Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 111-115




Anh mở tủ, chọn một bộ vest tối màu, cà vạt màu sáng, thấy Quân Dao vẫn đang đứng bên cạnh, Cố Tư Bạch mỉm cười, “Sao hả, muốn xem anh thay đồ? Anh cũng không ngại chứng tỏ năng lực buổi sáng của mình đâu.”

Bàn tay Cố Tư Bạch chống vào tủ, giam Quân Dao trong lồng ngực mình, mùi hương nam tính của anh vây lấy cô. “Hửm?”

Quân Dao đỏ bừng mặt, cật lực lắc đầu, “Không, mau bỏ em ra đi, em chỉ muốn hỏi chuyện

thừa kế thôi, anh không muốn nói thì thôi.”

Nhưng Cố Tư Bạch đã cúi đầu, đôi môi mỏng lành lạnh của anh dán sát vào môi cô, đem đến cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Mỗi anh dây dưa chà xát, rồi dần dần anh tách môi cô ra, chiếc lưỡi mềm mại luồn vào, khuấy đảo khoang miệng cô. Quân Dao cũng dần buông lỏng, lưng cô dựa vào tủ, hai tay choàng qua cỔ anh, ôm lấy anh.

Không khí trong phòng ngày một nóng lên, cả hai cơ thể dán chặt vào nhau, nụ hôn sâu, dây dưa không dứt. Một lúc lâu sau Cố Tư Bạch mới dời khỏi môi cô, vẫn ôm chặt cô không buông, anh tì trán vào trán cô, giọng nói nam tính trầm trầm thì thầm với cô, “Yêu tinh nhỏ, thật muốn ăn em.”

Quân Dao đỏ bừng mặt, cô cắn nhẹ môi, cúi đầu.

“Biểu hiện này là cũng muốn đúng không? Ngón tay thon dài của Cố Tư Bạch đưa lên, vuốt nhẹ cánh môi cô.

“Ai muốn chứ.Anh mau đi đi kẻo ông cụ đợi” “Ông nội cũng cần ăn sáng, uống trà mà.”

Cố Tư Bạch nói rồi bế bổng cố lên, đặt lên chiếc giường lớn. Quân Dao hơi hoảng, giãy giụa. “Đừng, mới sáng ra, anh đi đi, kẻo ông đợi”.

Cố Tư Bạch nằm đè lên người cô, cảm nhận sự ngọt ngào, mềm mại dưới thân, đúng là đang hơi vội, nhưng ai bảo anh có cô vợ nhỏ quyến rũ thế này. Cố Tư Bạch cúi người, hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới lưu luyến rời đi.

“Được rồi, tối nay trừng phạt em sau.”

Nói rồi anh thay đồ, Quân Dao nhìn dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài, cơ bắp săn chắc của anh, đột nhiên đỏ bừng mặt, vùi đầu vào trong chăn. Cố Tư Bạch quay đầu lại, thấy dáng vẻ xấu hổ của cô vợ nhỏ thì bật cười. Mặc xong đồ, anh đến bến giường, xoa tóc và hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân anh xa rồi cô mới dám thò đầu ra khỏi chăn. Suy nghĩ một chút, Quân. Dao liền bật dậy chạy ra ngoài, miệng gọi to, “Tiểu Hoa! Tiểu Hoa ơi!”

Nghe tiếng gọi, Tiểu Hoa lập tức chạy đến, “Thiếu phu nhân, cô bị làm sao?”

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Hoa, cô xua xua tay, “Không sao, không sao. Chỉ là có chút việc muốn nhờ cô giúp.”

Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu phu nhân, cô làm tôi sợ gần chết, tưởng có chuyện gì cơ?

“Hì, tôi muốn nhờ cô một chuyện.” Quân Dao cười tươi.

“Chuyện gì thế?” Tiểu Hoa tò mò hỏi.

“Cô qua đây ngồi, tôi nói cho nghe.” Quân Dao kéo Tiểu Hoa đến ngồi trên ghế sô pha, “Chuyện là

+

tôi biết cô rất giỏi, giỏi võ này, còn biết bắn súng nữa, tôi muốn nhờ cô dạy tội mấy thứ đó.”

Tiểu Hoa kinh ngạc tròn mắt, “Thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô yên tâm đi.”Quân Dao gật đầu, “Dĩ nhiên là tôi biết cô sẽ bảo vệ tốt cho tôi, nhưng tôi cảm thấy bây giờ

mình quá yếu ớt. Nếu có thể có thêm chút bản lĩnh, như thế khi gặp nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình ít nhiều. Đâu phải lúc nào cũng có thể dựa vào người khác, đúng không?”

