Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 17: Người cha tốt




Sau khi sắp xếp Hàn Lệ xong, Thẩm Không chạy tới ngoài căn phòng Từ Lâm Thịnh kia tổ chức tiệc đứng, làm kẹp tay nắm cửa từ bên ngoài để phòng ngừa giữa chừng có người đi ra vướng bận, hoặc là nhìn thấy thứ không nên thấy.

Tiếp đó, Thẩm Không hành động thoải mái hơn nhiều.

Địa vị thợ săn và con mồi điên đảo trong giây lát đó.

Như chim vào rừng, như cá gặp nước, thiếu niên nhanh nhẹn như là được sinh ra từ bóng tối. Hắn thuần thục xuyên qua những dãy hành lang như mê cung, lợi dụng địa hình và ưu thế vóc người hòa vào bóng tối, giống cái bóng linh hoạt, hay gió nhẹ lướt qua.

Lần lượt, các tay đấm chia ra tìm người bị cái bóng xông ra từ bóng tối tập kích, rên cũng không kịp rên một tiếng đã mất đi ý thức.

Bên kia —

Trình Trạch Khang bước nhanh tới, vừa đi vừa tìm những chỗ có thể giấu người trên hành lang, hùng hổ lầu bà lầu bầu trong miệng, lòng tràn đầy oán khí.

Rốt cuộc thì thằng mồ côi kia chạy đi đâu rồi. Mẹ kiếp, lại lãng phí thời gian của gã vào lúc này. Cũng không biết cậu Vương tìm cái thằng ăn hại⁽¹⁾ này làm gì, nhưng không sao, miễn có tiền là được, vứt được cái gánh nặng này ông ta còn mừng ấy chứ.

(1) 赔钱货 – bồi tiền hóa: món hàng phải bù thêm tiền. Ở đây ý mắng là đồ ăn hại, nuôi tốn cơm tốn gạo xong chẳng được tích sự gì.

Đột nhiên, đáy lòng Trình Trạch Khang bất ngờ có cảm giác nguy hiểm quỷ dị, như là có chuyện gì sai sai sao sao ấy.

Bước tiến của ông ta không tự chủ thả chậm lại.

Qua một lúc lâu ông ta mới nhận ra cảm giác không đúng này đến từ đâu.

Bên tai thật sự quá im ắng.

Mặc dù là để phòng ngừa quấy rầy đến nhiều người hơn nên động tác của bọn họ đều hết sức im lặng, nhưng lúc đi trong hành lang vẫn có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thì thầm cố hạ thấp giọng của những người khác. Chứ không phải như bây giờ, bên tai không nghe thấy gì hết, cho dù là tiếng bước chân hay tiếng hít thở, phảng phất bị một loại tồn tại vượt qua lẽ thường nào đó hấp thu không còn một mống, chỉ còn dư lại ngôi sao đã tắt như vị tài xế tĩnh mịch.

Trình Trạch Khang nhắm mắt đi về phía trước hai bước.

Trong hành lang trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh đế giày đạp xuống mặt đất cứng rắn và tiếng tim đập hỗn loạn của chính ông ta.

Đáy lòng ông ta trực tiếp dựng lông, đánh bạo đi về hướng khi đến đây, vừa đi vừa cất cao giọng hô:

“Anh Lý?”

“Anh Lý, các anh ở đâu?”

Bên tai vẫn im lặng hoàn toàn, Trình Trạch Khang hoảng hốt, đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi thì thấy bên cạnh ngã rẽ có một cái bóng đang chậm rãi tiến vào tầm mắt.

Ông ta vui vẻ bước nhanh về phía trước: “Anh Lý, sao vừa nãy các anh im lặng vậy, hù chết…”

Vừa chuyển qua chỗ ngoặt, nụ cười của Trình Trạch Khang lập tức cứng đờ ở trên mặt.

Chỉ thấy thằng ăn hại mà bọn họ đào ba thước đất cũng không tìm được đang sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta.

Trình Trạch Khang không còn nhớ lần trước mình thấy nó là lúc nào, trong trí nhớ mơ hồ và nông cạn của ông ta, chỉ có ấn tượng với thằng mồ côi kia là thật sự rất thích khóc, cho dù là hồi còn bé hay lúc con mẹ đĩ điếm của nó chết, cặp mắt to sợ hãi rụt rè kia luôn luôn chứa hai hàng nước mắt, làm người ta phiền chán.

Mà thiếu niên đứng trước mắt bây giờ, ngoại trừ xa lạ ở ngoài còn khiến ông ta thêm bất an nữa.

Ông ta chỉ hoảng hốt vài giây rồi lập tức mạnh mẽ bình tĩnh lại tâm trí, hành động theo kế hoạch ban đầu đã được dặn dò trước đó.

