Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 84-87




Một âm thanh nhỏ khô khốc vang lên, chỉ thấy tên đầu trọc kêu lên một tiếng, máu từ chân hắn phun ra, vừa rồi một viên đạn đã ghim trúng chân hắn.

“Mẹ kiếp!” Tên đầu trọc phun một câu chửi thề, nhưng hắn đã may mắn chạy thoát tầm ngắm bắn của đối phương, chui vào góc.

Hắn túm lấy Quân Dao, kéo lên. “Buông tôi ra!”

Cô ra sức giãy giụa, dù cả người đau đớn vô cùng, trán còn nóng ran, có lẽ vì bị đánh quá đau nên phát sốt rồi.

“Im mồm!” Tên đầu trọc không chút nương tay giáng cho Quân Dao một bạt tai.

Đầu cổ ong ong, tai ù đi. Quân Dao choáng váng suýt chút nữa ngã xuống nhưng đã bị tên đầu

trọc tóm lấy, nhấc lên. Hắn dí súng vào đầu cô, ép cô từng bước tiến ra.

“Dừng tay, nếu không tạo giết con đĩ này!”

Tên đầu trọc nhích từng bước nhỏ, lớn tiếng đe dọa.

“Tao đang kề súng ngay thái dương nó, nếu chúng mày không sợ nó mất mạng thì cứ bắn tiếp. Bằng không dừng lại ngay!” Hắn lại gào lên, sợ bên kia không nghe rõ.

Qủa nhiên làn đạn thưa thớt dần rồi dừng hẳn. Hai tên đàn em mừng thầm, vội chạy khỏi chỗ nấp, ra đứng sau lưng đại ca mình.

“Lũ ăn hại, cái gì cũng phải tao!” Tên đầu trọc nghiến răng mắng, nhưng lúc này tình thế đang nguy cấp, hắn không có thời gian xử lí hai tên đàn em ngu ngốc kia. Chỉ có thể chửi một câu rồi thôi.

“Bây giờ chúng mày ra đây, tao sẽ nói chuyện cùng chúng mày!” Tên đầu trọc tiếp tục gào lớn, hắn cần đàm phán với đối phương, để cứu lấy cái mạng của mình. Hắn vốn biết Hoắc tổng tàn độc, ra tay không nương tình nhưng cũng là người làm ăn sòng phẳng, cho nên mới nhận mối làm ăn này. Không ngờ lại gặp rắc rối lớn thế này. Nhưng hắn cũng không dám chắc đây là người của Hoắc tổng hay là người đến cứu con tin. Dù là bên nào thì chắc chắn cũng đều cần con đàn bà trong tay hắn đây. Nhất là phía cứu con tin thì lại càng cần đảm bảo an toàn của Quân Dao, gã càng có cơ hội bảo toàn mạng sống.

Tên đầu trọc kéo Quân Dao nhích từng bước nhỏ về phía cửa sổ. Hắn tiếp tục gào lên, dù bên kia chưa trả lời câu nào, nhưng dấu hiệu dừng bắn cũng khiến hắn phấp phỏng mừng thầm.

“Ra đây đi, nếu không tao bắn nó. Tao đếm đến ba, không ra tao bắn vào chân trái nó.”

Quân Dao sợ hãi nhìn về phía rừng cây, nhưng bên trong sáng nhìn ra ngoài tối chỉ thấy nhấp nhô bóng cây cối um tùm, không nhìn được gì cả.

“Một... hai...”Tên đầu trọc kéo dài giọng, hét lên. “Ba!”.

“Bụp.”

Quân Dao hự lên một tiếng, ngã xuống, tên đầu trọc túm chặt, giữ người cô lại. Hắn đúng là đã bắn vào bắp chân trái của cô. Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được, nước mắt cô ứa ra giàn giụa, trong vô thức thầm thì gọi, “Tư Bạch, cứu em!”.

Không gian im lặng như tờ, cảm giác im lặng đến mức ngột ngạt, tất cả cùng chờ đợi.

Chừng ba giây sau, vẫn không thấy chút chuyển biến gì, tên đầu trọc càng hoảng sợ, điên cuồng hét lên.

“Chúng mày còn không ra tao sẽ tiếp tục bắn nó. Hôm nay ông đây mà phải chết thì con đĩ này cũng phải bồi táng theo ông”Hai tên đàn em đảo mắt nhìn nhau, cố gắng nép sau lưng tên đầu trọc, bọn chúng vẫn muốn sống, không cần người bồi táng.

Có tiếng lá cây loạt soạt vang lên, cả ba mở cờ trong bụng, nhưng đều cố tỏ ra không có chuyện gì, khuôn mặt sắt đen lại, hằm hằm nhìn về phía cửa.

