Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 66-71




Quân Dao đang ngồi học bỗng dưng có một bàn tay vòng qua, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, rồi bàn tay tiến lên, chạm lên nơi trập trùng bên trên. Quân Dao tức giận đánh mạnh vào tay anh, rồi trừng mắt nhìn anh.

“Anh làm gì vậy hả? Em đang học hành chăm chỉ để kiếm tiền nuôi anh đó.”

Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên tóc cô. “Em chê anh rồi à?”.

“Ai chê anh chứ. Là anh suốt ngày giở trò không đứng đắn thì có”.

“Vợ ơi, anh đói bụng rồi.”

Quân Dao liền quay người, đứng dậy. “Vậy em đi nấu cơm, hôm nay anh thích ăn gì?” “Được chọn món hả vợ?”

Quân Dao nhìn anh, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô bật cười.

“Anh làm như em bắt nạt anh vậy.Anh thích ăn gì, bây giờ em biết nấu nhiều món lắm rồi.”

Mặc dù vẫn sống ở Dao Uyển nhưng số lượng vệ sĩ và giúp việc đã giảm đi tối đa, bây giờ hai người họ sống thong dong ở đây, chuyện bếp núc đều do một tay Quân Dao đảm nhiệm, cô ở nhà họ Quân phải làm rất nhiều việc, vậy nên nấu ăn không làm khó được cô.

“Em cho anh chọn thật à? Thế anh chọn ăn em."

Nói rồi Cố Tư Bạch tiến lên một bước, bế bổng cố lên. Quân Dao đánh đánh vào tay anh, kêu

lên.

“Bỏ em xuống, bỏ em xuống mau lên. Đang ban ngày đó, nhỡ ai nhìn thấy thì sao?”

“Anh đóng cửa hết rồi, yên tâm.”

Cố Tư Bạch đặt cô xuống giường, bắt đầu tỉ mỉ hôn lên môi, lên mặt cô. Quân Dao bất lực mặc kệ anh. Người này dạo gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, sức lực dồi dào, sau lần đó, bây giờ không ngày nào cô không mệt chết đi sống lại với anh, dường như đối với Cố Tư Bạch bao nhiêu cũng không đủ vậy.

“Ai bảo em bắt anh nhìn gần ba mươi năm nay, lần đầu tiên cũng trao em rồi, giờ em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Quân Dao dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông lạnh nhạt, xa cách mọi người như Cố Tư Bạch vậy mà lại có bộ mặt trẻ con, chuyên làm nũng như thế này.

Nhưng cô cũng hiểu, đàn ông chỉ trẻ con, làm nũng với người anh ấy thực sự yêu, thực sự tin tưởng mà thôi.

Cô cảm thấy chưa bao giờ cuộc sống của mình vui vẻ, viên mãn như bây giờ, cả ngày đều ở bên người mình yêu, cùng nhau tận hưởng cuộc sống.

Cả tiếng đồng hồ sau, hai người nằm trên giường, Quân Dao gối đầu lên tay Cố Tư Bạch.

"Tu Bach."

“Hửm?”

“Ngày kia là sinh nhật em.”

“Anh biết rồi, nhất định sẽ có quà thật to cho em. Một đứa bé bụ bẫm, em thấy thế nào?”

Quân Dao đập vào ngực anh, trừng mắt. “Ai thèm, anh thích thì tự đi mà sinh” “Hì hì, anh và em cùng lao động mà.” “Không đùa nữa, em muốn đến một nơi.”

“Em muốn đi đâu?” Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, thì thầm hỏi.“Nhà cũ của em.”

Cố Tư Bạch biết cô lại nhớ đến mẹ của mình, liền ôm cô vào lòng, vỗ về.

“Đừng buồn, bây giờ em có người thân là anh, sau này còn có con của chúng mình nữa.”

Quân Dao gật đầu, cô cảm ơn cuộc đời đã cho cô được gặp anh, được anh yêu thương. Đã rất lâu rồi cô không dám bước chân về căn nhà cũ đó, không biết bây giờ đã hoang phế đến mức nào rồi?

