Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 25: Cô nghiêng người về phía sau, dựa vào lòng anh




Tiệc tối kết thúc lúc chín giờ, Chử Dật suy xét đến tâm trạng Mẫn Hy không được tốt nên không sắp xếp các hoạt động giải trí khác.

Tình cờ có một người bạn cùng lớp dẫn con khoảng hai tuổi đến ăn tối, hai vợ chồng đều là bạn học, họ là cặp vợ chồng thành đôi duy nhất trong lớp. Đứa trẻ nằm trong vòng tay mẹ đã ngủ, vì vậy càng có đủ lý do để tan cuộc sớm.

Sau bữa ăn, tất cả mọi người đã làm quen với nhau, Chử Dật chủ động thêm phương thức liên hệ của Mẫn Hy.

“Nếu ngày nào đó em gặp phải điều gì đó khó nói thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ khai sáng cho em.” Ở phương diện tự mình an ủi này, kinh nghiệm của anh ta có thể nói là vô cùng phong phú.

Mẫn Hy cười nhẹ: “Cảm ơn anh.”

Nhưng cô đã quen với việc một mình tiêu hóa những khó khăn trong tình cảm, cũng không bao giờ nhờ người khác giúp đỡ.

Bởi vì thuốc của người khác không thể chữa khỏi bệnh của cô được.

Phó Ngôn Châu nói lời tạm biệt với những bạn học khác, chầm chậm bước tới.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, anh nhàn nhạt nói: “Cả buổi tối vẫn chưa nói chuyện xong sao? Tới nhà của tôi nói tiếp đi?”

Chử Dật: “…”

Anh mơ hồ nghe thấy trong lời nói của Phó Ngôn Châu có chút ghen tuông.

Chỉ là giây tiếp theo, anh lại cười thầm chính mình suy nghĩ nhiều.

Một người như Phó Ngôn Châu lúc nào cũng trầm tĩnh và điềm đạm, sao có thể thể hiện sự ghen tuông rõ lên mặt được, có thể là anh ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ thấy anh và Mẫn Hy trò chuyện ăn ý nên Phó Ngôn Châu mới thành tâm thành ý mời anh ta đến làm khách. Dù sao thì chuyện anh ta yêu sâu sắc Chúc Du Nhiên là điều mà ai ai cũng biết.

Chử Dật cười nói: “Hôm nay đã muộn rồi, hôm khác nhất định sẽ ghé.”

Phó Ngôn Châu liếc nhìn anh ta một cái, không tiếp lời.

Cậu ta vốn dĩ kiệm lời, Chử Dật mãi cũng thành thói quen, thế nhưng anh cùng Mẫn Hy hàn huyên cả một buổi tối là sự thật, nên cần có chừng mực hơn, anh ta giải thích cho Phó Ngôn Châu lý do tại sao hai người họ nói chuyện lâu như vậy: “Tối nay tôi đã học được không ít kiến thức truyền thông thương hiệu từ chỗ Mẫn Hy, nhiều cái lợi lắm, tôi cũng đang cân nhắc liệu có nên thuê công ty bên ngoài làm giúp mảng truyền thông, giao công việc chuyên môn cho những người chuyên nghiệp làm hay không.”

Mẫn Hy nói tiếp, “Về công việc ngành của anh, công ty chúng tôi không am hiểu về lĩnh vực này lắm. Nếu cần, chúng tôi có thể đề cử một số công ty truyền thông phù hợp cho anh.”

Những gì họ nói đều có lý, Phó Ngôn Châu tin theo.

Tối nay Phó Ngôn Châu uống rượu, Mẫn Hy cũng uống nửa ly, tài xế đến đón họ, xe đã đến nơi.

Chử Dật ân cần mở cửa xe cho hai người họ, “Sau này chúng ta thường tụ tập nhé.”

Sau khi xe chạy đi, Phó Ngôn Châu mới hỏi Mẫn Hy: “Sao em ăn ít thế?” Trên bàn đầy thức ăn ngon nhưng cô chỉ ăn vài miếng cá và một ít canh.

Gần như không có vẻ gì là muốn ăn.