Một lát sau, có người chầm chậm đi đến.

Người này cao hơn mét tám, dáng người cao lớn, đôi chân dài, mặc vest màu ghi xám, dáng người lịch lãm nhưng toát ra vẻ lạnh lẽo, chết chóc.

“Đầu trọc, dạo này cũng mạnh miệng nhỉ?”

Tên đầu trọc kinh ngạc nhìn người vừa đi đến, lắp bắp.

“Hoắc... Hoắc tổng!” “Thế nào? Muốn uy hiếp tôi?”

Tên đầu trọc vừa sợ vừa giận, “Hoắc tổng, anh tính làm cái gì vậy hả? Xưa nay anh nổi tiếng sóng phẳng, tại sao lần này lại hại chúng tôi?” .

“Vì sao?” Kẻ được gọi là Hoắc tổng kia nhếch môi cười. “Vì tao không cần con hàng này, cũng không cần chúng mày” .

Hắn vừa dứt lời, một tiếng “bụp” vang lên sắc nhọn, một viên đạn ghim giữa trán tên đầu trọc, mắt hắn mở trừng trừng như thể không tin nổi, nặng nề ngã xuống đất. Hai tên đàn em hoảng hốt

giơ súng về phía Hoắc tổng, nhưng còn chưa kịp ngắm bắn đã trúng hai viên đạn, lần lượt ngã lăn ra.

Quân Dao không được tên đầu trọc kéo dậy khiến cô cũng ngã sụp xuống đất, cả người đau đớn đến chết đi sống lại, bắp chân không ngừng tuôn máu. Cô nằm đó, nặng nhọc hít thở, mỗi hơi thở đau muốn xé tung lồng ngực ra.

Người đàn ông chậm rãi bước về phía cô, ngồi xuống, một tay đưa qua nâng cằm cô lên, ngắm nhìn.

“Đau đớn mà cũng xinh đẹp thế này? Nhưng người đàn bà của Cố Tư Bạch sao có thể chết dễ dàng như thế? Tôi muốn cô càng đau đớn hơn!”

Hắn ta nói ra những lời tàn nhẫn như thế một cách vô cùng nhẹ nhàng, giống như thể đang bàn luận chuyện thời tiết. .

Quân Dao yếu ớt mở mắt nhìn hắn, tầm mắt cô cứ nhòe đi, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhập nhòe như ẩn như hiện, đầu óc quay cuồng, càng cố càng mờ dần, không nhìn rõ nổi.

Kẻ kia buông tay ra, để Quân Dao thoi thóp nằm trên đất, hắn đứng dậy, lau tay vào chiếc khăn lụa trắng, sau đó vắt khăn ngay bên cạnh mặt Quân Dao, nhàn nhạt buông lại một câu “Châm lửa!” rồi sải bước rời đi.

Một tên đàn em mặc đồ đen đổ xăng xung quanh căn nhà gỗ, sau đó châm lửa. Xăng bắt lửa, chẳng mấy đã cháy đùng đùng.

Quân Dao nhìn ngọn lửa bên ngoài nhà gỗ, khói khiến cô ho sặc sụa, lồng ngực như muốn rách ra. Bên chân bị thương giờ đau đến mức không còn cảm giác gì. Cô nhìn ra phía ngoài, nước mắt trào ra.

“Tư Bạch, nếu có kiếp sau cho em được gặp lại anh!”.

Nói rồi trước mắt Quân Dao mờ đi, cô chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Lúc chiếc xe dừng lại, căn nhà gỗ đang cháy rừng rực. Xe chưa kịp dừng hẳn Cố Tư Bạch đã đẩy cửa xe lao xuống, anh chạy ào vào.

“Thiếu gia, cẩn thận.” Ngũ hổ vội vàng chạy theo anh.

Khói bụi mù mịt vây kín căn nhà, Cố Tư Bạch khó khăn lắm mới đi được vào nhà, nhưng khói dày đặc, anh không nhìn thấy gì.Anh cúi người, bò sát mặt đất, vừa đưa tay lần tìm.

Bỗng bàn tay anh chạm phải một người, trái tim Cố Tư Bạch nảy lên, anh nắm lấy người đó,

nhưng bàn tay thô to đó chứng tỏ đấy là đàn ông. CỐ Tự Bạch vội vàng tìm tiếp.Trong lòng anh vô cùng rối loạn, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm khắp nơi. Mấy người phía sau cũng vội vàng tìm kiếm.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân ở đây.” Tiểu Hoa lên tiếng.

