Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 22: So bì




Trước khi đón Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu đi đến cốp xe kiểm tra quà biếu bố mẹ vợ, sau khi xác nhận lại lần nữa, anh phân phó cho tài xế đi đến Quan hệ công chúng Gia Thần.

Lần trước ăn cơm cùng bố mẹ vợ chính là ngày hai người lĩnh chứng.

Bố mẹ anh bận rộn, bố mẹ Mẫn Hy thậm chí còn bận rộn hơn.

Bình thường anh và Mẫn Hy không cần ứng phó với các trưởng bối trong nhà, họ cũng hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của anh và Mẫn Hy, đây là điểm thoải mái nhất trong cuộc hôn nhân này.

Đến dưới lầu Quan hệ công chúng Gia Thần, Mẫn Hy đã ở cửa chờ anh, cô đang cầm máy tính bảng xem, không để ý đến xung quanh.

“Hy Hy.” Xe chậm rãi chạy tới, Phó Ngôn Châu mở cửa sổ xe gọi cô.

Mẫn Hy đang xem các tài khoản truyền thông do phòng làm việc của Lữ Trăn phụ trách, nội dung quả thật rất chất lượng, đọc tới mức thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi cô.

Cô ngẩng đầu lên, không ngờ Phó Ngôn Châu lại mở cửa sổ xe, cô vừa bước nhanh tới, vừa nhét máy tính bảng vào trong túi xách.

Mẫn Hy dùng người che khuất cửa sổ xe: “Anh nâng cửa sổ lên đi, đừng để đồng nghiệp của em nhìn thấy anh.”

Phó Ngôn Châu: “…Em và anh không phải quan hệ ngoại tình.”

“Anh cứ nâng lên trước đi, lát em sẽ nói rõ cho anh nghe.”

Phó Ngôn Châu đóng cửa sổ xe lại theo lời, Mẫn Hy qua bên kia xe, ngồi lên.

“Hôm nay trong cuộc họp có đồng nghiệp trong bộ phận truyền thông nhắc tới anh.” Cô đã bắt đầu giải thích ngay trước khi ngồi xuống.

“Nhắc đến anh?”

“Nói người chống lưng của Lữ Trăn là anh, hai người từng hẹn hò, sau khi chia tay quan hệ vẫn còn rất tốt.”

Mẫn Hy đặt túi xách xuống bên cạnh anh, chiếc túi dựa vào đùi anh, cô tiếp tục nói: “Em không thể khiến cho tin đồn này tiếp tục truyền tới truyền lui, chỉ đành làm sáng tỏ bằng cách nói rằng hai người chỉ là bạn bè tốt. Đồng nghiệp của em, ngoại trừ Dư Trình Đàm và Cư Du Du ra thì những người khác đều không biết anh là chồng em, nếu bây giờ họ nhìn thấy anh, khẳng định sẽ cho rằng lúc đó em nói như vậy là đang cố gắng cứu vãn chút tự tôn, tự tạo bậc thang cho bản thân bậc thang đi xuống, đến lúc đó trong công ty sẽ đồn đoán mấy câu chuyện về ba người chúng ta giống như tam giác tình yêu, rồi chuyện anh nhớ mãi không quên người yêu cũ, các loại tin đồn sẽ không ngừng bủa vây.”

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết hiểu lầm và tin đồn này.

Hình như cũng không có cách nào tốt cả.

Mọi người đều thích mấy câu chuyện bát quái cẩu huyết, chứ chẳng hề quan tâm đến chân tướng thật sự.

Mẫn Hy lại nói: “Gần đây, bởi vì buổi họp báo của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời mà em phải thường xuyên họp với bộ phận truyền thông, trước mắt không thể cho họ biết anh là chồng của em được.”

Cô không muốn trở thành trung tâm sự chú ý của họ.

Phó Ngôn Châu nghe xong, áy náy nói: “Là do anh không xử lý tốt.”

Mẫn Hy nói nhiều như vậy không phải là để trách anh, cũng không có ý muốn tìm anh tính sổ: “Chuyện không liên quan đến anh, anh và Lữ Trăn cũng không có gì cả.”

Nếu một ngày nào đó không cẩn thận bị đồng nghiệp biết được quan hệ giữa cô và Phó Ngôn Châu, cô cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận những lời đồn đại đó.

Phó Ngôn Châu lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt trầm tĩnh, đang suy nghĩ cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này như thế nào.

