉ cúi đầu hơi trầm ngâm một giây, ngón tay thon dài mạnh mẽ của Hoắc Anh Tuấn bay múa, trong khoảng thời gian đó chỉ có tiếng kêu răng rắc của khối rubic đang chuyển động vang lên.

Không quá ba mươi giây, Hoắc Anh Tuấn đã lắp khối rubic trở lại hình dáng ban đầu, anh nhướn mày, thoáng thấy anh đang nở nụ cười rất bình thản và khiêm nhường, cầm khối rubic đặt vào tay con trai rồi nói những lời sâu xa và có ẩn ý khác: “Con đã nhìn rõ cách xoay rubic như thế nào chưa? Nếu chưa nhớ bố có thể dạy con đến khi nào biết xoay thì thôi.

Chơi những thứ này thật sự sẽ khiến con trở nên thông minh hơn, rèn luyện được trí lực nhiều hơn so với việc ngồi nói chuyện với những kẻ đạo đức giả vừa không có y đức vừa không có nhân phẩm. Cận Khánh, con đã lớn rồi, đã có khả năng phân biệt được đúng sai rồi”

Tân Kỳ Tân ngồi bên cạnh anh không nhịn được mà trợn mắt nhìn anh, nhìn thấy điệu bộ đang cố làm ra vẻ của Hoắc Anh Tuấn anh ta cảm thất răng mình đều đau hết cả lên.

Người đàn ông này, tuổi tác như vậy mà càng lớn càng ấu tứI Cận Khánh chớp mắt chăm chú nhìn Hoắc Anh Tuấn ba giây, lúc đó Hoắc Anh Tuấn nghĩ rằng cậu bé sẽ nói những câu kiểu như là “Oa, bố giỏi quá” hoặc là “Được rồi bố, chúng ta cùng chơi rubic nhé” thì Cận Khánh lại vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ, hơn nữa còn xen lẫn chút nghi hoặc nói: “Bố đang làm gì thế? Con đang muốn tháo khối rubic này ra, bố phí công lắp nó lại làm gì vậy?”

Vẻ mặt tao nhã mà Hoäc Anh Tuấn cố gắng bày ra trong nháy mắt bỗng hóa đá, Thi Tịnh ngồi bên cạnh không hiểu rõ mọi chuyện cũng cười phá lên.

Có điều Cận Khánh không hề để ý, tiện tay ném khối rubic vào trong túi áo ở trước ngực rồi trèo xuống sô pha đi đến bên cạnh Cận Minh xem máy tính.

Hoắc Anh Tuấn khó nén nổi sự xấu hổ, chỉ đành nhìn Thi Tịnh đang cười tít mắt kiên trì nói: “Thi Tịnh, con có muốn bố ôm vào lòng không?”

Thi Tịnh nhìn mặt của bác sĩ Tân, không biết tại sao luôn cảm thấy giống như là bác sĩ Tân đang nhịn cười, người lớn thật là phức tạp quá đi, muốn cười thì cười tại sao phải nhịn chứt Cuối cùng cô bé cũng gật đầu: “Vâng, bố ôm conl”

Nói rồi liền giang đôi tay nhỏ bé về phía Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn hài lòng, vừa định mở miệng nói vài ba câu gì đó châm chọc thì Tân Kỳ Tân ở bên cạnh đã xắn cổ tay áo sơ mi đứng dậy, giành nói trước Hoắc Anh Tuấn: “Được rồi, chú đến nhà bếp xem xem có gì giúp được không. Mấy đứa trẻ non nớt các cháu ở lại đây cãi lộn, xem phim hoạt hình đi nhé.”

Trước khi xoay người đi, anh ta còn cười cười nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái.

Ngay lập tức Hoắc Anh Tuấn nghiến chặt quai hàm lại, ý gì chứ! Nhìn anh làm gì! Chẳng lẽ câu trẻ con non nớt này bao gồm cả anh ư?

Con gái thơm ngào ngạt mềm mại đáng yêu đang ngồi trong ngực, dù Hoắc Anh Tuấn có muốn đi theo vào phòng bếp giám thị tên tiểu nhân xảo trá âm hiểm kia Tân Kỳ Tân thì cũng không thể nhúc nhích, đành phải dùng ánh mắt hận thù và sục sôi phãn nộ nhìn chằm chằm hai người một nam một nữ vai kề vai, động tác ăn ý, vừa nói vừa cười ở trong phòng bếp.

Nấu cơm là chuyện gì hay lắm à? Rốt cuộc là có gì mà cười mãi không xong!

Bọn nhỏ đều đang ở bên ngoài nhìn đấy, tại sao cái tên họ Tân này không hề biết tránh hiềm nghi!

Chẳng lẽ nhìn bọn trẻ lớn lên từ lớn đến nhỏ thì hay à!

Được thôi, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cúi đầu, điểm này đúng là không tầm thường, anh không thể nào so sánh được.

Hai người lớn cộng thêm đầu bếp nữ nên làm xong một bàn bữa tối rất nhanh chóng.

Trên bàn ăn của nhà họ Đường, vị trí của Đường Hoa Nguyệt là cố định, ba đứa trẻ nhỏ thì muốn ngồi sao thì ngồi, tùy theo hứng mỗi ngày.

Một cái bàn hình vuông, mỗi cạnh hai người, có thể ngồi tám người tất cả. Thi Tịnh thích làm nũng nhất đặt mông ngồi an vị ở bên tay phải Đường Hoa Nguyệt, còn hai bé trai ngửi thấy mùi thơm của bò bít tết đã sớm chạy tới, ngồi ở vị trí bên trái Đường Hoa Nguyệt.

Hoắc Anh Tuấn nhìn toàn cảnh, được thôi, như thế này cũng rất tốt, anh không được ngồi cạnh Đường Hoa Nguyệt, tên họ Tân kia cũng đừng mơ ngồi sát bên!

Anh tay mắt lanh lẹ ngồi sang cạnh bàn bên trái, Cận Mặc cũng ngồi bên trái sát cạnh anh, còn Tân Kỳ Tân ngồi xuống ¡ diện với Đường Hoa Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.