Mẫn Hy: “Không ai gỡ xương cá cho em.”

Phó Ngôn Châu tỏ ra không đồng tình: “Ai bảo em không ngồi cạnh anh?”

“Tất cả mọi người đều đổi chỗ ngồi cả lên, nói người không quen ngồi với nhau rồi cũng thành quen, em không thể làm điều khác biệt được.” Bên trái cô là Chử Dật, bên phải cô là lớp phó môn toán và con mình.

Mặc dù cô chỉ ăn được một vài miếng cá, nhưng trò chuyện với mọi người cũng không tệ lắm.

Mẫn Hy chuyển chủ đề: “Con gái của lớp phó môn toán khóa anh đáng yêu lắm, đứa trẻ mới hơn hai tuổi mà nói chuyện như người lớn vậy.” Đêm nay cô bé luôn bám lấy cô, để cô ôm mình.

Phó Ngôn Châu không hiểu sao lại nhớ ra dạo gần đây phó giám đốc công ty đã bỏ thuốc lá để chuẩn bị có con, anh hỏi Mẫn Hy: “Em có từng nghĩ tới chuyện khi nào thì mình có con chưa?”

Mẫn Hy ngẩn ra một lúc, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Hai người tình cảm còn chưa có, còn quá sớm để nói về chuyện con cái.

Cô nghiêm túc nói: “Chờ thêm hai năm nữa đi, đừng nóng vội.”

Phó Ngôn Châu cũng không vội, về việc khi nào có con, anh tôn trọng quyết định của cô.

Nửa quãng đường về nhà, Phó Ngôn Châu dùng điện thoại để giải quyết công việc, còn Mẫn Hy dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh đêm bên ngoài, đêm nay vui buồn đan xen, cô cũng không biết mình nên khó chịu hay là nên vui vẻ.

Suy nghĩ tựa như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, kéo mạnh thế nào cũng không thể kéo lại được.

Mãi đến khi xe dừng trước sân biệt thự, Mẫn Hy mới trở về với thực tại.

Phó Ngôn Châu vừa rồi vẫn luôn không cắt đứt suy nghĩ của cô, “Em đang nghĩ gì vậy?”

Mẫn Hy đáp gọn lỏn: “Em đang nghĩ cách sắp xếp chỗ ngồi cho giới truyền thông trong buổi họp báo”.

“Hôm nay được nghỉ ngơi thì cố gắng đừng nghĩ đến công việc.” Phó Ngôn Châu đẩy cửa đi xuống.

Tới tầng hai, Mẫn Hy vào phòng làm việc của mình trước, cô và Phó Ngôn Châu mỗi người đều có phòng làm việc riêng, buổi tối tăng ca cũng không quấy rầy nhau.

Cô bật máy tính rồi ngồi xuống, cố gắng điều tiết những cảm xúc dư thừa không nên có.

Cô tìm việc gì đó để di dời lực chú ý của mình, gửi một tin nhắn cho mẹ: [Mẹ, lúc trước bố và mẹ, là ai theo đuổi ai vậy ạ?] Để mẹ không thể nhìn ra sự bất thường, cô còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc mặt cười khác vào.

Giang Nhuế trả lời con gái, điều chỉnh hô hấp trước khi nói, trong lời nói mang theo ý cười: “Không nói cho con biết, con đi hỏi bố con đi.”

Mẫn Hy cười nói: [Vậy chắc chắn là bố theo đuổi mẹ rồi.]

Trò chuyện cùng mẹ trong chốc lát, giọng nói của mẹ cô dễ nghe lại nhẹ nhàng, đặc biệt có tác dụng chữa lành tâm trạng cô hiện giờ.

“Mẹ, làm sao mới có thể xây dựng được cuộc liên hôn này? Giống như mẹ và bố ấy, không hề cãi nhau, nhiều năm trôi qua mà tình cảm vẫn còn tốt như vậy.”

Giang Nhuế không thể trả lời câu hỏi này của con gái, những gì con gái bà nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài: “Mẹ đang bận. Chờ khi nào mẹ con có thời gian rảnh sẽ nói chuyện trực tiếp với con.”

