Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 29: Sự rung động giây phút đó




Điều gì đến cũng sẽ phải đến, Nhan Nhất Nam khẽ hất cằm, ý bảo cô nghe điện thoại trước.

Mẫn Hy không tránh Nhan Nhất Nam, trực tiếp nhấc nghe.

Thịnh Kiến Tề trầm giọng nói: “Hot search là chuyện thế nào vậy? Trong chủ đề về buổi họp báo và Tiểu Thời hôm nay đều đang thảo luận về cô, ảnh của cô phủ sóng khắp nơi.”

“Xin lỗi Thịnh tổng, bây giờ tôi đang xử lý, muộn nhất ngày mai sẽ cho anh một phương án giải quyết thích đáng.”

Thịnh Kiến Tề trực tiếp cúp máy.

Lần đầu tiên Mẫn Hy phụ trách hạng mục, vẫn còn thiếu kinh nghiệm xử lý khía cạnh liên quan đến phản ứng dư luận.

Nhan Nhất Nam phân tích: “Đứng đằng sau nhất định là do đối thủ cạnh tranh của Thịnh Thời châm lửa, bây giờ đối thủ cũng đều trở nên thông minh rồi, không moi tin xấu ra nữa, bắt đầu tuyên truyền lệch đi trọng điểm ban đầu của chúng ra.”

Dừng lại một lát.

“Tôi đã cho người đi xử lý phía dư luận rồi.”

Hiệu quả thế nào, cũng khó nói.

Chi phí PR của họ gắn liền với lượng tiêu thụ của Tiểu Thời, Nhan Nhất Nam tạm thời gạt những mâu thuẫn không vui giữa hai người sang một bên.

Mẫn Hy bình tĩnh lại suy nghĩ một hồi lâu, cô nhìn Nhan Nhất Nam: “Chi phí mua tài nguyên truyền thông, tôi định sẽ chỉ dùng một nửa.”

Nhan Nhất Nam không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cạn lời nói, “Trước tình hình chúng ta đang phải đối mặt, sợ rằng dùng gấp đôi chi phí dự định cũng chưa chắc đã đủ.”

Mẫn Hy nói: “Một nửa chi phí này chỉ đưa cho một bên, dành toàn bộ cho phòng làm việc của Lữ Trăn, không phải cô nói tài nguyên trong tay cô ấy nhiều đến nỗi người trong ngành cũng không rõ sao? Chỉ đưa chi phí giải quyết cho bên họ không chừng còn có tác dụng hơn cả việc mua một trăm bên.”

Tài nguyên của Quan hệ công chúng Gia Thần bọn họ nắm giữ kết hợp với tài nguyên của Lữ Trăn, đủ dùng.

Nhan Nhất Nam không thể không nhắc cô: “Bỏ hết trứng gà vào trong một giỏ, cô chắc cũng biết rủi ro sẽ lớn đến nhường nào.” Cô ấy mím môi, “Hơn nữa nếu chỉ mua một bên truyền thông là phòng làm việc của Lữ Trăn, cô sẽ bị nghi ngờ là đang mưu lợi, cô sẽ không được hội đồng quản trị đồng ý đâu. Tôi là vì tốt cho cô thôi.”

Mẫn Hy cảm ơn, vẫn kiên trì như cũ: “Nếu như tôi giúp công ty tiết kiệm được một nửa chi phí, đồng thời có thể đạt được hiệu quả như cũ, cho dù bị người ta nghi ngờ là mưu lợi thì cũng có sao.”

“Nhỡ đâu không đạt được hiệu quả như vậy thì sao?”

“Lữ Trăn nhận nhiều tiền như vậy rồi sẽ không tự đạp đổ bát cơm của mình đâu.”

Nhan Nhất Nam trầm mặc trong giây lát, “Cô đi viết đơn xin sử dụng chi phí đi, tôi ký tên, rủi ro chúng ta cùng gánh.”

Mẫn Hy khựng lại một hồi, không ngờ Nhan Nhất Nam sẽ buông xuống được khúc mắc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Trăn vừa dậy đã nhận được điện thoại của cộng sự phòng làm việc, nói chi phí mà quan hệ công chúng Gia Thần đưa ra nhiều gấp năm lần, hơn nữa còn sẽ trả trước một nửa, tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi.

Lữ Trăn không quản đến việc ăn sáng, “Tôi đến phòng làm việc ngay.”

Trên đường đến công ty cô đại khái cũng hiểu được là có chuyện gì, Mẫn Hy cược một ván, cược sau khi cô nhận tiền sẽ cố gắng hai trăm phần trăm năng lực để giúp Thịnh Thời tuyên truyền.

