Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 11: Em không tìm thấy chiếc nhẫn




Mẫn Hy khá hài lòng nhưng vẫn im lặng, khi cô muốn nói chuyện, Phó Ngôn Châu lại bịt kín môi cô, kỹ thuật hôn của anh đã tốt hơn rồi, quấn quýt cùng lưỡi của cô, hôn cô thật sâu.

Cơ thể cô vốn cứng đờ vì không vui, dần dần mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.

Mẫn Hy vòng tay qua cổ anh, ngậm lấy môi anh hôn đáp lại.

Phó Ngôn Châu nắm lấy tay trái của cô, đột nhiên anh cau mày, buông tay cô ra, sờ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.

Mẫn Hy đang đắm chìm trong nụ hôn, cả hai đều cảm nhận được, chợt cô khựng lại: “Sao anh lại tháo nhẫn của em?” Theo phản xạ cô cong ngón tay ngăn anh lại, nhưng động tác chậm hơn nửa nhịp, anh đã tháo nhẫn ra.

Phó Ngôn Châu nói: “Ai đi ngủ mà vẫn còn đeo nhẫn chứ?”

Mẫn Hy không nói lời nào, có lẽ cô là người duy nhất.

Cô đã quen với việc đeo nó rồi, bình thường cũng không cởi nó ra.

Phó Ngôn Châu để chiếc nhẫn sang một bên, vòng tay qua cổ cô, giữ gáy cô, hôn nhẹ, giọng nói mang theo chút khàn khàn gợi cảm, hỏi cô: “Khi nào thì cùng anh luyện tập?”

Thân thể cô không tốt, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, kéo giãn thời gian sinh hoạt vợ chồng ra, cho cô thời gian nghỉ ngơi một đêm. Nhưng mà, nếu đêm đó vượt quá số lần, ngày hôm sau cô vẫn kêu đau lưng, đau chân.

Mẫn Hy không có dự định tập thể dục, bây giờ không có, tương lai sau này cũng không có luôn.

Cô lợi dụng chủ đề này để nói: “Vậy khi nào thì trước mỗi lần làm anh sẽ ôm em mười phút? Chỉ được phép ôm, những thứ khác không được phép làm. Lúc nào thì anh cho em gối trên tay anh ngủ mỗi ngày? Khi nào anh làm được những việc này thì em hứa sẽ tập thể dục.”

Anh không nói chuyện với cô nữa.

Phó Ngôn Châu không cho cô cơ hội mỉa mai, lại hôn lên môi cô một lần nữa.

Chiếc nhẫn trên tay Mẫn Hy bị tháo ra, ngón tay trống không, cô không quen lắm.

Mãi đến khi anh đi vào, Mẫn Hy mới tạm thời quên đi chiếc nhẫn kia.

Khi tiếng nói nhỏ nhẹ trong phòng ngừng lại, từng giọt mồ hôi lăn dài trên cổ Mẫn Hy, không biết là mồ hôi của cô hay là của Phó Ngôn Châu.

Mẫn Hy không quan tâm người anh có nhớp nháp hay không, cô ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, cả người mềm nhũn không còn sức lực.

Phó Ngôn Châu xoa đầu cô để cô buông anh ra, anh muốn đi tắm.

Mẫn Hy mệt đến mức không muốn động đậy, thậm chí lấy tay ra khỏi cổ anh cũng rất vất vả, cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy cô không nhúc nhích, Phó Ngôn Châu nghĩ cô vẫn muốn tiếp tục.

Anh lại tiến về phía trước, Mẫn Hy chụm hai chân lại đẩy anh ra.

“Ngày mai em phải đến công ty.” Cô không muốn đi khập khiễng đâu.

Phó Ngôn Châu với tay bật đèn, đứng dậy khỏi người cô.

Phòng tắm rất lớn, đủ cho hai người tắm.

Khi Mẫn Hy lau khô tóc bước ra khỏi phòng tắm thì Phó Ngôn Châu đã thay ga trải giường xong rồi.

Đêm nay cô không cần gối lên cánh tay anh để ngủ, cô mệt đến mức vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay rồi.

Ngày hôm sau khi mở mắt, cô chợt nhớ đến chiếc nhẫn.

Đêm qua Phó Ngôn Châu đã tháo chiếc nhẫn của cô ra rồi đặt nó ngay cạnh gối, sau đó, trên giường bừa bộn, anh lại thay ga trải giường, nhưng không thấy anh cất chiếc nhẫn đi.

Xung quanh không có ai, Phó Ngôn Châu dậy từ sớm tập thể dục rồi.

Mẫn Hy không tìm thấy chiếc nhẫn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, cô đi đến tủ trang sức trong phòng thay đồ, nhưng cũng không tìm thấy nó.