Ngày hôm sau, Cố Tư Bạch lái xe đưa cô về nhà cũ. Mặc dù sản nghiệp đã bị thu hồi, nhưng Dao Uyển và đồ đạc, xe cộ vẫn là của Cố Tư Bạch, tài khoản của anh cũng vẫn còn rất nhiều tiền, đủ cho bọn họ sống cuộc sống bình thường ở

Dao Uyển cả đời, chỉ cần không tiêu xài hoang phí, xa hoa thì tiền bạc cũng không phải vấn đề cần lo nghĩ.

Nhưng Quân Dao biết, Cố Tư Bạch không phải kiểu người có thể ăn không ngồi rồi cả đời, có lẽ anh chỉ đang nghỉ ngơi, cân bằng lại, để sau đó có những kế hoạch khác, cô cũng không hỏi hay giục anh, cô hoàn toàn tin tưởng vào người đàn ông này.

Việc của cô chỉ là ở bên anh, ủng hộ tất cả các quyết định của anh, cũng như tự trau dồi nâng cao bản thân để có thể tự lập tự cường. Dù biết Cố Tự Bạch thừa sức che chở, nuôi cô và cả những đứa con sau này, nhưng cô vẫn muốn mình giỏi giang hơn, để không bị chênh lệch anh quá nhiều.

Sau khoảng nửa giờ lái xe, Cố Tư Bạch dừng lại. Quân Dao chầm chậm mở cửa, bước vào con đường quen thuộc. Con đường vào nhà cô có một đoạn trồng rất nhiều cây cổ thụ xanh mát, cô muốn đi bộ trên con đường này, nhớ ngày bé, mẹ cô bế cô đi trên con đường này, trò chuyện cùng cô, dạy cô cách nói, cách gọi tên từng thứ cây, từng đồ vật.

Con đường này cũng là nơi mẹ cô chạy đi trong màn mưa, bỏ lại cô mãi mãi phía sau.

Nhìn hàng cây vẫn như thế, con đường vẫn như xưa, Quân Dao thấy sống mũi mình cay sè, không kìm nổi nước mắt.

Một bàn tay ấm áp vươn qua, lau nước mắt cho cô. Quân Dao mím môi, cố nén cảm xúc lại.

“Mình đi thôi.”

Cố Tư Bạch nói, lồng tay vào tay cô, hai người sóng bước đi về phía trước. Quân Dao có anh ở bên cũng bình tĩnh hơn.

Nhưng khi đến cổng nhà, có kinh ngạc khi thấy trước mặt có rất nhiều người, có một chiếc máy xúc đang khởi động ầm ầm, tiến về phía ngôi nhà. Quân Dạo lập tức lao lên, hét lớn. 1637935869574.png

“Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại phá nhà tôi?”.

Một người đàn ông bước ra, nhìn Quân Dao từ đầu tới chân.

“Cô gái này, cô là ai? Sao tự dưng lại tới đây nhận nhà của mình? Nhà này tôi mua có sổ đỏ, giấy tờ đàng hoàng, đã sang tên chủ rồi. Cô muốn gây rối ư?”.

Quân Dao sững sờ, không phải là Quân Khải đã bán căn nhà này rồi đó chứ?

“Là người tên Quân Khải bán cho ông ư?” “Đúng vậy”

Người đàn ông kia lập tức gật đầu, trả lời. Quân Dao nhìn căn nhà đã cũ nát, vườn cây mọc đầy cỏ dại đang được người dọn dẹp, chiếc máy cũng đang đỗ ngay gần ngôi nhà, có lẽ người này

muốn phá nhà cũ, dọn dẹp lại rồi xây lại căn nhà mới trên khu đất.

Cố Tư Bạch vỗ nhẹ vào vai Quân Dao, anh nói nhỏ.

“Không sao, để anh giải quyết chuyện này.”

Nói rồi anh đi về phía người đàn ông, kéo ông ta ra một góc khác. Hai người nói gì đó, người đàn ông kia ban đầu chau mày, sau đó lông mày dần giãn ra, tươi cười.