Cố Tư Bạch vội vàng chạy qua đó. Khói bụi mù mịt khiến Tiểu Hoa ho sặc sụa, cô ấy xốc Quân Dao lên, Cố Tư Bạch cúi người, bế Quân Dao trong tay, lao ra khỏi căn nhà sắp đổ sụp trong biển lửa.

Tiểu Hoa vội vàng chạy theo, nhưng không may, một thanh gỗ cháy đè trúng chân cô ấy.Vương Quân Trạch thấy vậy không nề hà nguy hiểm, đẩy thanh gỗ ra, rồi dìu Tiểu Hoa chạy ra.

Lúc nhóm người vừa ra khỏi thì căn nhà bắt đầu lung lay rồi từ từ đổ sụp xuống, nếu chỉ chậm vài giây e rằng tất cả bọn họ đã vùi mạng nơi đó rồi.

Cố Tư Bạch đặt Quân Dao nằm xuống dưới ghế, nhìn vết thương đủ hình đủ dạng trên người cô mà anh không kìm được, siết chặt nắm tay, ánh mắt càng âm u, nguy hiểm.

Bạch Tuấn khởi động xe, chiếc xe gầm lên như Con mãnh thú, xé toạc màn đêm mà lao đi.

Quân Dao mơ màng mở mắt, cổ họng cô bỏng rát, cả người nặng nề, cử động ngón tay cũng thấy khó khăn. Cô mơ màng nhìn xung quanh.

“Em tỉnh rồi!”

Âm thanh trầm ấm vang lên bên tai, trước mặt cô là CỐ Tư Bạch đang nhìn cô chăm chú. Có lẽ mấy ngày nay anh cũng không ăn ngủ được nên nhìn gầy hẳn đi, cằm lún phún rầu không cao. Cố Tư Bạch đưa tay nắm chặt tay cô. Bàn tay anh to và ấm, giúp cô cảm nhận chân thực nhất cuộc Sống này.

Cô chưa chết!

Cô thực sự chưa chết!

Quân Dao mấp máy môi, muốn nói nhưng cổ họng đau như kim châm, nói không lên lời, chỉ phát ra mấy âm thanh khào khào khô khốc.Anh đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói.

“Em còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nói gì cả.”

Quân Dao khẽ gật đầu, giờ phút này cô mới biết rằng mình may mắn thoát chết. Đó là lần đầu tiến cô cảm nhận cái chết gần trong gang tấc như thế, cảm giác sự sống như chỉ mành treo chuông, đã sắp đứt rồi. May mà CỐ Tư Bạch kịp đưa tay níu lấy, kéo cô trở lại nhân gian này.

Quân Dao khẽ động đậy ngón tay, nắm lấy tay Cố Tư Bạch.Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô,

đưa lên môi hôn. Nụ hôn ấm nóng như truyền thêm sức sống cho cô, để cổ vơi bớt cảm giác đau đớn trên cơ thể.

“Dao Dao, em uống chút nước ấm nhé”

Nói rồi anh rót một ly nước, cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho cô. Quân Dao hé môi, nuốt từng ngụm nước, cảm giác cổ họng đỡ bỏng cháy hơn.

Cô bị đánh đến nỗi dập một chiếc xương sườn, chân trái bị bắn may mắn là vào phần mềm nên không nguy hiểm. Phổi hít quá nhiều khói bụi nên cũng cần thời gian nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.

Nhìn những vết thương xanh tím khắp người Quân Dao, chân trái còn đang phải băng bó, đáy lòng Cố Tư Bạch đau như bị dao cắt. Đều tại anh, tại anh mà cô gái nhỏ bé này phải chịu đau đớn. đến vậy, anh ước gì mình có thể chịu thay cho cô, đau đớn đến đâu cũng cam lòng. 1638090373222.png

“Con... đỡ... rồi...” Quân Dao nói nhỏ, cổ họng cô vẫn còn bị tổn thương do hít phải quá nhiều khói, nên nói chuyện rất khó khăn.

“Con mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần nói đâu, cha qua nhìn xem tình hình của con thế nào thôi.”

Từ nhỏ Quân Khải đã ít quan tâm tới cô, hai cha con chưa từng trò chuyện nhiều bao giờ nên bây giờ không khí có phần lúng túng, ngượng ngập.

“Vậy cha về đây, con nghỉ ngơi đi, hôm khác cha lại qua” .