Cô nói với đồng nghiệp rằng anh và Lữ Trăn chỉ là bạn tốt, vậy khi xử lý chuyện này, vừa phải tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với Lữ Trăn, lại phải làm cho người ta tin tưởng rằng anh và Lữ Trăn không phải mối quan hệ nam nữ, họ chưa từng quen nhau.

Anh nói, “Anh sẽ giải quyết chuyện này.”

Mẫn Hy nhìn ra: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Chuyện này không giải quyết được, người không muốn tin thì có làm sáng tỏ thì họ vẫn sẽ không tin.

Nói xong, cô dịch sang bên cạnh anh, làm như không có chuyện gì xảy ra, nâng chân trái lên đặt trên đùi anh.

Phó Ngôn Châu quay đầu, đánh giá cô.

Mẫn Hy cố ý không nhìn anh, ngẩng đầu giả vờ nhìn đèn tín hiệu phía trước.

Phó Ngôn Châu dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô một lát, trước kia cô cũng từng nói qua, để chân trên người anh có thể khiến cho tâm trạng cô thoải mái hơn, còn có thể phòng ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già.

Vế trước là thật, vế sau đại loại chỉ là lời nói nhảm của cô.

Anh nhẹ nhàng bắt lấy chân cô, “Chân kia cũng đặt lên đi.”

Mẫn Hy không dám tin, hoài nghi nhìn anh.

Phó Ngôn Châu không lên tiếng, đưa tay qua làm bộ muốn đỡ lấy chân phải cô còn chưa đặt lên.

Mẫn Hy đương nhiên sẽ không ra vẻ từ chối, cô thoải mái đặt hai chân lên người anh: “Sau này lỡ như lại cãi nhau, anh không cần mua trang sức quý giá cho em, cứ để em đặt chân lên đùi anh là em không giận nữa.”

Phó Ngôn Châu không hiểu suy nghĩ của cô, mua cho cô trang sức có giá trên trời lại không được gọi là đối tốt với cô, cho cô để chân lên đùi mới là đúng.

Tư thế ngồi này của cô tương đối khó chịu, nhưng cô lại vui vẻ không thấy mệt, mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, cô mới lấy chân ra khỏi người anh.

Mẫn Hy nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, chỗ đậu xe chỉ có xe của anh trai, bố còn chưa trở về.

Hôm nay Mẫn Cương Nguyên ở nhà cả ngày, ông cho tài xế nghỉ phép, xe để tài xế lái đi.

Ông đã ở trong bếp nên không nghe thấy tiếng xe đi vào trong sân.

Đầu bếp đang nấu ăn, còn ông thì bận rộn chuẩn bị cho con gái món mì hoành thánh, hôm nay ông đã nhớ cho ít muối.

Mẫn Hy về đến nhà, việc đầu tiên là thay quần áo công sở, phòng khách không có người, cô bảo Phó Ngôn Châu cứ tùy ý ngồi, đừng coi mình là người ngoài.

“Em đi thay quần áo xong sẽ xuống ngay.”

Cô đi lên lầu vào phòng mình.

Ở hành lang trên lầu hai gặp được Mẫn Đình, anh vừa từ thư phòng đi ra, buổi chiều không đến công ty, mấy phút trước vừa mới kết thúc buổi họp online.

“Anh, Phó Ngôn Châu ở dưới lầu, anh cùng anh ấy nói chuyện một lát đi.”

Bố cô về, cô không còn phải lo lắng về những trận sóng gió mà họ gây ra nữa.

Mẫn Hy đóng cửa lại.

Mẫn Đình như đang suy nghĩ điều gì, xoay người trở về thư phòng.

Phó Ngôn Châu không biết bố vợ đang ở phòng bếp lầu một, anh cầm ly đi rót nước, trên cầu thang bỗng có tiếng bước chân, tưởng rằng Mẫn Hy đã thay xong quần áo rồi xuống lầu, anh quay đầu nhìn qua.

Người xuống là Mẫn Đình, tay cầm thuốc lá và gạt tàn.

Chờ Mẫn Đình đặt gạt tàn xuống bên cạnh anh, Phó Ngôn Châu mới thấy rõ chiếc gạt tàn kia cực kì cao cấp.

Mẫn Đình ném một điếu thuốc cho anh, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ vào gạt tàn: “Cai thuốc rất hiệu quả, cậu thử xem.”

Dứt lời, anh ngồi xuống gọt hoa quả cho em gái.

Phó Ngôn Châu ở trong lòng cười lạnh, nào có lòng tốt bảo anh cai hút thuốc, đây là đang cố tình khoe khoang gạt tàn với anh.