Quân Dao nhìn cảnh vật xung quanh, căn nhà đã cũ nát lắm rồi, thực sự không thể ở được nữa. Cô vô thức đi về phía trước, đẩy cửa bước vào.

Mười mấy năm không có người ở, căn nhà bụi bặm bám dày, trường đã bị nứt một vết lớn, sơn cũng đã bong tróc từng mảng. Nhưng cô dường như nhìn thấy căn nhà ấm cúng, tràn đầy sinh khí năm đó. Khi ấy cô còn quá bé, nên những kỉ niệm đều cực kì mờ nhạt và vụn vặt, giờ phút này tất cả những kỉ niệm nhỏ bé ấy ồ ạt ùa về trong tâm trí.

Cô đi lên lầu, nhìn căn phòng ngổn ngang những đồ vật linh tinh bám đầy bụi. Đây là phòng của mẹ cô. Quân Dao đi vào, toàn những thứ đồ đã cũ kĩ, mục nát. Bất chợt cô nhìn thấy một góc khung ảnh thò ra dưới chiếc ga trải giường. Cô cúi người, nhặt lên.

Quân Dao sững sờ.

Đó là tấm ảnh chụp cả gia đình bọn họ.

Tấm ảnh đã cũ đến không thể cũ hơn, có nhiều vết ố vàng.

Nhưng vì có khung gỗ và lớp kính bảo vệ nên vẫn có thể nhìn thấy rõ. Mẹ cô mặc chiếc váy dài màu trắng tay bồng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, bế cô trên tay. Cha của cô khi ấy cũng còn trẻ, đang đứng cạnh mẹ cô.

Quân Dao hơn Quân Tú Anh gần ba tuổi, cô trong bức hình này cũng tầm ba, bốn tuổi gì đó, như vậy có là lúc này cha cô đã có người đàn bà khác bên ngoài rồi, chỉ là mẹ cô chưa hề hay biết mà thôi.

Nhìn nụ cười hạnh phúc và đôi mắt trong veo của bà, trái tim Quân Dao như bị ai hung hăng bóp chặt lấy, đau đến không thở nổi. Cô đưa ngón tay gầy mảnh của mình lên che đi khuôn mặt người đàn ông tệ bạc kia.

Chỉ còn lại hình ảnh mẹ cô nở nụ cười rạng rỡ bế cô.

Quân Dao áp khung ảnh vào ngực, không nhịn nổi nữa, òa lên khóc nức nở, để cho tất cả đau đớn tan vào nước mắt.

Tiếng bước chân vững vàng đi lên lầu, Cố Tư bạch nhẹ nhàng ôm Quần Dao vào lòng, để mặc cô khóc cho thỏa thích. Sau khi khóc hồi lâu, Quân Dao đã dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, sụt sịt.

“Nhà đã bị bán đi rồi” CỐ Tư Bạch lau nước mắt cho cô. “Mèo nhỏ, khóc xấu chưa kìa.” Anh đùa cô.

Quân Dao hơi mỉm cười, cảm thấy có Cố Tư Bạch ở bên thật tốt, ít nhất như lúc này cô vẫn còn một người thân, một căn nhà để về chứ không phải cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa nữa.“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi. Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần. chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”

Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. “Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”

Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?

“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”

Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực. Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.

A

Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về. Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.

“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”

“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”

“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”

Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều. Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi. Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.

***

Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.

“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được. Ông bảo tôi phải sống làm sao?”

Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa. Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.

“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành. “Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”

Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.

“Đủ rồi, đừng nói nữa. Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên. Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng. “Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”Nói rồi cô ta quay ngoắt vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại. Mặc dù Trương Như Ngọc rất tức giận nhưng lại không dám nói gì. Bởi vì bây giờ bà ta chỉ có thể trông chờ vào Quân Tú Anh. Trước đây bà ta chẳng học hành nghề ngỗng gì, nhờ mồi chài chen chân được vào gia đình của Quân Khải, sống cuộc sống của một phu nhân chỉ ăn chơi, làm đẹp. Bây giờ dĩ nhiên càng không biết làm gì ra tiền.