Nghe Quân Dao thuyết phục, Tiểu Hoa cũng thấy hơi xuôi xuôi, đúng là cô ấy có thể ở bên bảo vệ thiếu phu nhân, nhưng từ trước tới nay Tiểu Hoa luôn hiểu rằng nhờ ai cũng không bằng nhờ mình, cô ấy là cô gái độc lập, mạnh mẽ từ nhỏ, nên nghe Quân Dao nói như vậy thấy rất có lý.

Nhìn dáng vẻ đã xuôi xuôi của Tiểu Hoa, Quân Dao liền bắt lấy cơ hội, “Tôi hứa sẽ chăm chỉ tập luyện, cũng không tập quá sức gây ảnh hưởng đến cô đầu, tôi biết tự lượng sức mình mà.”

Tiểu Hoa đành gật đầu, “Vậy cũng được, nhưng thiếu phu nhân, chân cô mới hồi phục, vết thương cũng chưa lành hẳn, nếu vận động mạnh e là không tốt lắm”

“Khỏi rồi mà, tôi có thể tập dần dần, tập bắn súng chẳng hạn.”

Tiểu Hoa nghiêm túc lắc đầu, “Đừng nhìn bắn súng trông có vẻ nhẹ nhàng mà coi thường nó.

Thực ra bắn súng cần rất nhiều thể lực và cả nhân lực cũng như định lực. Nếu không vững vàng sẽ không bắn nổi đâu. Vì vậy muốn tập võ hay tập bắn súng, điều đầu tiên cần làm là phải nâng cao thể lực, đó chính là việc xây dựng nền móng bước đầu, móng càng vững chắc thì xây nhà mới có thể càng cao được.”

Quân Dao lập tức gật đầu, háo hức, “Vậy cô lên lộ trình dạy học cho tôi đi, tôi sẽ nghiêm túc học tập”.

Tiểu Hoa nhìn dáng người mảnh mai, làn da trắng như sứ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen dài của Quân Dao, trong lòng bắt đầu nảy sinh chút ý nghĩ hối hận vì lời đồng ý vừa rồi của mình. Một cô gái mỏng manh, yếu đuối như thế này liệu chịu nổi mấy bữa chứ?

Như hiểu được lo lắng trong lòng Tiểu Hoa, Quân Dao lập tức vỗ ngực cam đoan, “Yên tâm, tôi sẽ chăm chỉ rèn luyện, không cần giỏi như cô, chỉ cần không quá vô dụng là được rồi”

Nhìn ánh mắt sáng ngời quyết tâm của thiếu phu nhân, Tiểu Hoa cũng thấy vững tin hơn, cô ấy gật đầu. “Được, vậy bước đầu rèn luyện thể lực, thiếu phu nhân, cô đi thay sang bộ quần áo nào thoải mái một chút, đeo giày thể thao vào, tôi dẫn cô tới phòng tập” .

Quân Dao lập tức gật đầu, chạy vào phòng, tìm một bộ đồ thể thao chất liệu thấm hút mồ hôi,

Co giãn thoải mái, cột cao tóc lên, rồi đi thêm đôi giày thể thao, nhìn cô trẻ trung, năng động, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Tiểu Hoa dẫn cô tới phòng tập, trong Dao Uyển có phòng tập luyện dành cho vệ sĩ, Quân Dao có biết nhưng cũng chưa từng vào trong này, bởi trước đây cô không quan tâm lắm, nhưng bây giờ sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, cô nghĩ mình. cần thay đổi, nâng cao năng lực bản thân, như thế cô sẽ an toàn hơn, Cố Tư Bạch cũng ít phải lo lắng bảo vệ cô hơn. 1638335884615.png

“Chạy!”

Tiểu Hoa hét lớn, cô ấy cũng chạy vào sân, chạy kèm sau lưng Quân Dao.

Chuyện này là Quân Dao muốn, cô không muốn nhu nhược bỏ cuộc khi chỉ vừa mới bắt đầu, như thế vĩnh viễn cô không thể mạnh lên được, cũng không có tư cách đòi Tiểu Hoa dạy thêm một lần nào nữa. Chính vì thế Quân Dao nghiến chặt răng, cắm đầu chạy tiếp.

-

L

YTI.

Có lúc cô mệt quá, hai chân run rẩy mà ngã dúi dụi, Tiểu Hoa không đỡ, đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, sắc bén, “Chạy!” .

