Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 91




Chương 91: Từ Kiêu Long nổi giận

Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!

Hàn Lợi Dân dẫn theo phó tướng và tham mưu trưởng dưới trướng của mình, cùng với một đoàn cán bộ cấp cao của chiến khu Tu Hà, lúc này tất cả đều tỏ vẻ cung kính, đứng thẳng lưng trong phòng họp!

Còn trước mặt bọn họ, vẻ mặt Tiêu Chính Văn lãnh đạm ngồi ở vị trí vốn thuộc về Hàn Lợi Dân.

VietWriter

Nhưng lúc này, không ai dám phản đối, cũng không ai dám lên tiếng!

Đây là chủ soái Bắc Lương, là vua Bắc Lương nắm giữ ba trăm nghìn người! Là chủ soái trẻ nhất Hoa Quốc, rất được lòng bốn Long Các và Long chủ!

Có thể nói, hiện giờ Tiêu Chính Văn có uy danh hiển hách ở Hoa Quốc, được muôn dân kính trọng! Cho dù trong nội bộ chiến khu cũng có vô số người tôn sùng!

Ví dụ như Hàn Lợi Dân, anh ta chính là người tôn sùng trung thành nhất của vua Bắc Lương!

Chỉ có điều, bởi vì ở chiến khu Đông Nguyên, nên nhiều khi anh ta không thể thể hiện điều đó.

“Chủ soái, anh đến đột ngột như vậy có chuyện gì sao?”, Hàn Lợi Dân hít sâu một hơi, mở miệng hỏi đầy cung kính.

Đọc nhanh ở VietWriter

Nếu để người ngoài nhìn thấy thiếu tá Hàn Lợi Dân – người đứng đầu sở chỉ huy quân đội Tu Hà khom lưng quỳ gối trước con chó hoang bị người Tu Hà ghét bỏ Tiêu Chính Văn này thì chắc người ta phải kinh ngạc đến trợn tròn mắt mất!

Lúc này, đám cán bộ cấp cao của chiến khu đứng sau lưng Hàn Lợi Dân, ai nấy trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế chủ vị với vẻ sợ hãi.

Đây chính là chủ soái Bắc Lương trong lời đồn sao?

Lại còn trẻ như vậy nữa, đúng là phúc của Hoa Quốc mà!

Tiêu Chính Văn dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt dửng dưng, mở miệng hỏi: “Anh biết những gì về Ninh Dương?”

Hàn Lợi Dân nghe thấy vậy, nhíu mày, sau đó nói: “Thưa chủ soái, Ninh Dương là đại thiếu gia nhà họ Ninh, rất được lòng của mấy người tai to mặt lớn ở tổng bộ chiến khu Đông Nguyên. Hơn nữa, nghe tổng bộ chiến khu Đông Nguyên truyền tin, mồng tám tháng sau cậu ta sẽ được thăng chức thiếu tá! Đến lúc đó, cậu ta sẽ ngang hàng với tôi, theo điều lệnh sẽ cùng bảo vệ Tu Hà!”

Nói đến đây, sắc mặt Hàn Lợi Dân lạnh lùng, nói: “Chủ soái, tôi đã biết lời đồn ở thành phố Tu Hà thời gian gần đây, Ninh Dương muốn đối đầu với anh, đúng là mơ mộng hão huyền, bất kính với bề trên. Chủ soái, chuyện này đối với anh chỉ đơn giản là một câu nói, chắc chắn phía chiến khu Đông Nguyên sẽ suy nghĩ cẩn trọng”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, đáp: “Nhà họ Ninh có thù không đội trời chung với nhà họ Tiêu tôi, Ninh Dương này lại ngông cuồng vênh váo như vậy, tôi muốn đích thân đè bẹp khí thế của anh ta! Tôi sẽ tự sắp xếp chuyện này, nhưng anh phải làm giúp tôi một chuyện, báo cáo chuyện này với tổng bộ chiến khu Đông Nguyên. Tôi muốn biết ý kiến của người bên đó, cũng muốn biết ý của Từ Kiêu Long!”

Nghe đến tên của Từ Kiêu Long, trán Hàn Lợi Dân toát đầy mồ hôi lạnh.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn muốn khai chiến với chiến khu Đông Nguyên sao?

“Chủ soái, hay là để tôi nói cho Ninh Dương biết thân phận của anh? Như vậy thì Ninh Dương chắc chắn sẽ không dám làm xằng bậy”, Hàn Lợi Dân vội vàng nói, sợ Tiêu Chính Văn trong cơn giận sẽ thẳng tay lật đổ nhà họ Ninh, sau đó tiêu diệt luôn cả Ninh Dương!