Biết mẹ còn đang tăng ca, cô dặn dò mẹ đừng làm quá mệt rồi miễn cưỡng cúp điện thoại.

Mẫn Hy uống một cốc nước, bình tĩnh lại rồi mới xem tài liệu.

“Hy Hy, còn không đi tắm để đi ngủ?” Phó Ngôn Châu vừa nói vừa đi đến cửa phòng làm việc của cô, Mẫn Hy lấy ra vài mảnh khăn giấy quấn lấy ngón trỏ tay trái.

Phó Ngôn Châu cau mày: “Sao vậy?”

“Không sao.” Mẫn Hy hất cằm chỉ vào chồng tài liệu mới đóng dấu trên bàn, “Em không chú ý nên bị giấy cắt phải.”

Phó Ngôn Châu bước vào, “Vết cắt có sâu không?”

“Không biết nữa.”

Miệng vết thương hiện tại vẫn chưa có cảm giác gì, vẫn chảy máu nhưng không đau.

Chiếc khăn giấy thấm máu, cô ném nó vào thùng rác, lại thay thế bằng một vài tờ giấy khác.

Phó Ngôn Châu đặt điện thoại xuống, đưa tay qua: “Cho anh xem.”

Cô lại nói: “Không sao đâu. Chỉ cần khử trùng là được.”

Vết thương nhỏ này cô còn không để tâm tới, vì vậy Phó Ngôn Châu cũng không cần lo lắng.

“Vẫn muốn tăng ca à?” Anh hỏi.

Mẫn Hy suy nghĩ một chút: “Thôi không làm nữa, em đi ngủ ngay đây.”

Phó Ngôn Châu ‘ừm’ một tiếng, quay người trở lại phòng ngủ.

Chờ đến khi máu ngừng chảy, Mẫn Hy chỉ sát trùng qua, tìm miếng băng dán dán lên tay, lúc này cô mới cảm thấy miệng vết thương có hơi đau.

Phó Ngôn Châu đang tắm, cô ở bên ngoài tẩy trang bằng một tay, khó khăn lắm mới tẩy được lớp trang điểm, nhưng nếu gội đầu bằng một tay thì rất bất tiện.

Bên trong vòi hoa sen đã tắt, tiếng nước chảy đột ngột ngừng lại.

Chỉ trong vài phút, Phó Ngôn Châu mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc đen ngắn vẫn còn nhỏ giọt, anh đổi một chiếc khăn lông khô tiếp tục lau.

Thấy cô đánh răng, anh nhìn cô từ trong gương: “Em không tắm à?”

Mẫn Hy súc miệng rồi mới nói: “Em tắm bồn.”

Phó Ngôn Châu gật đầu tỏ ý đã biết, đứng bên cạnh cô chậm rãi lau tóc.

Mẫn Hy đột nhiên quay sang nhìn anh, lắc lắc ngón trỏ: “Tối nay em không gội đầu được.”

Phó Ngôn Châu ngừng lau tóc, nhìn cô một lúc, “Anh giúp em gội?”

Mẫn Hy chính là chờ câu nói này: “Anh có kinh nghiệm rồi mà đúng không? Hẳn là không khó.”

Vào cái ngày cô uống say ở Thượng Hải, anh đã tẩy trang và gội đầu giúp cô.

Phó Ngôn Châu ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc chốc lát mới nói: “Anh gội đầu sợ là không đáp ứng được yêu cầu của em.”

“Lần trước không phải gội khá tốt đó sao?”

“Đó là bởi vì em không tỉnh táo.”

“…”

Mẫn Hy cười: “Không sao, em không ngại đâu.”

Phó Ngôn Châu có dự cảm rằng đêm nay sẽ rối tung cả lên, nếu cô tận mắt nhìn thấy cách anh gội đầu và xả tóc, cô không thể nào không phát điên ngay tại chỗ được.

Để đề phòng, anh phải giải quyết mâu thuẫn đó trước.