Anh mở khung chat với Mẫn Hy: [Mẫn Đình khoe gạt tàn của anh ta trước, em nói xem anh có cần nói cho anh ta biết là gạt tàn của anh đắt hơn cái của anh ta 210 tệ hay không?]

Chỉnh sửa xong, vừa định bấm nút gửi, anh lại nghĩ đến bố vợ hôm nay về.

Bình tĩnh trong giây lát, anh lại xóa mấy dòng chữ kia đi.

Phó Ngôn Châu châm điếu thuốc, chỉ hút hai ba ngụm rồi dập vào gạt tàn, động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Gạt tàn quá đẹp, không nỡ dùng sức dập điếu thuốc.

“Gạt tàn này không tồi.” Cái mà anh khen ngợi chính là mắt nhìn của Mẫn Hy khi chọn quà.

Mẫn Đình khẽ ngước mắt lên, nói: “Ừm, là Hy Hy mua.”

Lúc này Mẫn Hy đã thay quần áo xong, vừa đi xuống lầu đã nghe thấy câu Phó Ngôn Châu hỏi Mẫn Đình: “Cái gạt tàn này giá bao nhiêu?”

“Phó Ngôn Châu!”

Mẫn Hy bước nhanh vọt tới, kéo anh đẩy đi ra ngoài, “Anh đừng có mà ấu trĩ! Ra sân đi!”

Phó Ngôn Châu bật cười: “Sao em không hỏi Mẫn Đình rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Mẫn Hy đặt hai tay ở sau lưng anh, dùng sức đẩy anh, “Em sẽ quay lại tìm anh ấy tính sổ sau!”

Bên kia phòng bếp, Mẫn Cương Nguyên nghe được tiếng ầm ĩ trong phòng khách, từ bên trong đi ra đứng ở cửa, bất đắc dĩ lại sủng nịch: “Hy Hy, con làm gì vậy? Đừng nháo nữa.”

Không chỉ Phó Ngôn Châu, Mẫn Hy cũng hơi sửng sốt: “Bố, bố ở nhà sao?”

Động tác của cô rất nhanh, từ đẩy đổi thành nắm lấy cánh tay Phó Ngôn Châu, cười nói với bố: “Con đùa giỡn với anh ấy chút thôi. Không có đuổi anh ấy đi.”

“Bố, bọn con không cãi nhau, con và Mẫn Đình trêu chọc cô ấy.” Phó Ngôn Châu đành phải giải thích như vậy.

Mẫn Cương Nguyên cười ôn hòa: “Các con nói chuyện trước, bố vào nấu mì hoành thánh cho mấy đứa.”

Phó Ngôn Châu muốn đi qua giúp đỡ, Mẫn Cương Nguyên phất tay không cho anh vào phòng bếp.

Mẫn Đình gọt trái cây xong, gọi em gái tới ăn.

Mẫn Hy hạ thấp giọng chất vấn anh trai: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh cũng ấu trĩ như vậy từ khi nào thế! ”

Mẫn Đình nhìn Phó Ngôn Châu đang dựa vào quầy bar phía xa xa uống nước, thu lại tầm mắt, nói với em gái: “Đơn giản chỉ là nhìn cậu ta không vừa mắt, chờ đến khi nào cậu ta đủ quan tâm em, có thể anh sẽ thay đổi cách nhìn.”

Anh đưa khăn ướt lau tay cho cô, chờ cô lau xong, anh cầm lấy khăn rồi đưa trái cây cho cô.

Dỗ cô nguôi giận: “Anh và Phó Ngôn Châu đều có chừng mực, cho dù giận dữ thế nào cũng sẽ không giận chó đánh mèo lây sang người em, em không cần cảm thấy bị khó xử khi phải kẹp giữa bọn anh.”

Anh thậm chí không có nguyên tắc nói: “Em cũng có thể tùy chọn phe, dù em chọn về phe nào anh cũng sẽ không tìm em tính sổ mà tính ở trên đầu Phó Ngôn Châu.”

Mẫn Hy: “…”

Không thể nói chuyện được bình thường.

Cô cầm đĩa trái cây đi vào bếp tìm bố.

Bọn họ muốn sống không thoải mái thì cứ việc, cô cũng không phải lúc nào cũng để nhất cử nhất động của bọn họ được.

“Bố ơi.”

Mẫn Hy chậm rãi đi qua.