Như vậy sẽ là chuyện của hai chiến khu, gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Tiêu Chính Văn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Không được tiết lộ thân phận của tôi với bất cứ ai. Tôi chắc chắn sẽ diệt trừ nhà họ Ninh! Về phần Ninh Dương, nể mặt anh ta là người của chiến khu Đông Nguyên các anh, tôi sẽ cho anh ta một con đường sống, nhưng tất cả phải xem lựa chọn của anh ta thế nào. Hàn Lợi Dân, anh cứ làm theo lời tôi nói, đừng làm việc gì thừa thãi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn vỗ vai Hàn Lợi Dân, xoay người rời đi.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Hàn Lợi Dân mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán! Chủ yếu là vì khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh! Anh ta đi lính đã mười mấy năm, nhưng đứng trước Tiêu Chính Văn chỉ như mèo gặp hổ!

“Thiếu tá Hàn, chúng ta nên làm gì bây giờ?”, phó tướng của Hàn Lợi Dân hỏi, cũng tỏ vẻ lo lắng.

Hàn Lợi Dân nhíu mày, sắc mặt khó coi, cuối cùng nói: “Làm theo ý của chủ soái Bắc Lương, báo cáo chuyện này với tổng bộ chiến khu Đông Nguyên, bảo mấy lãnh đạo bên đó quyết định! Chuyện này đã vượt ngoài sự tham gia và kiểm soát của chúng ta rồi!”

Nói xong, sắc mặt Hàn Lợi Dân trở nên vô cùng nghiêm trọng, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn không yên tâm, lại cầm điện thoại của mình, nhanh chóng gọi cho tổng bộ chiến khu Đông Nguyên.

“Tu Hà, Hàn Lợi Dân, yêu cầu nói chuyện với chủ soái!”, Hàn Lợi Dân đứng thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy đến phòng chỉ huy tác chiến của Từ Kiêu Long.

Hiện giờ Từ Kiêu Long là chủ soái của chiến khu Đông Nguyên, đang tiến hành kết hợp diễn tập với chiến khu Nam Lĩnh, đột nhiên nhận được điện thoại của sở chỉ huy quân đội Tu Hà, sắc mặt ông ta không vui lắm, lạnh lùng hỏi: “Hàn Lợi Dân? Có chuyện gì thì mau nói đi!”

“Chủ soái, sắp xảy ra chuyện rồi! Anh có nhớ Ninh Dương không?”, Hàn Lợi Dân hỏi với vẻ mặt cung kính.

Từ Kiêu Long mặt vuông chữ điền, khí thế uy nghiêm, đang chỉ huy diễn tập quân sự trên mô hình, mày nhíu chặt lại, nói vẻ khó hiểu: “Ninh Dương? Có chút ấn tượng, là lính của ông Lâm, nghe nói có triển vọng lắm, chẳng phải đã ra điều lệnh, tháng sau sẽ nhậm chức thiếu tá, đóng quân ở Tu Hà với cậu sao? Sao vậy? Chắc không phải cậu ghen ghét đố kị đấy chứ?”

Ở bên này, Từ Kiêu Long tức giận cúp máy xong, giận dữ gầm lên với phó tướng đứng bên cạnh: “Cậu! Đi gọi cậu Lâm đến cho tôi! Đi mau! Lập tức gọi đến cho tôi!”

Một người đàn ông cấp bậc trung tướng nhanh chóng hốt hoảng chạy đến, đầu tiên là đứng nghiêm chào, sau đó nói: “Chủ soái, anh tìm tôi có chuyện gì ạ?”

Lúc Từ Kiêu Long nhìn thấy ông ta liền thẳng thừng đạp cho một cái, chỉ vào mũi người ta chửi mắng: “Lâm Kiến An! Cậu chỉ huy lính của mình cho cẩn thận! Cậu có biết tên lính tên Ninh Dương dưới tay cậu suýt nữa đã gây họa tận trời rồi không? Là trời đấy, cậu có biết không?”

Lâm Kiến An dù gì cũng là một trung tướng, đã hơn bốn mươi tuổi, ra ngoài cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió được vô số người yêu mến và tôn sùng.

Nhưng lúc này đứng trước mặt Từ Kiêu Long, ông ta cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, khó hiểu hỏi: “Chủ soái, Ninh Dương đã phạm lỗi gì vậy?”

“Vua Bắc Lương! Cậu ta đắc tội với chủ soái Bắc Lương Tiêu Chính Văn! Còn định bắt chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc quỳ xuống xin lỗi một thiếu tá nhỏ nhoi như cậu ta trong bữa tiệc nhậm chức! Cậu nói xem có phải cậu ta gây họa tày trời rồi không? Có phải cậu muốn cởi bộ quần áo này trên người không?”, Từ Kiêu Long gầm lên với vẻ mặt giận dữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.