Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 2237: Sắp biến mất




Mạnh Thiên Lan mỉm cười tự giễu, mắt hơi rơm rớm, nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế để không rơi lệ.

Cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi tức giận nói: “Dương Thanh, cậu đừng tưởng bở nhé, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu tưởng tôi sẽ thích người khô khan như cậu à?”

Nhìn Mạnh Thiên Lan đang cố tỏ ra kiên cường, Dương Thanh càng khó chịu hơn.

Anh cười gượng, lấy một chiếc roi lấp lóe ánh sáng bạc ra khỏi nhẫn chứa đồ.

Dương Thanh đưa roi cho Mạnh Thiên Lan, nói: “Tặng cô chiếc roi linh khí này đấy!”

Anh đã lấy được chiếc roi linh khí này từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ - thiên tài số một nhà họ Tề, tuy đây chỉ là linh khí cấp thấp nhưng vẫn rất quý giá với cao thủ thế tục.

Tạo hình của chiếc roi này rất hợp với gu thẩm mỹ của phụ nữ, vừa hay Mạnh Thiên Lan đang thiếu một món linh khí vừa tay, chiếc roi này vô cùng thích hợp.

Quả nhiên, khi thấy chiếc roi linh khí này, trong mắt Mạnh Thiên Lan tràn ngập vẻ yêu thích.

“Nếu cậu tặng tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Mạnh Thiên Lan nhận lấy roi, quất vào không trung.

“Vù!”

Roi linh khí phát ra tiếng xé gió.

Mắt Mạnh Thiên Lan sáng lên, cô ta kinh ngạc nói: “Không hổ là linh khí, lợi hại thật, tôi cảm thấy thực lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng không rơi vào thế yếu!”

“Dương Thanh, cậu tặng tôi món quà quý giá như thế, cậu bảo tôi đáp lại cậu bằng gì bây giờ?”

Cô ta trầm ngâm một lát, bỗng cười gian: “Hay tôi lấy thân báo đáp nhé!”

Khóe miệng Dương Thanh giật giật, anh vội nói: “Đúng rồi, tôi vẫn còn việc phải làm, tôi đi trước đây!”

Anh nói rồi rời đi như chạy trốn.

Sau khi anh đi, nụ cười trên mặt Mạnh Thiên Lan cũng biến mất, trông hết sức buồn bã, cô ta nhìn roi linh khí trong tay, nước mắt rơi lã chã.

Tại nhà họ Cố ở Trung Châu.

Trang viên rộng lớn của nhà họ Cố không náo nhiệt như thường ngày, chỉ có vài người giúp việc nhà họ Cố đang ủ rũ đứng đó, hình như không có việc gì làm.

“Ông ơi, nhà họ Cố sắp biến mất thật ạ?”

Cạnh suối nhân tạo, Cố Tư Tư nhìn ông lão đang ngẩn người đứng cạnh dòng suối bằng đôi mắt đỏ hoe, hỏi.

Ông lão không phải ai khác, chính là chủ gia tộc họ Cố - Cố Thái Sơ.

Bên cạnh Cố Tư Tư, Hạ Lâm cũng lo lắng nhìn Cố Thái Sơ: “Ông ngoại, ông đừng lo, nhà họ Hạ sẽ không bỏ mặc nhà họ Cố đâu, chắc chắn bố cháu sẽ thuyết phục dòng chính của gia tộc dốc sức hỗ trợ nhà họ Cố”.

Cố Thái Sơ thở dài, quay sang nhìn hai cô cháu gái, cười khổ: “Từ sau khi nhà họ Cố từ chối cho gia tộc Cổ Võ họ Trần nạp thiếp, nhà họ Cố cũng bắt đầu bước theo hướng hủy diệt, giờ không có ai giúp được nhà họ Cố cả”.

Cố Tư Tư vội nói: “Ông, chẳng phải Trần Hải Châu và Trần Dương đã bị tứ trưởng lão giết rồi à? Sao chúng ta phải sợ chứ? Hơn nữa, có nhà họ Hạ hỗ trợ, chắc chắn nhà họ Cố sẽ vượt qua thôi”.

Hạ Lâm cũng nói: “Đúng thế! Bố con nhà họ Trần đã chết rồi, còn ai uy hiếp được nhà họ Cố nữa ạ?”

Cố Thái Sơ lắc đầu, nói với vẻ không cam lòng: “Rất nhiều thế lực đang để mắt tới nhà họ Cố, việc gia tộc Cổ Võ họ Trần nhắm vào nhà họ Cố chỉ là cái cớ để mấy thế lực đó hợp sức đối phó với nhà họ Cố thôi, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần không uy hiếp được chúng ta, nhưng đời nào những thế lực đã ra tay với nhà họ Cố lại ngừng lại chứ?”

“Giờ doanh nghiệp của nhà họ Cố đã gặp đủ loại rắc rối, những rắc rối này là do mấy thế lực kia giở trò, khi chưa giẫm nhà họ Cố xuống, họ sẽ không từ bỏ đâu”.

“Với tình hình của nhà họ Cố bây giờ, có lẽ không chịu được ba ngày!”

Hạ Lâm và Cố Tư Tư đều sững sờ, gia tộc từng gần với các thế lực hàng đầu Trung Châu sắp biến mất thật ư?

Đúng lúc này, quản gia kích động chạy vào: “Chủ gia tộc, tứ trưởng lão tới ạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.