Phó Ngôn Châu đang ở dưới nhà, cô gọi điện thoại cho anh.

“Em không thấy nhẫn đâu nữa.”

“Em tìm dưới gầm giường chưa?”

“…Em tìm rồi, nhưng vẫn không thấy!”

“Không mất được đâu. Nếu mất anh mua cho em một cái khác.”

Mẫn Hy không vui, cô cúp điện thoại.

Sau khi rửa mặt xong, đang trang điểm xong thì Phó Ngôn Châu lên lầu, cô liếc nhìn anh qua gương trang điểm.

Phó Ngôn Châu tìm dưới gầm giường, thậm chí lật cả tấm thảm lên, nhưng anh cũng không tìm thấy.

“Để dì giúp việc tìm kỹ trong phòng ngủ chính đi, chiếc nhẫn sẽ không rời khỏi phòng ngủ này được đâu.”

Mẫn Hy vặn thỏi son, vừa bôi vừa lặng lẽ nhìn anh: “Hình như anh không quan tâm đến nhẫn cưới lắm nhỉ, có cũng được không có cũng chẳng sao, mất thì mua thôi.”

“Mọi thứ đều mua được bằng tiền, em không cần coi trọng nó quá đâu.”

“Vậy trong mắt anh, cái gì mới xứng là bảo vật đáng để anh cất kỹ vậy?”

Phó Ngôn Châu cầm chiếc hộp đựng nhẫn của mình trên tủ đầu giường, lấy chiếc nhẫn ra và nói: “Quà tự làm.”

Mẫn Hy chợt nghĩ ra một điều: “Sinh nhật năm sau em muốn anh tự tay làm một món quà tặng cho em.”

Phó Ngôn Châu đang đeo nhẫn vào ngón áp út, dừng lại nửa giây rồi tiếp tục đẩy chiếc nhẫn xuống dưới ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô trong gương.

Anh có điều muốn nói lại thôi.

Mẫn Hy nhìn ra được là anh không muốn, cô cũng không muốn ép buộc người khác.

“Em đùa thôi.” Cô vặn son môi.

Phó Ngôn Châu đặt hộp nhẫn xuống rồi đi xuống lầu.

Khi ra khỏi nhà, anh không quên dặn dì giúp việc đi tìm nhẫn cưới cho Mẫn Hy.

Kể từ ngày đính hôn, chiếc nhẫn kim cương của Mẫn Hy chưa bao giờ rời khỏi tay cô, chiếc nhẫn kim cương có kích thước đặc biệt lớn, luôn là chủ đề bàn tán của tổ buôn chuyện trong công ty sau bữa tối.

Hôm nay là lần đầu tiên cô không đeo nó, mấy người đó lại bắt đầu lén bàn tán sau lưng cô.

“Có vấn đề.”

“Ly hôn rồi? Không thể nào. Hôn lễ còn chưa diễn ra, tôi còn chưa được nhìn chú rể trông như thế nào.”

“Ly hôn chắc chắn là ly hôn rồi, cô ấy còn không lo lắng tìm nó. Nói không chừng sắp có chiếc nhẫn kim cương lớn hơn để đeo rồi.”

Truyền đi truyền lại, câu chuyện biến thành Mẫn Hy ly hôn rồi, đang cãi nhau để ly hôn.

Cuối cùng truyền đến tai Dư Trình Đàm.

[Em mau tới phòng làm việc của anh một chuyến.]

Mẫn Hy vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được tin nhắn từ Dư Trình Đàm.

Cô đưa cuốn sổ cho trợ lý rồi đi thẳng lên phòng giám đốc trên lầu.

Dư Trình Đàm cố ý không đóng cửa, cô gõ gõ hai lần.

“Dư tổng.”

Dư Trình Đàm đang pha cà phê, tùy ý chỉ vào sô pha đối diện: “Ngồi đi.”

Anh đích thân mang cà phê đến cho cô, cố ý quan sát bàn tay trái của cô, ngón áp út trống không, dấu vết do đeo chiếc nhẫn lâu ngày để lại cũng không còn rõ ràng.

Chiếc nhẫn kim cương đó rất lớn, anh còn trêu chọc cô, em đeo mà không mệt à?

Cô cười bảo: Không mệt đâu. Khi em mệt mỏi và không muốn đeo nó nữa, thì đó cũng là lúc em ly hôn.

Trong bữa trưa, thư ký Cư có vẻ lo lắng tràn đầy tâm sự nói với anh: Hôm nay chị Mẫn không đeo chiếc nhẫn kim cương lớn kia, không biết những gì mọi người lan truyền có phải là sự thật hay không.