Quân Khải chống gậy quay ra, Quân Dao nhìn theo bóng ông ấy, trong lòng không khỏi thầm thở dài, đúng là cô không còn quá ghét bỏ, nhưng tình cảm giữa cô và ông ấy quả thực quá nhạt nhẽo, không được như những người khác. Nhưng ngày tháng còn dài, ngoại trừ Cố Tư Bạch, cô cũng chỉ còn ông ấy là người thân, cô cũng muốn dần dần có thể buông bỏ được oán niệm trong lòng, sống với oán niệm thực sự mệt mỏi vô cùng.

Cố Tư Bạch ở bên chăm sóc cô rất cẩn thận, thuốc men và điều kiện trị liệu cũng tốt nhất, nên chỉ vài ngày sau cô đã khỏe lên nhiều, chỉ riêng chỗ vết thương ở chân vẫn phải băng bó và ngồi xe lăn, chưa đứng lên đi được.Vết nứt ở xương sườn cũng đang tự hồi phục rất tốt.

Cố Tư Bạch chạm vào làn da mềm mại của cô, nơi ấy vẫn còn những dấu bầm xanh tím mờ mờ.

Anh xót xa thoa thuốc cho cô, nói.

“Dao Dao, ở bên anh em phải chịu khổ, chịu thiệt nhiều quá, còn nguy hiểm nữa. Là anh vô dụng không bảo vệ tốt được cho em”

Việc CỐ Tư Bạch hối hận nhất trong cuộc đời này chính là hôm ấy vì đang truy đuổi một nhóm người đối thủ mà không để ý điện thoại của Quân Dao, tận tới khi anh mở điện thoại lên thì nghe được file ghi âm tự động lưu cùng rất nhiều cuộc gọi thông báo chú Tứ đã chết, không rõ tung tích thiếu phu nhân.

Lúc đó Cố Tư Bạch vô cùng hoảng sợ, cuộc đời anh vào sinh ra tử đã nhiều nhưng chưa từng hoảng sợ đến thế. Anh vội vàng phải người điều tra, cũng chính mình đi lùng sục khắp nơi. May mà anh đến kịp, nếu chậm một phút thôi, e rằng anh sẽ phải hối hận cả đời, cũng không thiết sống nữa.

Mấy ngày nay người của anh đã tra ra, kẻ đứng sau dựng lên tất cả những chuyện đó chính là Hoắc Thiên Trầm, kẻ thù không đội trời chung của anh. Hắn ta nhân lúc anh đang bị nhà họ Cố phong tỏa sức mạnh mà dám lộng hành như vậy, đây chính là điểm yếu lớn nhất của anh, là người anh sẵn sàng dùng tính mạng mình để bảo vệ.

Quân Dao cũng chính là giới hạn cuối cùng của Cố Tư Bạch. Chuyện gì anh cũng có thể nhẫn nhịn, riêng việc hắn làm với Quân Dao, anh vĩnh viễn không thể bỏ qua. Mấy ngày nay mặc dù bận rộn chăm sóc cô, nhưng anh cùng Ngũ Hổ đã vạch sẵn kế hoạch cho những bước tiếp theo rồi.

Lần này e là không thể tiếp tục ẩn cư an nhàn được nữa, anh muốn an nhàn những kẻ thù của anh không muốn, bọn chúng nhất định ép anh phải bước ra.

Không còn cách nào khác, chỉ có cứng đối cứng mới là cách tốt nhất giải quyết vấn đề, để không kẻ nào dám động vào người phụ nữ của anh!

“Anh nói linh tinh gì thế?” Cổ họng của cô đã hồi phục, đã có thể nói chuyện bình thường được rồi, cô nắm lấy tay anh,

“Cuộc đời em may mắn nhất khi được gặp anh đấy”.

“Dao Dao, cảm ơn em” Cố Tư Bạch đặt một nụ hôn lên trán cô.

“À, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, có thể về nhà được rồi. Anh cho em về Dao Uyển nhé.

“Ừm, về Dao Uyển cũng tốt, sẽ có bác sĩ Ngụy chăm sóc cho em” .

“Vâng, về đó hít thở không khí trong lành, có cây cối, em sẽ nhanh khỏe hơn đấy, chứ ở đây ngột ngạt quá à.”

“Được rồi, vậy lát nữa anh sẽ đi trao đổi với bác sĩ, rồi có gì mình cùng về nhà.”.

Quân Dao mỉm cười gật đầu. Cố Tư Bạch xoa tóc cô một cái, rồi rời phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh luôn có mấy vệ sĩ canh gác 24/7, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô. Quân Dao lấy điện thoại, lượt xem tin tức, vụ việc cô bị bắt cóc, còn có tổng cộng sáu người mất mạng nhưng không hề có chút tin tức nào trên mạng, có lẽ nhà họ Cố đã ém thông tin này đi rồi. 1638090421751.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.