Chồng Rắn: Đừng Đến Đây

Chương 17: Cút đi (Cặp phụ)




Vi Khả Hân nhìn thấy tin nhắn nhanh chóng lao ra với gương mặt tức giận đến đỏ bừng. Anh nhìn cô như vậy, khóe môi vui vẻ hơi nhếch lên: “Chậc, chưa gì đã mong nhớ tôi đến vậy…”

“Chát”

Cú tát giáng xuống mặt dưới sự bàn hoàn của Tống Vĩ, anh to mắt nhìn vào người phụ nữ trước mắt định mở miệng, lại thấy cánh tay người đó giơ lên. Cô nén lửa giận trong lòng: “Anh tốt nhất đừng nhắc chuyện giành Nhu Nhu trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình mà đánh nát mặt anh”

“Tống Vĩ, nói cho anh biết. Tôi sẽ không nhịn anh nữa đâu”

“Cô không nhịn thì làm gì được tôi nào? Nhu Nhu dù sao cũng là con ruột của tôi, cô không cho tôi gặp con gái, hình như không hay đâu”

Anh xoa xoa bên má vừa bị đánh, tâm trạng không lòng liền tuột dốc không phanh: “Vi Khả Hân, cô ra tay ác thật. Mặt tôi sưng lên luôn rồi này”

“Đàn ông đàn an quan tâm nhan sắc như vậy làm gì? Nếu không phải tôi đã sinh ra Nhu Nhu, tôi còn tưởng anh cong không đó. Quan tâm gương mặt hơn cả mạng sống, hừ”

“Tôi cong hay thẳng đã rõ ràng còn gì. Tôi không ngại cùng cô kiểm tra lại đâu”

Nghe câu nói của anh, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Tên này từ quen nhau, kết hôn, đến ly hôn, bản tính biến thái vẫn còn đó không hề thay đổi chút nào. Không thấy cô lên tiếng, lại nhìn thấy gương mặt cô, Tống Vĩ bật cười trêu chọc

“Cô nghĩ cái gì mà mặt đỏ như đít khỉ thế nào?”

“Anh nói mặt ai là đít khỉ, mặt anh mới là đít khỉ đó”

Vi Khả Hân phồng má thở dốc, nói chuyện với hắn đúng là tức chết mà. Ai nói hắn là ảnh đế tài ba, EQ cao vút chứ. Rõ ràng là một người não tàn, nói chuyện như trẻ lên ba, lại còn cãi bướng

Nhìn gương mặt đâm chiêu của cô, anh nhăn mặt lên tiếng: “Cô lại đang nói xấu tôi?”

“Hừ, anh tốt lành lắm sao, còn không cho người ta nói xấu. Đúng là tên thiểu năng”

“Cô nói ba ruột của con gái mình là thiểu năng? Đừng quên tôi còn là chồng cũ của cô đó, cô lấy thiểu năng làm chồng à?”

Tống Vĩ nhướng mày, cười châm biếm. Đúng là ăn nói không suy nghĩ, tôi có lòng tốt cưới người ngốc nghếch như cô mà cô còn ly hôn với tôi. Cô trừng mắt không kiềm được tay chân mà đá vào chân anh: “Chẳng phải đã ly hôn rồi sao, đồ thiểu năng”

“Tôi thiểu năng thì cô chính là đồ ngốc”

“Anh dám nói tôi là đồ ngốc”

Khóe môi anh hơi nhếch lên, nhìn anh như vậy, cánh tay đang giơ lên của Vi Khả Hân bỗng khựng lại. Cả hai không ai nói câu nào, đồng loạt nghĩ về những ngày tháng cấp ba. Hai bọn họ suốt ngày cũng chí chóe như vậy

“Tống Vĩ, cậu giúp tôi sửa sai chứ không phải là lợi dụng mà gõ đầu tôi”

Vi Khả Hân xoa xoa chỗ đau vừa bị Tống Vĩ gõ viết lên đâu, hai má phồng to như bánh bao, oán trách. Anh dường như không hề để lời nói kia vào đầu, nghe lỗ tai này ra lỗ tai kia, nhàn nhạt gõ gõ đầu viết ngay đáp án sai, cất giọng nhàn nhạt

“Tôi muốn giúp cậu nhớ kỹ, cậu lại đổ thừa tôi như vậy. Được rồi, tôi không giúp cậu nữa, đúng là làm ơn mắc oán”

“Cảm ơn à, tôi mới không cần cậu giúp. Hừ, đứng nhất thì hay lắm sao, chỉ hơn tôi vài điểm có gì hay chứ?”