Mặt Trình Trạch Khang trầm xuống, trên gương mặt vàng vọt hèn mọn dâng lên lửa giận không ra ngô ra khoai gì. Ông ta ra vẻ người cha nghiêm khắc đầy giả tạo quát: “Sao con lại ở đây! Chỗ này không phải nơi trẻ con nên tới! Con mau đi theo bố.”

Nói đến đó, ông ta duỗi tay tóm lấy cánh tay thiếu niên.

Nhưng một cái tóm này lại bắt hụt.

Mí mắt Trình Trạch Khang giần giật, trong con ngươi hãm sâu mơ hồ hiện ra sự tức giận thật sự. Ông ta cong miệng lên, quai hàm thu nhỏ lại:

“Đm mày, còn dám trốn…?”

Chữ còn dư lại bị chặn trong cổ họng ông ta.

Chỉ thấy khóe môi thiếu niên trước mắt cong lên, cười mà như không chờ, đôi mắt màu hổ phách hiện ra màu vàng nhạt gần như con thú dưới ánh đèn chiếu rọi, nhìn ông ta từ trên cao xuống, con ngươi mang theo một loại hàn ý nào đó làm linh hồn người ta kinh sợ, không hề nói gì, chỉ ung dung nhìn chằm chằm ông ta, như là đang thưởng thức vật chết trong tủ kính vậy.

Trình Trạch Khang rụt lại theo bản năng, cơn giận vừa nãy như đốm lửa bị dội nước, lấp lóe hai lần đã bị dập tắt dưới đáy lòng.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt có phần né tránh nhưng vẫn cứ phô trương thanh thế mắng: “Mày thằng con không có giáo dưỡng lại bất hiếu này, bây giờ còn dám dùng loại thái độ này với ông, mày thấy tao không tìm người đến dạy dỗ mày…”

Trình Trạch Khang hùng hổ lấy điện thoại di động ra, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra đang hoảng loạn bấm số điện thoại của anh Lý kia.

Thẩm Không cũng không ngăn cản, hào hứng nhìn chằm chằm ông ta, bên môi vẫn còn mang ý cười.

“Tút… Tút… Tút…”

Chóp mũi Trình Trạch Khang rịn mồ hôi hột, sáng lấp lánh dưới đèn. Ông ta giơ ống tay áo lên lau mồ hôi trên mặt một cái, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên ở gần đó.

Ông ta sáng mắt lên, vội vã ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy Thẩm Không làm như không có chuyện gì xảy ra mà móc một cái điện thoại đang vang to từ túi, tùy ý chơi đùa trong tay.

Anh ngước mắt nhìn Trình Trạch Khang trố mắt ngoác mồm, mỉm cười:

“Đang gọi cho ai thế?”

Sự sợ hãi trên mặt Trình Trạch Khang đã khó có thể che lấp, ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, biểu cảm như thấy ma giữa ban ngày.

Thẩm Không không nhanh không chậm tới gần hai bước, vứt điện thoại còn đang kêu ầm ĩ lên trên rồi lại đón lấy, nói:

“Nếu ông muốn tìm chú này thì đừng nhọc lòng nữa, phỏng chừng bây giờ gã không nghe được đâu.”

Anh dừng một chút, khóe môi cong lên ý cười quỷ dị bí hiểm: “Nhưng chúng ta nói chuyện, người khác rất tốt…”

Khi Thẩm Không tới gần, Trình Trạch Khang vội lùi về sau theo bản năng. Ông ta cố gắng buộc mình bình tĩnh lại, con ngươi khôn khéo quay một vòng trong hốc mắt hãm sâu, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm hòa ái và thân thiết trên mặt, làm khuôn mặt dài nhăn nheo u ám trông có vẻ cực kỳ không khỏe:

“Đây không phải là bố quan tâm con sao, con xem con còn nhỏ như vậy đã ra vào chỗ vớ va vớ vẩn, bố lo con học cái xấu, nhỡ đâu giống bố lúc đầu thì hỏng… Đây không phải là nhất thời sốt ruột nên hơi nặng lời sao. Tiểu Thần, con tha thứ cho bố đi, mấy năm qua bố đã nhận ra sai lầm của mình rồi, rất muốn bù đắp, con cho bố một cơ hội có được không?”

Thẩm Không tiện tay ném điện thoại di động cho Trình Trạch Khang, nhìn dáng vẻ ông ta luống cuống tiếp lấy, cười híp mắt nói:

“Được.”

Hình như Trình Trạch Khang cũng không ngờ Trình Thần đồng ý thẳng thắn như vậy nên cứ ngẩn người.

“Trước tiên bắt đầu từ trả tiền đi.”.