Đến công ty, cộng sự và vài nhân viên quản lý đều đang đợi cô.

Điều cộng sự băn khoăn hơn chính là: “Không phải cậu nói Mẫn Hy là vợ của Phó Ngôn Châu hay sao, sao Phó Ngôn Châu không quản chuyện này?”

Lữ Trăn chỉ nghĩ đến một loại khả năng: “Có thể hai vợ chồng không nói rõ với nhau, Phó Ngôn Châu tưởng rằng hot search là ý của Mẫn Hy, nằm trong kế hoạch tuyên truyền.”

Dù sao bản thân Gia Thần cũng làm về PR, Phó Ngôn Châu không nghĩ nhiều cũng là điều bình thường.

Xuất hiện nhiều nhất trong các dòng tin là ảnh chụp sườn mặt của Mẫn Hy, Lữ Trăn cảm thấy gương mặt Mẫn Hy nhìn từ phía chính diện càng xuất sắc hơn.

Mấy tấm ảnh được đăng lên chụp lúc tiết mục tương tác của buổi họp báo diễn ra. Hôm qua Tiểu Thời biểu hiện không tồi, không tìm được bất kỳ điểm sai sót nào, Mẫn Hy cũng không cần phải đến trung tâm sân khấu.

Bởi khí thế xuất chúng, cho dù cô chỉ đứng ở rìa sân khấu thì máy ảnh phóng viên tại hiện trường cũng hướng về cô.

Trong bức ảnh, Mẫn Hy mặc áo vest nữ màu đen kết hợp với sơ mi trắng, trang điểm nhẹ nhàng, trên cổ có đeo thẻ nhân viên màu xanh da trời.

Điều khiến cư dân mạng kinh ngạc không phải là nhan sắc xinh đẹp của cô, mà là khí chất thanh cao lạnh lùng toát ra từ tận sâu bên trong cô, khiến người ta không thể rời mắt.

Độ tìm kiếm còn nhiều hơn cả người máy Tiểu Thời và cả nam thần của Công Nghệ Thịnh Thời là Thịnh Kiến Tề.

Lữ Trăn đắn đo thật lâu, nói với cộng sự: “Cậu gọi tất cả mọi người đến họp, chuẩn bị đăng bài mới.”

Cộng sự: “Cậu muốn đánh vào khía cạnh nào?”

Lữ Trăn nhìn vào sườn mặt không chút khuyết điểm nào trên màn hình, nói: “Bây giờ sự chú ý của cư dân mạng là nhan sắc và khí chất của Mẫn Hy, nếu như nói cho họ biết Mẫn Hy còn là học sinh giỏi tốt nghiệp ngôi trường hàng đầu thế giới, phản ứng sẽ thế nào?”

Cộng sự lo lắng: “Chúng ta nhận tiền là để tuyên truyền cho Tiểu Thời, cậu đừng đảo ngược vấn đề, vốn dĩ sức nóng của Mẫn Hy đã vượt qua cả Tiểu Thời, giành độ nổi của Tiểu Thời rồi, điều này không tốt cho Quan hệ công chúng Gia Thần, nhỡ đâu chọc giận Công nghệ Thịnh Thời rồi, không chừng họ còn không lấy được chi phí PR ấy chứ, đây là hại Mẫn Hy.”

Lữ Trăn vẫn chưa nói xong: “Quan hệ công chúng Gia Thần cho chúng ta nhiều tiền như vậy là muốn chúng ta kéo lại sự chú ý của cư dân mạng, mấy tin độ hot cao như kia, cư dân mạng vẫn đang nhiệt liệt thảo luận, dùng tiền cũng không mua xuống được, chúng ta phải lợi dụng cho tốt. Video và phương án marketing Tiểu Thời đều là do Mẫn Hy phụ trách, nếu liên kết phương án này với những dòng hot search liên quan đến nhan sắc lại, rồi đăng thêm một tin nữa, trọng điểm vấn đề sẽ được lật lại, thì ra mỹ nữ khí chất ngời người lại là giám đốc hạng mục phụ trách Tiểu Thời. Tất cả truyền thông cũng sẽ đều tuyên truyền như vậy.”

Cộng sự: “Được, tôi sẽ thông báo gọi mọi người đến họp.”

Lữ Trăn tìm được số điện thoại trong danh bạ, đây là người bạn cô quen biết đã lâu, làm việc trong ban lãnh đạo cấp cao ngành tài chính, vô cùng tài giỏi, tốt nghiệp cùng trường đại học với Mẫn Hy.