Cô tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, làm tư thế vừa sang chảnh vừa kiêu ngạo: “Dù cậu đứng nhất đi nữa, cũng không thể nào vượt qua anh tôi đâu. Sau này, tôi tìm anh tôi giúp, đỡ hơn tìm cậu”

Nghe cô nói vậy, bàn tay cầm bút của Tống Vĩ hơi khựng lại, mặt biến sắc, mím môi không nói gì. Anh của cô là Vi Ứng Vật, học sinh top 1 của trường, nam thần của hầu hết thiếu nữ ở đây. Vi Ứng Vật như một truyền thuyết tại trường cấp ba này

“Không cần thì không cần, tôi đỡ tốn công. Dù cậu có nhờ anh giúp thì top 2 chính là top 2, không vượt qua được tôi đâu”

“Đợi mà xem, lần kiểm tra này nhất định top 1 thuộc về tôi”

Đúng như Vi Khả Hân nói, lần đó cô được top 1 với số điểm gần như tuyệt đối. Thường ngày cầm bài kiểm tra, giả vờ đẩy sang mí bàn của Tống Vĩ xem như trêu chọc

“Này nhìn đi. Đừng bao giờ khinh thường bà, lúc tôi chịu học cũng không thua kém gì cậu đâu”

“Chỉ mới vượt qua tôi một lần mà cậu vui như lên mấy tầng mây như vậy à?”

Tống Vĩ nhướng mày, ánh mắt nhìn vào bài kiểm tra của cô: “Nhìn câu sai của cậu đi. Rõ ràng là một câu rất dễ”

“Tống Vĩ, cậu không bới móc tôi cậu sẽ chết sao?”

Vi Khả Hân đột nhiên đập bàn lớn tiếng, khiến các bạn không lớp hiếu kỳ quay lại nhìn 2 người bọn họ. Anh nhanh tay kéo cô ngồi xuống, cười cười nói không có gì, sau đó quay sang cô nhỏ tiếng

“Cậu lớn tiếng như vậy làm gì chứ?”

Cô không thèm nói chuyện nữa, đồ đáng ghét

“Đúng là bao nhiêu năm tính tình cô vẫn không thay đổi”

Vi Khả Hân đánh vào cánh tay đang nhéo má mình, không vui nói: “Ai cho anh chạm vào tôi? Tôi đã nói rồi, tốt nhất đừng thường xuyên đến đây gặp tôi, qua miệng người khác không biết thành ra bao nhiêu chuyện. Còn khi nào anh muốn gặp Nhu Nhu tôi không ngăn cản, nhưng phải báo cho tôi trước”

“Được rồi, cô nói nhiều thật”

“Anh còn dám nói tôi nói nhiều. Rõ ràng là anh mất não, có nói thế nào cũng quên”

Tống Vĩ nhếch môi đứng ép cô vào tường, cúi đầu nhìn cô: “Sao cô biết là tôi quên?”

Anh ta nói vậy là ý gì? Cố tình sao, rõ ràng tình cảm cũng nhạt phai từ lâu rồi. Bên ngoài anh ta có bao nhiêu người phụ nữ đẹp bám theo chứ. Cố tình bám theo tôi làm gì, hay một mực muốn cướp Nhu Nhu của tôi

Đừng hòng, muốn giành thì tôi giành cùng anh

“Cút đi”

Tác giả: Like và để lại bình luận làm động lực cho mình tiếp tục ra chap mới nha. Mãi yêu 😘😘😘😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.