Nhớ lại những gì cô đã nói trước đây, hơn nữa ngay từ đầu cô và Phó Ngôn Châu đã không có tình cảm gì rồi, vì vậy ly hôn cũng không phải là điều không thể.

“Cuối tuần trước em nói đã đi Giang Thành, em chắc chứ?”

Mẫn Hy mờ mịt không hiểu: “Em có đi mà, không phải là đã chụp ảnh cho anh xem sao?”

Dư Trình Đàm gật đầu, nhưng nói: “Cố ý chụp ảnh, có điều bất thường ở đây.”

Mẫn Hy bất đắc dĩ cười cười: “Em báo lộ trình, cũng là sai sao.”

Cô thu lại nụ cười: “Có chuyện gì vậy?”

Dư Trình Đàm nói với cô tất cả những gì anh ấy nghe được và nghĩ ra, sau đó anh ấy cầm cà phê lên rồi uống.

Mẫn Hy không ngờ họ còn chú ý đến chiếc nhẫn hơn mình, chiếc nhẫn vẫn chưa được tìm thấy nên cô đành phải nói dối: “Nhẫn hơi lỏng nên Phó Ngôn Châu đã sai người mang đến cửa hàng để chỉnh lại kích thước.”

Dư Trình Đàm tạm thời tin điều đó, anh lo lắng nguyên nhân ly hôn liệu có phải do anh không: “Anh đã mượn danh nghĩa Phó Ngôn Châu thay em giành được dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, cho rằng hai người vì điều này mà nảy sinh mâu thuẫn.”

“Làm sao có thể. Phó Ngôn Châu đã biết chuyện này rồi, thậm chí anh ấy còn chơi golf với Thịnh Kiến Tề. Nếu anh ấy không đứng ra, cuộc thảo luận về kế hoạch chiều hôm qua có thể đã không diễn ra suôn sẻ như vậy.”

Dư Trình Đàm buông lỏng trái tim đang treo chặt xuống, hỏi cô cà phê thế nào, cười nói: “Hôm nay anh cho em thêm hai viên đường, em nếm thử chưa?”

“Em còn tự hỏi tại sao lại ngọt như vậy.”

Cô uống cà phê chỉ cho nửa viên đường và một ít kem tươi.

Có lẽ Dư Trình Đàm lo lắng cho rằng cô đang đau khổ với cuộc hôn nhân của mình, vì vậy anh đã cho cô nhiều đường hơn.

Sau khúc nhạc đệm về cốc cà phê này qua đi, hai người họ bàn về chuyện khoa học kỹ thuật Thịnh Thời.

Dư Trình Đàm: “Tập đoàn Thịnh Thời, khách hàng lớn này coi như là đã giữ chân lại được, nếu không nó có thể rơi vào tay của Quan hệ công chúng Trác Nhiên rồi.” Trong ngành, công ty lâu năm có tư cách so sánh với Quan hệ công chúng Gia Thần chỉ có Quan hệ công chúng Trác Nhiên mà thôi.

Mẫn Hy đang uống cà phê nên cô không lên tiếng mà chỉ gật đầu đáp lại.

Người sáng lập của Quan hệ công chúng Trác Nhiên là bố mẹ của Chúc Du Nhiên, hiện tại chủ yếu do Chúc Du Nhiên và anh trai của cô ấy là Chúc Du Trác chịu trách nhiệm về công việc kinh doanh chính của công ty.

Chính vì cô và Chúc Du Nhiên là đồng nghiệp nên hai năm trước, Phó Ngôn Châu đã hỏi cô về Chúc Du Nhiên, ánh mắt dịu dàng khi nói chuyện của anh, lời nói dè dặt cẩn thận như đặt Chúc Du Nhiên ở trong lòng, điều đó như một con dao sắc bén đâm vào lòng cô.

Dư Trình Đàm nhìn bộ dáng thờ ơ của cô, quen biết cô nhiều năm như vậy, anh biết cô sẽ không bao giờ xuất hiện trạng thái phân tâm khi nói đến chuyện công việc. Anh đột nhiên không chắc chiếc nhẫn cưới của cô có thực sự là mang đi sửa hay không.

“Tối nay em rảnh không? Anh mời em đi ăn.”

Mẫn Hy hoàn hồn: “Hôm khác em mời anh, tối nay em ăn với anh trai rồi.”

Dư Trình Đàm nói đùa: “Vậy chỉ có thể là một ngày khác, anh không tranh lại với anh trai của em rồi.”

Mẫn Đình là người cuồng em gái, ai quen anh ấy thì đều biết

Sau khi tan làm, Mẫn Hy cầm chiếc gạt tàn mua ở Giang Thành rồi đi thẳng về nhà.