Cô gọi cho người bạn ấy, trực tiếp bày tỏ: “Cậu đăng bài liên quan đến luận văn tiến sĩ của Mẫn Hy giúp tôi với, nội dung tuỳ cậu viết thế nào cũng được, nhớ khen Mẫn Hy một chút, nói rằng Mẫn Hy là đàn em của cậu, tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá. Tôi sẽ đẩy bài này lên hot search.”

Người bạn nghe xong, cười nói: “Chồng của Mẫn Hy là Phó Ngôn Châu.”

Ý là: Tình địch của cậu đấy.

Lữ Trăn trêu chọc: “Sao nào, tôi không xứng làm bạn với sếp lớn trong giới thương nhân sao?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, không phải ý đó.” Người bạn nói thật: “Là do ấn tượng ban đầu của tôi, dù sao thì giữa mỹ nữ và sếp lớn ít khi tồn tại tình bạn thuần khiết.”

Lữ Trăn cười: “Tôi chính là ngoại lệ.” Cô nói dối không chớp mắt, “Tôi thích người bạn là Phó Ngôn Châu là chuyện đã qua rồi, không nhắc đến nữa.”

Người bạn vừa nghe, không muốn nhắc đến chính là không có kết quả.

Chuyện đau lòng của người ta, anh ấy tất nhiên sẽ không gặng hỏi đến gốc rễ.

Lữ Trăn tiếp tục nói: “Nếu tôi và Phó Ngôn Châu thực sự giống với những gì các cậu nghe được, Mẫn Hy là người đầu tiên không vui, sao có thể cho phép tôi và Phó Ngôn Châu có liên quan thân thiết được chứ.”

“Cũng đúng.” Người bạn kia nói: “Sau này có người đồn nữa, tôi sẽ giúp cậu giải thích.”

Lữ Trăn cười cảm ơn, lại nói: “Bây giờ tôi cũng lười phải giải thích rồi, dù sao lời đồn vô căn cứ thì không cần làm gì cũng tan. Chỉ là cảm thấy không công bằng với Mẫn Hy mà thôi, vô duyên vô cớ bị người ta dị nghị sau lưng.”

Lại nói chuyện phiếm thêm một lát, người bạn kia nói sẽ lập tức đăng lên Weibo ngay.

Ba tiếng sau Mẫn Hy lại lên hot search một lần nữa, cuối cùng tên của cô và tên của Tiểu Thời gắn chặt vào nhau rồi.

Một buổi chiều qua đi, số lượng đặt hàng online của Tiểu Thời đã tăng lên 30%, sức hút dần quay trở lại.

Văn phòng tổng giám đốc Quan hệ công chúng Gia Thần, Cư Du Du đang quan tâm đến hot search, điểm chú ý của cư dân mạng dần dần quay về Tiểu Thời, cuối cùng cô cũng yên tâm.

Vì hạng mục này mà vất vả hơn nửa năm, nếu như thất bại tại phút chót, vậy Mẫn Hy sẽ vô cùng tự trách.

Mẫn Hy vẫn đang ở văn phòng của sếp, Cư Du Du rót thêm cà phê cho hai người.

Phát hiện sếp đang tự mình pha, cô lại lui ra ngoài.

Cả buổi chiều Mẫn Hy đều không rời điện thoại, lúc này chủ đề liên quan đến Tiểu Thời đã bình thường trở lại, cô khoá màn hình đặt điện thoại đặt sang một bên, xoa mắt.

Dư Trình Đàm thêm một viên đường vào cà phê cho cô, nhẹ khuấy xong rồi mang qua: “Em tin tưởng Lữ Trăn vậy sao?”

Mẫn Hy nói: “Thực ra em không hiểu về con người Lữ Trăn, nhưng em tin Phó Ngôn Châu, người anh ấy tán thưởng cao sẽ không thể tệ được.” Thực tế chứng minh, Lữ Trăn là một người bạn đáng để mến mộ.

Cô nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn đã thêm đường.”

“Thêm một viên đường.” Dư Trình Đàm nói: “Em vất vả cả một buổi chiều, uống chút ngọt để xua đi cái đắng trong lòng.”

Mẫn Hy uống hết ly cà phê ngọt ấy.

Dư Trình Đàm bảo cô hôm nay không cần tăng ca, sớm về nhà nghỉ ngơi, về dư luận trên mạng đã có bộ phận phụ trách khủng hoảng truyền thông, không cần cô phải lo lắng.