Bố cô đang đeo tạp dề đứng trước bồn rửa rau, trước mặt người ngoài bố luôn nghiêm túc, ít nói cười, nhưng trong ấn tượng của cô, bố vẫn luôn ôn hòa, lại cực kỳ nhẫn nại với cô.

Mẫn Cương Nguyên quay đầu, tắt vòi nước, “Có khói dầu, con ra ngoài phòng khách đi.”

“Không sao ạ.” Mẫn Hy dựa vào bên cạnh, vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm với bố.

Trò chuyện rồi lại nhắc đến mẹ.

Bình thường cô gọi cho mẹ mỗi ngày, dài thì hơn nửa tiếng, ngắn thì một hoặc hai phút.

Trưa nay có nói chuyện với mẹ là bố được nghỉ, rõ ràng mẹ đã rất kinh ngạc, qua biểu cảm của mẹ cô đã biết, bố cô không qua thăm mẹ cô.

“Bố, sao bố không tới cho mẹ một bất ngờ?”

Mẫn Cương Nguyên cười cười, nói: “Việc vặt tương đối nhiều, bố không có thời gian.”

Mẫn Hy không nghi ngờ gì bố, cô nghĩ tình cảm của bố mẹ vẫn rất tốt, chỉ là công việc của hai người đều quá bận rộn, ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều.

“Kết hôn cũng hơn hai tháng rồi, cảm giác thế nào? Có hợp với Phó Ngôn Châu không?” Mẫn Cương Nguyên quan tâm nói.

Mẫn Hy suy nghĩ một chút mới trả lời: “Vẫn tốt ạ.”

Cần phải tiếp xúc nhiều hơn, nhưng cuối cùng đã có một khởi đầu tốt.

Con gái suy nghĩ vài giây, trong mắt Mẫn Cương Nguyên chính là đang do dự, xem ra cuộc sống cũng bình thường.

“Trước khi kết hôn bố và anh trai con đã khuyên là hãy kết hôn với một người yêu con, đối xử tốt với con, nhà chúng ta không cần phải lấy hôn nhân của con ra để hy sinh mà con lại không nghe. Mẹ con chiều theo ý con quá, con nói muốn liên hôn, bà ấy cũng đồng ý.”

Mẫn Hy thoải mái nói với bố: “Liên hôn không có gì xấu.” Phó Ngôn Châu vừa là người cô thích nhiều năm, có thể liên hôn, sau này hôn nhân của anh trai cô có thể tự do hơn một chút, một công đôi việc.

“Bây giờ con và Phó Ngôn Châu ở chung cũng khá tốt, lâu rồi sẽ có tình cảm.”

Mẫn Cương Nguyên không nói tiếp. Ông là người từng trải, tình yêu không liên quan gì đến việc ở chung với nhau bao lâu.

Nhưng lời này ông lại không thể nói ra, nói rồi chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào con gái.

Hơn một tiếng sau bữa tối mới xong.

Mẫn Đình rót ba ly rượu vang đỏ, cùng bố uống một ly, Mẫn Hy không uống nữa, chỉ chăm chăm ăn mì hoành thánh do bố làm.

“Lần này có mặn không?” Mẫn Cương Nguyên quan tâm hỏi con gái.

Mẫn Hy gật đầu: “Rất ngon ạ.”

Mẫn Cương Nguyên cười: “Mấy ngày nay hôm nào bố đều tập làm mì hoành thánh, làm thất bại thì bố và anh trai con ăn.”

Mẫn Đình đặt con tôm đã được lột vỏ đến chiếc đĩa ăn trước mặt em gái, Mẫn Hy sớm đã quen với điều này, từ khi còn bé đều là anh trai bóc tôm cho cô ăn.

Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, Mẫn Cương Nguyên đặt chén rượu xuống, gắp cá rồi gỡ xương cho con gái.

Phó Ngôn Châu khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, nhìn bố vợ và anh vợ người lựa xương cá, người bóc vỏ tôm cho Mẫn Hy, anh là rảnh rỗi nhất, nhưng cả ba người cũng không thể cùng gắp thức ăn cho Mẫn Hy được.

Anh lấy đôi đũa chung, gắp một miếng thịt hầm cho bố vợ: “Bố, bố nếm thử đi ạ.”

Mẫn Cương Nguyên ngữ khí hiền hòa: “Được.”

Ông cũng không nói mấy lời khách sáo.

Phó Ngôn Châu liếc nhìn Mẫn Hy một cái, cuối cùng vẫn gắp một miếng thịt đặt lên đĩa của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.