Mẫn Đình về sớm hơn cô hai phút, anh vừa bước vào biệt thự, còn chưa kịp cởi áo khoác, đã thấy một chiếc ô tô đang đi đến trong sân.

Mẫn Hy kéo kính xe xuống, gọi người đàn ông mặc vest đen đang chậm rãi bước ra khỏi biệt thự: “Anh, anh về sớm thế.”

“Anh vừa về đến nhà xong.”

Buổi chiều anh có một cuộc đàm phán, ngay sau khi đàm phán kết thúc là lao ngay về nhà, thậm chí từ chối mấy buổi tụ họp với bạn bè buổi tối.

Mẫn Đình và Mẫn Hy không chỉ có ngoại hình hơi giống nhau mà tính tình cũng tương tự, lạnh lùng lãnh đạm, khuôn mặt nghiêm nghị thâm trầm và chỉ tỏ ra dịu dàng trước mặt người nhà.

Anh nói với em gái: “Xuống đi, anh đi cất xe cho.”

Với đôi chân dài, anh vừa nói vừa đi vài bước đến trước xe, mở cửa chỗ ghế tài xế ra.

Chỉ cần ở nhà, Mẫn Hy không cần tự đi đậu xe, điều này cũng khiến kỹ năng lùi xe của Mẫn Hy không được quá thành thạo.

Mẫn Hy tháo đai an toàn ra rồi ấn nút mở cốp xe: “Đợi lát nữa hẵng đi đậu xe sau, em có quà tặng anh.”

“Tặng anh?”

“Vâng. Là một cái gạt tàn thuốc em mua ở Giang Thành, rất đặc biệt, là cho anh để cai thuốc đó.”

Mẫn Đình tháo cúc áo vest ra rồi bước lên xe, “Rất đặc biệt sao? Có phải là vẽ một hình cái lá phổi đen không vậy?”

Mẫn Hy không nói nên lời, lấy hộp quà từ trong cốp xe ra, “Ngày nào đó có dịp, anh và Phó Ngôn Châu nên cùng nhau ngồi xuống thi xem ai có thể dùng lời nói bóp ch/ết đối phương trước.”

Mẫn Đình đi đỗ xe, nhận lấy quà từ em gái, ánh mắt rơi vào tay cô, không khỏi khựng lại: “Em với Phó Ngôn Châu cãi nhau à?”

Lại là lỗi của chiếc nhẫn.

Mẫn Hy bất lực giải thích: “Không phải. Chiếc nhẫn bị lỏng, hay bị rơi ra, vì vậy em muốn chỉnh lại cỡ của nó.”

Sau khi vào biệt thự, Mẫn Hy gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: [Anh đã tìm thấy chiếc nhẫn chưa?]

Phó Ngôn Châu đang ký tên, đây tài liệu cuối cùng phải ký trước khi về: [Anh đã tìm thấy nó rồi.]

[Vậy mà anh không nói cho em biết.]

[Anh bận quá nên quên mất.]

Bạch San cầm tài liệu chuẩn bị rời đi, nhưng Phó Ngôn Châu đã đặt điện thoại xuống và gọi cô lại: “Tôi muốn hỏi cô cái này.”

“Phó tổng, anh cứ hỏi.”

“Con gái của cô có phải hay làm đồ thủ công ở trường mẫu giáo không?”

Con gái của Bạch San năm nay đang học lớp chồi*. Cô ấy đã đăng ký cho con gái mình tham gia một lớp thủ công sáng tạo, mỗi tuần đều làm những món đồ thủ công mới lạ, thỉnh thoảng cô sẽ đăng những tác phẩm của con gái mình trong vòng bạn bè.

*Lớp chồi: Lớp mẫu giáo từ 4- 5 tuổi

Cô cười đáp lại: “Đúng vậy.”

Phó Ngôn Châu hỏi: “Cô có đề cử cửa hàng truyền thống nào bán nguyên liệu thủ công không?” Sau đó, anh nói ngắn gọn yêu cầu của mình với thư ký Bạch. Đồ thủ công mà anh yêu cầu không chỉ đơn giản là ghép các bán thành phẩm theo hướng dẫn mà là phải tự sáng tạo làm, cần phải tự mình thiết kế.

Anh nói, “Tôi muốn làm tặng cho người khác.”

Để thuận tiện cho việc giới thiệu, Bạch San hỏi cặn kẽ: “Tặng cho bạn nhỏ bao nhiêu tuổi? Trai hay gái?”

Phó Ngôn Châu: “…Không dành cho trẻ con. Mẫn Hy muốn một món quà thủ công, vì vậy tôi muốn làm một cái cho cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.