Còn Quân Khải trong lúc cùng quẫn đã bán căn nhà cũ ngày xưa lấy tiền, rồi ăn trộm số trang sức của Trương Như Ngọc đem đi bán, rồi chơi cờ bạc với hi vọng kiếm được một món lớn, gây dựng lại công ty từ đầu.

Thật đáng tiếc, tất cả tiền nướng vào sòng bài đều một đi không trở lại, bây giờ nhà bọn họ không còn một xu. Sau những ngày chán nản giam

mình trong phòng, mấy ngày nay Quân Tú Anh đã trang điểm lại, buổi tối đều tới quán bar, hi vọng câu được một người đàn ông giàu có nào đó, giống như cách mẹ cô ta từng làm năm xưa.

Trương Như Ngọc dĩ nhiên hết lòng ủng hộ Con gái. Trước đây bà ta nuôi dạy con gái mình thành thiên kim tiểu thư để gả vào hào môn, nhưng bây giờ thế sự xoay vần, bà ta cũng là người rất linh hoạt, vì vậy sẵn sàng gả con cho người đàn ông đã có vợ con cũng được, già bụng phệ đầu hói cũng được, chỉ cần nhiều tiền là được.

Vậy nên cả nhà bà ta giờ chỉ trông chờ vào mình Quân Tú Anh trẻ trung xinh đẹp, bà ta nào dám lớn tiếng mắng chửi cô ta.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Quận Tú Anh trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy hai dây màu đen ôm sát cơ thể, để lộ đường cong gợi cảm, xịt nước hoa khắp người rồi bước ra. Trương Như Ngọc nhìn theo bằng ánh mắt gửi gắm hi vọng. Còn ánh mắt Quân Khải càng tối xuống. Đến khi tiếng giày cao gót của Quân Tú Anh đã khuất hẳn, ông ta mới lên tiếng.

“Bà cũng nên khuyên bảo nó, dù sao nó cũng là con gái nhà lành, được nuôi dạy tử tế. Biết đâu vẫn gả được vào nhà đàng hoàng.”

Trương Như Ngọc quay qua nhìn chồng mình, trước đây đều dựa vào kinh tế của Quân Khải nên bà ta luôn ngọt ngào nịnh nọt, bây giờ dĩ nhiên bà ta không chút kiêng nể người chồng vô dụng này.

“Ông tự lo thân mình đi rồi hẵn lo cho người khác. Tôi còn chưa thèm nói ông đấy, ông có tư cách gì mà nói nó”

“Tôi có tư cách gì?” Quân Khải nổi giận, ông ta là chủ cái nhà này đã mấy chục năm, dù cho bây giờ có sa cơ lỡ vận, ông ta cũng không thể ngày ngày nhịn nhục nghe vợ mình chửi rủa, nhìn con gái mình không coi bố mẹ ra gì, ăn mặc thiếu vải đi đêm về hôm không khác gì gái bán thân như thế. “Bà nói xem tôi có tư cách gì? Tôi là cha nó, đẻ nó ra, nuôi nó lớn đến từng này, bà nói xem tôi có tư cách không?”

“Hừ, ông tài giỏi như vậy thì lo cho cái gia đình này đi. Bây giờ ngày ba bữa cơm còn khó khăn, ông không tự nhìn lại mình đi.”

“Bà...”

Quân Khải tức đến nỗi ôm ngực, huyết áp tăng vọt. Ông ta ngồi xuống ghế, lần tay vào túi áo lấy lọ thuốc ra uống một viên, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại được. Suốt cả quá trình Trương Như Ngọc dửng dưng không chút quan tâm đến ông ta. Trước đây luôn miệng nói lo lắng, nếu thấy ông ta bị tăng huyết áp đã rưng rưng khóe mắt, vậy mà bây giờ lại có thể thờ ơ ngồi lướt điện thoại, không một chút ý định đứng lên giúp đỡ. 1637935943599.png

Quân Khải ôm ngực, cúi đầu, trong đôi mắt già nua dần dâng lên một tầng hơi nước.

“Alô.”

Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.

“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”

Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?

Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.

Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.

Hỏng

Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.

Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.

Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.

“Rầm!”

Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.

“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”

Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.

Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.