Quân Dao chống tay đứng dậy, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo tập, lại tiếp tục run rẩy lê từng bước.

Sau màn “khởi động” năm mươi vòng sân tập, Quân Dao ngồi phịch xuống đất, đầu óc cô ấy hoa lên, tim đập như muốn nổ tung lồng ngực, đầu váng mắt hoa vô cùng khó chịu, giống như có thể ngất đi ngay lập tức.

“Không được ngồi, đứng lên, đi lại nhẹ nhàng” Tiểu Hoa ra lệnh.

Quân Dao xua xua tay, cô ấy không nói nổi nữa rồi, hai mắt cũng tối sầm, căn bản không thể đứng lên nổi. Tiểu Hoa kéo cánh tay ép Quân Dao phải đứng dậy, “Vừa chạy bộ xong không được ngồi ngay, ảnh hưởng tim mạch.”.

Quân Dao thở hổn hển, phải dựa người vào Tiểu Hoa chừng năm phút sau nhịp tim mới dần ổn định trở lại, cảm giác chóng mặt buồn nôn cũng đỡ hơn.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Quân Dao, Tiểu Hoa lắc đầu thở dài.

“Thiếu phu nhân, không ngờ cô yếu đến vậy, cần phải tập luyện đều đặn hơn.”

Quân Dao hơi xấu hổ, cô gật đầu, “Tôi sẽ chăm chỉ hơn.”

“Cho cô nghỉ ngơi mười phút, sau đó chúng ta sẽ đến bài tập cơ bắp. Bình thường sẽ chạy khởi động, tập cơ bắp, tập võ, tập bắn súng, sau đó là chạy. Nhưng cô là người mới, hôm nay cũng là buổi đầu, nên tôi sẽ chỉ yêu cầu cô chạy khởi động và tập cơ thôi.”

Quân Dao gật gật đầu, mặc dù đã hết cảm giác đầu váng mắt hoa muốn ngất xỉu, nhưng cả người cô nhức mỏi, đặc biệt chỗ vết thương, rất đau đớn.

“Mình phải cố lên! Mình làm được mà! Quân Dao tự động viên bản thân.

“Tiểu Hoa, trước đây Tự Bạch cũng huấn luyện cô như thế này à?” Quân Dao tò mò hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu, “Còn nghiêm khắc hơn, thiếu gia không cho tôi nghỉ, mệt cũng phải tập, càng mệt càng phải tập. Thiếu gia nói rèn thép phải rèn khi còn nóng, không ai đợi nguội rồi rèn cả. Thời gian nghỉ ngơi chính là thời gian lãng phí nhất. Bản thân thiếu gia cũng phải rèn luyện rất cực khổ”

Quân Dao hơi ngỡ ngàng, có lẽ vì bình thường anh đối xử với cô quá đỗi ôn nhu, dịu dàng, nhiều lúc còn có phần trẻ con nên cô không hình dung được sự nghiêm khắc của anh trong huấn luyện.

Nếu là anh, chắc giờ cô không được ngồi chơi xơi nước thế này đâu. Quân Dao thoáng rùng

mình, cố gắng đứng dậy, đi lại cho giãn cơ, sau đó tiếp tục tập cơ bắp với Tiểu Hoa.Suốt một buổi sáng, Quân Dao và Tiểu Hoa ở trong phòng tập, đến tận trưa khi Quân Dao lê lết thân người đi ra, cô ấy không tin nối có ngày mình làm được như vậy, tập luyện suốt bốn tiếng đồng hồ. Hai chân cô bây giờ run rẩy đứng không vững, tay cũng run bần bật. Cái gọi là huấn luyện hóa ra khủng khiếp như vậy.

Bộ quần áo tập Quân Dao mặc trên người bây giờ vắt chắc cũng được một số nước mất. Quân Dao bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, mái tóc cột cao bây giờ ướt đẫm mồ hôi, hơi rối. Khuôn mặt hơi tái đi do tập luyện quá sức.

Thay bộ đồ ướt đẫm ra, Quân Dao ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm giác tất cả những thớ cơ đang nhức mỏi khủng khiếp được thư giãn, cả người thả lỏng, vô cùng dễ chịu.

Cô nằm đó, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tới tận khi nước lạnh rồi Quân Dao mới giật mình tỉnh dậy, lần trước ngủ quên trong bồn nước đã bị sốt, cô không muốn bị sốt lần nữa đâu, ngày mai cô còn phải tập luyện. nữa.