Anh tiến lên nửa bước, Mẫn Hy bị thân hình cao lớn của anh bao phủ, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người, dán môi lên môi cô: “Để anh báo trước, nếu gội không hợp ý em thì cũng không được nổi giận nhé. “

Mẫn Hy thuận thế vòng tay qua eo anh, hứa hẹn: “Em sẽ không tức giận đâu.”

Cô muốn tiếp tục hôn sâu thì anh đứng thẳng dậy.

Chiều cao cô kém anh cả một cái đầu cho nên cô không thể hôn nếu anh không cúi xuống.

Phó Ngôn Châu vỗ nhẹ vào lưng cô, bảo cô buông tay ra.

Trong phòng tắm có một chiếc giường gội đầu, nhưng ngày thường cơ bản nó không được sử dụng tới. Anh đã tìm thấy sách hướng dẫn, nghiên cứu một chút cách sử dụng nó như thế nào.

Nhà ở Thượng Hải không có cái máy này, anh đang suy nghĩ xem khi nào thì nên mua một cái, đề phòng cho bất cứ tình huống nào sẽ xảy ra.

“Mẫn Hy?”

“Em tới đây.”

Mẫn Hy thay chiếc váy dài ban ngày, quấn một chiếc khăn tắm bước vào.

Cô quấn chiếc khăn quanh mình, khăn tắm dính chặt vào cơ thể cô.

Khăn không đủ dài, chỉ che đến bắp đùi.

Ánh mắt Phó Ngôn Châu dừng lại trên đôi chân thẳng tắp trắng như sứ của cô vài giây, sau đó anh thu tầm mắt lại, ra hiệu cho cô nằm xuống.

Mẫn Hy nằm xuống, Phó Ngôn Châu cúi người, hơi thở mát lạnh từ cơ thể anh hòa vào hơi thở của cô.

Cô nhìn hình ảnh đảo ngược của anh, không hề chớp mắt.

Phó Ngôn Châu bị cô nhìn đến không được tự nhiên: “Nhắm mắt lại.”

Mẫn Hy: “Anh không nhìn em là được.”

Phó Ngôn Châu không lý luận với cô, vì nếu anh cứ khăng khăng nói, cô sẽ trở mặt ngay.

Anh đi vắt một chiếc khăn ấm, gấp lại và đắp lên mắt cô để chườm nóng.

Đôi mắt khô khốc của Mẫn Hy dần trở nên thoải mái hơn, nên không cố chấp nhìn anh nữa, yên lặng nằm xuống chườm nóng.

Phó Ngôn Châu hất mái tóc dài ra sau, mái tóc mềm mại và chắc khỏe, tối qua sau khi gội, một ngày trôi qua sợi tóc vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội.

“Chất tóc này của em một ngày không gội đầu cũng không nhìn ra được.”

Anh chỉ thuận miệng nói ra, không có ý gì khác.

Mẫn Hy lại cho rằng anh không muốn gội đầu cho cô, nhưng đêm nay cô muốn biết anh gội đầu cho cô như thế nào, bèn viện cớ: “Thật ra tóc em rất dầu, một ngày mà không gội, buổi sáng hôm sau không thể nào chịu nổi.”.

Phó Ngôn Châu nhìn kỹ mái tóc của cô, không giống như tóc dầu cho lắm.

Có thể là do mới được gội vào hôm qua nên tạm thời chưa thấy bóng dầu.

“Có ai mà muốn ngày nào cũng gội đầu đâu.” Cô diễn rất chân thật, “Nhưng không còn cách nào khác. Tóc dầu rất phiền toái, em có nói anh cũng không hiểu đâu.”

Phó Ngôn Châu rất nghiêm túc, nhìn xem dầu gội đầu của cô, là dòng dưỡng ẩm và dưỡng tóc, anh đề nghị: “Em đổi dầu gội thử xem.”

Mẫn Hy: “…”

Thiếu chút nữa là lộ rồi.

May là chiếc khăn ấm kia đã che đi đôi mắt, cho nên anh không thể nhìn thấy ánh mắt chột dạ của cô.

