Chú Là Ánh Dương Của Em

Chương 1: Sống một mình




Bao năm qua vẫn thế, Bắc Sở vẫn luôn lạnh lùng với cô.Hôm nay anh ấy vẫn không về nhà,mà đúng rồi anh ấy ghét mình như vậy cho nên sẽ không trở về đâu,có những lúc anh ấy bận đến nổi hơn 1 tháng đến về nhà..

Mới đây mà đã 14 năm trôi qua rồi,cô đã ở nhà họ Cao được 14 năm. Ngày đầu tiên bước vào nhà cô muốn gọi người đàn ông đó là anh là người anh trai, nhưng không anh ấy rất lạnh lùng không nói gì cả,mãi cho đến mấy ngày sau thì Bắc Sở bảo cô gọi anh là chú..

Bốn tuổi cô được nhà họ Cao nhận nuôi,khi cô lên 9 tuổi thì ba mẹ nuôi mất,khi ấy Bắc Sở càng ghét cô hơn.Anh ấy xem cô là sao chổi là sự xui xẻo khi mang đến gia đình anh, nhưng ba mẹ nuôi mất cô cũng đau lòng mà,hai người họ đối với cô rất quan trọng..

Từ khi ba mẹ mất thì người đàn ông đó càng xa lánh cô hơn, anh đuổi cô qua bên hông nhà mà ở bởi vì không muốn thấy sự có mặt của cô trong căn biệt thự này..Bắc Sở sai người xây một căn nhà nhỏ rồi bảo cô qua đó sống tự sinh tự diệt một mình..

Chín tuổi cô tự sống một mình,hàng ngày thì người hầu sẽ đem thức ăn qua và cô sẽ tự mình ăn uống và sinh tồn.Cũng may là anh còn cho cô một ít thức ăn,chứ nếu không là cô sẽ chết thật rồi.

Mỗi ngày cô điều ra trước cửa nhà ngồi chờ anh về nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả.Do là căn nhà được xây kế bên cho nên cô có thả thấy toàn cảnh sân vườn ở phía trước..

Năm xưa anh ấy ghét cô và bây giờ cũng thế,từ khi ba mẹ mất thì anh đã tự mình tiếp quản công ty..Khi ấy Bắc Sở đã 20 tuổi rồi còn cô chỉ là một đứa nhóc học cấp 1 mà thôi, nhưng cô biết rõ người đàn ông đó rất hận mình.

Từ khi mà anh biết cô mỗi ngày sẽ chờ anh về thì anh càng không về nhà,có như vậy thì mới khiến cho Y Nhi đau khổ.Còn những lúc về nhà thì anh sẽ dẫn thêm vài cô gái để chọc tức cô,tuy Y Nhi vẫn còn nhỏ nhưng cô vẫn hiểu được anh ấy đang trả thù mình,sự quan tâm của anh ấy chỉ dành cho người khác chứ chưa bao giờ dành cho cô.

___##

Đêm nay lại là một đêm dài đối với cô rồi,Y Nhi ngồi trước cửa nhà vẽ tranh.. Ngoài việc học ra thì cô chỉ biết vẽ tranh và thêu thùa mà thôi. Cũng nhờ có nó mà cô đỡ buồn hơn thì phải,ở đây cô chỉ sống có 1 mình cho nên cảm thấy bản thân rất cô đơn. Sáng đi học, buổi chiều cô sẽ đi làm thêm còn buổi tối sẽ vẽ tranh và thêu thùa.

Bắc Sở đã từng nói khi nào đến ngày giỗ của ba mẹ thì cô chỉ cần đến thắp nhang rồi về,cô nghe anh nói vậy cũng không có ý kiến gì.Dù cô có nói thì anh ấy cũng không để tâm,vậy cho nên cô đành phải nghe lời chứ nếu không sẽ bị vệ sĩ kéo xuống tầng hầm đánh một trận thì cô sẽ sống không nổi mất.

Ngày mai là sinh nhật của cô thì qua 1 tháng sau sẽ đến sinh nhật của ba mẹ,khi còn sống ba mẹ rất thương yêu cô,họ chăm sóc cô giống như là con ruột vậy không hề thua kém với Bắc Sở. Phải nói là khi đó không có hai người họ thì cô cũng đã chết ở ngoài đường vì đói rồi.

Ba,mẹ...Con nhớ hai người lắm, thật sự con rất nhớ..Có phải con là người mang xui xẻo đến không,con xin lỗi ba mẹ..Nước mắt cứ thế mà rơi xuống bức tranh,màu trên giấy cũng nhoè đi một ít..Y Nhi lấy khăn giấy lao nước mắt của mình,cô cố gắng không khóc nữa nhưng chẳng hiểu sao nước mắt nó cứ rơi mãi.

Cô ước gì sinh nhật năm 18 tuổi của mình anh ấy sẽ về,anh ấy sẽ không ghét mình nữa.Y Nhi luôn xem Bắc Sở là anh trai, nhưng người đàn ông đó luôn miệng xưng chú - cháu với cô, thôi thì là quan hệ chú - cháu cũng được,cô chỉ cần Bắc Sở không ghét cô nữa,cô muốn được yêu thương như bao người, muốn được nhìn thấy nụ cười trên môi của anh..

Hơn 12 giờ đêm thì cô mới đi vào trong ngủ,Y Nhi nằm xuống giường đắp chăn lại,hai mắt nhắm nghiền lại rồi đi vào giấc ngủ. Trong cơn mơ cô thấy Bắc Sở giết mình,anh ấy cầm dao đâm vào tim của cô..Giấc mơ quá khủng khiếp,ngay lúc ấy cô không chịu được nữa cho nên liền hét lên rồi tỉnh dậy trong vô thức

Hừ! Hoá ra là mơ sao, nhưng mà cũng đáng sợ quá đi.Bắc Sở sẽ không làm như vậy đâu,nếu đã muốn giết mình thì đã xuống tay từ lâu rồi...Cô đưa tay vỗ lên lồng ngực để an ủi chính mình,Y Nhi rất sợ anh nhưng cũng rất thương anh,...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.