Quân Dao vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, lau người rồi mặc đồ vào, cũng sấy khô tóc rồi mới đi ra.

“Thiếu phu nhân, ăn trưa thôi” Tiểu Hoa vui

1

vẻ nói.

Quân Dao khóc không ra nước mắt, cô gái nhỏ này sao vẫn còn nhiều năng lượng như vậy? Là cô quá yếu hay Tiểu Hoa quá mạnh đây?

Ừm, có lẽ là cả hai đi.

Bữa trưa bình thường Quân Dao ăn không nhiều lắm, nhưng bây giờ Tiểu Hoa lên thực đơn rất nhiều món giàu dinh dưỡng và đặc biệt là nhiều đạm.

“Thiếu phu nhân, cô không có chút cơ bắp nào, phải ăn nhiều đạm để xây dựng cơ bắp, như thế mới nâng cao thể lực được.”

Quân Dao nhìn bàn đồ ăn mà nhăn nhó. “Liệu ăn nhiều thế này có tiêu hóa nổi không?”

Tiểu Hoa mỉm cười tươi rói, “Nếu sợ không tiêu hóa được, tôi cho thiếu phu nhân chạy năm mươi vòng, đảm bảo tiêu hóa hết.”

Quân Dao vội vàng xua xua tay, “Không cần, không cần, tôi ăn”

Ăn đến tận khi Quân Dao no căng bụng, thở không ra hơi nữa rồi, cô xua xua tay, “Tiểu Hoa, tôi thực sự không ăn nổi nữa, còn cố ăn là sẽ nôn ra mất.”

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Quân Dao, Tiểu Hoa cũng không nỡ ép nữa, “Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta tập luyện tiếp

Quân Dao gật gật đầu, lúc đứng lên hai chân

run rẩy suýt ngã, cô phải vịn tay vào bàn, sau đó vịn tường lệ thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ.

Không màng trời đất gì nữa, Quân Dao chui ngay vào trong chăn, ngủ mê mệt.

Tới tận khi trời tối mịt, Cố Tư Bạch từ nhà chính trở về Quân Dao vẫn đang ngủ say.

“Thiếu phu nhân đầu” . “Thiếu phu nhân đang ngủ ạ.” Tiểu Hoa trả lời.

Cố Tư Bạch hơi cau mày, có bao giờ cô ngủ tầm giờ này đâu, bình thường vẫn chăm chỉ học hành lắm mà. 1638335935351.png

Làn da cô mềm mại, trơn mịn, cảm giác vô cùng dễ chịu, mới xe cô có một ngày mà anh đã nhớ phát điên rồi. Cố Tư Bạch cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Quân Dao đang ngủ ngon thấy bị kéo thì hơi động đậy, muốn thoát ra. CỐ Tư Bạch vẫn giữ chặt tay, đặt một nụ hôn lên môi cô.Vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên anh hôn rất khẽ, mơn man nhẹ nhàng.

Quân Dao hít thở khó khăn thì mơ màng tỉnh dậy, dù sao cũng ngủ suốt một buổi chiều, cũng đã no giấc rồi. Cô vươn vai, mơ màng mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt Cố Tư Bạch đang kề sát, môi anh còn hơi cong lên nụ cười nhẹ. Cô hơi giật mình, “Anh về khi nào thế?”.

“Anh vừa về, nhớ VỢ quá nên phải vào đây ôm Vợ luôn”

Quân Dao cũng mỉm cười hạnh phúc, rúc vào lòng anh, vòng bàn tay ôm anh.

“Em cũng nhớ anh.”

“Vợ cũng nhớ anh à? Thế mình làm nốt chuyện lúc sáng nhé

Quân Dao cứng đờ người, cô vội vã lắc đầu quầy quậy, “Không đâu, em mệt lắm!” Nói xong rồi cô mới biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu, rúc chặt vào lòng anh.

“Sao lại mệt, à đúng rồi, sao em lại ngủ giờ này, em mệt ở đâu.”

Quân Dao sợ tái mặt, anh mà biết cô lén lút sau lưng anh tập luyện kiểu gì cũng trách móc,

Quân Dao lập tức nuốt nước bọt, lắc mạnh đầu, “Không có, em không ốm, vừa ngủ dậy nên hơi mỏi thôi.”

CỐ Tư Bạch nghe vậy thì không hỏi nữa, cúi đầu ngửi mùi tóc của cô, thì thầm, “Vậy tối nay nhé”

Quân Dao im thin thít, không dám nhúc nhích, cái tên này sao lúc nào cũng như sói đói vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.