Tối nay Mẫn Hy mới về Bắc Kinh, tối qua gần như không ngủ được.

Sáu giờ, cô rời khỏi công ty.

Về đến nhà cô sắp xếp lại đồ đạc trong hành lý rồi đi ngâm mình trong bồn nước nóng.

Tối qua sau khi cô trả lời tin nhắn của Phó Ngôn Châu xong, đến bây giờ anh vẫn không liên lạc với cô.

Mẫn Hy đi ra từ phòng tắm, nghe thấy có tiếng ô tô truyền đến từ sân viện, Phó Ngôn Châu về rồi.

Nhân lúc anh chưa lên lầu, cô cất thảm và gối ôm ở sô pha đi, ném gối của anh lên sô pha, sau đó đi vào phòng quần áo lấy một chiếc chăn để lên sô pha.

Tối nay cô ngủ trên giường một mình, cho anh ngủ sô pha ngẫm nghĩ cho kỹ.

Mẫn Hy đặt gối của mình ra giữa giường, vừa đặt xong, cửa phòng ngủ được đẩy ra.

Phó Ngôn Châu đóng cửa xong, ánh mắt đánh giá Mẫn Hy, cô khoác một chiếc sơ mi trắng bên ngoài váy ngủ màu hồng khói, thế nhưng đây là sơ mi của cô.

Cô không mặc của anh.

Mẫn Hy liếc nhìn anh, hôm nay anh mặc sơ mi màu đen, áo vest màu xám vắt trên cánh tay. Đây là định sau này không thèm mặc sơ mi trắng và vest đen nữa đúng không?

Phó Ngôn Châu đi về phía sô pha, đang định vắt áo lên lưng ghế thì nhìn thấy chăn gối của mình trên đó, động tác của anh khựng lại trong giây lát.

Anh nhìn Mẫn Hy, nói với cô trước: “Chăn gối trên sô pha này là có ý gì?”

Mẫn Hy ngồi trên giường đang thoa kem dưỡng da, cũng không thèm nhấc mí mắt: “Ý là phải ngẫm nghĩ lại.”

Phó Ngôn Châu: “Cho em mượn giường ngồi trước, thoa xong qua sô pha ngẫm nghĩ lại ngay. Ngẫm nghĩ sao em lại thiên vị Mẫn Đình như vậy, khi nào ngẫm nghĩ xong rồi thì về giường ngủ.”

Mẫn Hy: “…”

Cô bị chọc tức mà bật cười.

Ngẩng đầu lườm anh: “Là để anh ngẫm nghĩ, không phải em! Anh ném em lại ở bãi đỗ xe mà còn lí lẽ! Trưa qua em ăn cơm hộp đó.”

Phó Ngôn Châu vô cùng kinh ngạc, giải thích: “Anh tưởng em ngồi xe của Mẫn Đình, cùng anh ta đi ăn cơm.”

Giọng điệu lạnh nhạt của anh ôn hoà đi không ít: “Lúc đó sao không nói cho anh?”

Mẫn Hy: “Đúng lúc cũng không muốn nhìn thấy anh.”

Nghĩ đến câu nói trưa hôm qua của anh, lòng cô bây giờ vẫn buồn thiu: “Cho dù không phải anh vì em mà chọn tây trang màu đen thì giải thích một câu là được, có cần phải nói lời tổn thương người khác như vậy không?”

Phó Ngôn Châu tháo đồng hồ đặt lên sô pha, không ngờ cô lại để tâm đến lời anh nói ngày hôm qua như vậy, dừng lại phút chốc: “Rõ ràng em biết là vì em mặc vest đen sơ mi trắng nên anh mới chọn màu giống vậy mà cứ một mực phải hỏi ra.”

Lúc này người khựng lại đổi thành Mẫn Hy.

Anh thừa nhận rồi.

Phó Ngôn Châu tháo nhẫn xuống, nhấc chân đi vào phòng tắm.

Mẫn Hy phản ứng lại, nhìn về phía lưng anh: “Nếu như em nói em không chắc là liệu có phải vì em mà anh mới mặc vest đen, lo rằng tự mình đa tình nên mới hỏi anh, anh có tin không.”

Bước chân Phó Ngôn Châu khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Mẫn Hy đặt hộp kem dưỡng trên tay xuống, vươn tay ra: “Bù cái ôm hôm qua nợ lại cho em.”

Phó Ngôn Châu và cô nhìn nhau vài giây, anh không nói gì cả, đi về phía cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.