Thẩm Không lười biếng ngáp một cái, chậm rãi tính sổ: “Nhiều năm như vậy, tất cả phí cấp dưỡng học phí chi phí phụ, tiền tiêu vặt và tiền đánh bạc ông lấy từ trong nhà đi có thể thanh toán luôn một thể, đại khái tính được 867,600 tệ… Như vậy đi, tôi xóa số lẻ cho ông, đưa tôi 87 vạn là đủ rồi.”

Dường như mỗi một đường nét trên mặt Trình Trạch Khang đều bị đóng băng, môi ông ta run lên, lộ ra một nụ cười vặn vẹo:

“Cái này… bây giờ trong tay bố cũng không có nhiều tiền như vậy…”

Thẩm Không nheo mắt lại, vẻ mặt hờ hững lúc trước thu về ngay lập tức, vô cảm nhìn chằm chằm ông ta, giọng nói bình thản và lạnh lùng:

“Cho dù nghèo hèn hay giàu sang, cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, ông đều sẽ yêu bà ấy cho đến chết.”

Lời thề… lễ cưới?

Trình Trạch Khang sởn tóc gáy, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường. Ông ta há miệng run rẩy nhưng âm thanh dường như bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tí tiếng kêu chói tai.

Thẩm Không nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, nhẹ giọng nói:

“Mẹ nói rất nhớ ông đấy.”

Phòng tuyến tâm lý của Trình Trạch Khang tan vỡ trong nháy mắt. Đứa con xa lạ, đáng sợ và biểu hiện nguy hiểm quỷ dị của nó gần như làm ông ta sợ vỡ mật. Ông ta dựa cái lưng đã bị mồ hôi thấm ướt vào vách tường, như vừa trải qua hai trận chiến, dùng hết sức lực toàn thân mới không trượt xuống đất. Ông ta dùng sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, không nói nổi lời nào.

Thẩm Không đột nhiên nở nụ cười:

“Tôi đùa thôi. “

Mặt Trình Trạch Khang trắng bệch — Sát ý trong đáy mắt đối phương vừa nãy là thật, làm thế nào ông ta cũng không thể tin đó chỉ là chuyện đùa.

“Dù sao ông đúng là người cha duy nhất của tôi mà.”

Thẩm Không đi về phía trước vài bước, thấp giọng thì thầm bên tai ông ta: “Như vậy thì, ông bố tốt, bố có thể nói cho con biết, sao bọn họ lại cử bố đến đây tìm con không?”

Trình Trạch Khang ấp úng hai tiếng, hình như còn muốn đánh trống lảng nhưng lại bị hàn ý nổi lên trong đáy mắt Thẩm Không hù dọa. Ông ta vốn là người chẳng có mấy nguyên tắc, rất nhanh đã giao tất cả thông tin ông ta biết ra: “Thật ra bố cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Là, hình như là mệnh lệnh của ông chủ ở trên, có vẻ như liên quan đến ông chủ nơi này, nhưng cụ thể là liên quan cái gì cũng không nói cho bố biết, còn… còn nói để bố giả vờ lo lắng cho con, lôi con từ tiệc đứng ra, đừng gây sự chú ý của người khác. Sau đó, sau đó…”

Ông ta vắt hết óc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng, bố nghe thấy bọn họ nói hình như là liên quan đến sổ sách gì đó!”

Ông chủ PUZZEL? Sổ sách?

Thẩm Không cau mày không dấu vết, tìm tòi ký ức mấy ngày gần nhất một lần nhưng vẫn quay cuồng trong mơ hồ.

Không phải anh chỉ đến sòng bạc thắng mấy ván sao, liên quan gì đến cái quỷ sổ sách gì đó chứ?

Anh dính líu đến ông chủ PUZZEL lúc nào? Chuyện này là sao?

Ngay trong lúc Thẩm Không suy nghĩ, anh nhạy bén cảm thấy tầm mắt Trình Trạch Khang trước mặt đã xảy ra một chút thay đổi, hình như đang nhìn về phía sau mình.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió sắc bén.

Thẩm Không nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh, nhìn về phía sau mình, chỉ thấy người bị anh đánh ngất từ ban đầu đã đứng lên, cầm ghế phang về phía anh.

Còn chưa chờ anh phản kích đã nghe thấy người đàn ông cao lớn giơ ghế kia quơ quơ, sau đó ngã “Rầm” xuống mặt đất.

Thẩm Không run lên, nhìn chỗ người kia đứng vừa nãy — Hàn Lệ đang thở hổn hển đứng cách đó không xa, trong tay cầm theo nửa đoạn ống.

Sắc mặt hắn ửng hồng, con ngươi đen nhánh ngập sương mù mông lung, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.

Hàn Lệ mở to mắt nhìn, ngón tay buông lỏng, đoạn ống rơi leng keng trên sàn nhà, lạch cạch lạch cạch lăn xa.

Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Không một chút, lảo đảo đi về phía trước hai bước, sau đó cả người không bị khống chế đổ xuống phía dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.