“Thay đổi dầu gội cũng vô dụng thôi.” Cô bình tĩnh nói tiếp: “Em đã thử qua đủ loại dầu gội của các hãng, lúc đầu cũng có chút tác dụng, nhưng sau một thời gian dài thì chẳng có gì khác cả. Bởi vì mỗi ngày đều phải gội nên nhà tạo mẫu tóc của em khuyên em nên sử dụng các loại sản phẩm chăm sóc tóc.”

Cô lại cố tình bổ sung một câu: “Phiền não duy nhất bây giờ của em chính là mái tóc. Quả thật hâm mộ những người hai ba ngày mới phải gội đầu một lần”.

Phó Ngôn Châu không trả lời, như suy tư gì đó, nghĩ làm cách nào có thể cải thiện chất tóc của cô.

Anh kéo vòi hoa sen ra, mở nước lên làm ướt tóc cô, nhưng lại quên kêu cô bịt tai lại, nước phun thẳng đến vành tai, rồi chảy vào lỗ tai.

“Anh làm gì vậy!” Mẫn Hy dùng một tay kéo khăn che mắt xuống, theo phản xạ định ngồi dậy, bị Phó Ngôn Châu một phen đè vai lại, “Không thể ngồi, em nằm nghiêng đi.”

Anh bất đắc dĩ cười, giải thích nói: “Không phải anh cố ý.”

Mẫn Hy nghiêng người, vỗ nhẹ vào tai, nước chảy ra.

Phó Ngôn Châu: “Không phải em đã nói không tức giận sao?”

“Em không giận.” Mẫn Hy vươn tay sờ hộp bông gạc trên kệ, lấy vài miếng tăm bông ngoáy lỗ tai đang đọng nước, hỏi anh: “Lần trước anh gội đầu cũng như vậy sao? “

Phó Ngôn Châu không trả lời.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Anh nói, “Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em nút bịt tai.”

“Không cần.” Mẫn Hy nằm xuống, lấy ngón tay bịt lỗ tai lại.

Mất hơn hai mươi phút để gội đầu.

Trong khoảng thời gian đó, bọt xà phòng từ dầu gội dính lên tay và trán cô, Mẫn Hy cảm thấy mình đúng là đang tự rước lấy khổ, nhưng vài lần anh dỗ dành cô, cô lại vô cùng hưởng thụ.

Anh trước giờ chưa từng dỗ dành cô bằng giọng nói dịu dàng như vậy.

Mẫn Hy ngồi dậy, Phó Ngôn Châu sấy tóc cho cô.

Anh đứng phía sau cô, cơ thể cô dựa vào vòng tay anh.

Phó Ngôn Châu cúi đầu nhìn người trước mặt, cô dựa vào anh như vậy, anh không thể sấy tóc được, muốn ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại, cuối cùng vẫn để cô tiếp tục dựa vào người mình.

Sấy khô tóc xong, Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại tìm anh.

Phó Ngôn Châu cầm lấy di động đi đến phòng làm việc để nghe. Ưu đãi về thuế của dự án ở Giang Thành đáp ứng mong muốn của Lăng Vũ bọn họ, sẽ ký hợp đồng ngay lập tức. Nghiêm Hạ Vũ gọi anh để thảo luận một số chi tiết.

Bàn chuyện xong, anh hỏi Nghiêm Hạ Vũ rằng anh ta có từng làm về lĩnh vực đồ dùng hằng ngày hay chưa.

Nghiêm Hạ Vũ: “Tôi cũng không có đầu tư vào ngành này.”

Anh ta không khỏi thắc mắc: “Sao lại hỏi vậy?”

Phó Ngôn Châu không nói là bởi vì Mẫn Hy, “Tùy tiện hỏi thôi.”

Nghiêm Hạ Vũ nhớ tới Hứa Hướng Ấp: “Hứa tổng trước đây có đầu tư, nhưng hiện tại còn nắm giữ cổ phần hay không, tớ không rõ cho lắm, cậu có thể đi hỏi.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngôn Châu cũng không lập tức đi hỏi cậu mình.

Chuyện này không thể nào nói rõ qua điện thoại được, hôm nào anh sẽ đến nhà cậu để nói chuyện trực tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.