Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 119




Chương 119: Cùng anh rời khỏi nhà họ Khương

Tiếng quát giận dữ của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp phòng họp.

Khương Vy Nhan thấy vậy liền giữ lấy Tiêu Chính Văn, khuôn mặt đẫm nước mắt, oan ức lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Đừng, Tiêu Chính Văn, đừng gây thêm chuyện nữa, xem như em xin anh, em sợ…”

Tiêu Chính Văn giận đến mức đỏ bừng cả mặt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc này căn bản không thể nguôi ngoai!

VietWriter

Khương Vy Nhan vì mình mà lại phải chịu oan ức!

Anh cảm thấy áy náy!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt long lanh tựa pha lê trên khóe mắt Khương Vy Nhan, sau đó khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, để anh lo liệu”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay đầu, nụ cười dịu dàng chợt bị thay thế bởi vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh tanh nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, âm trầm nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, là ai đánh? Bước ra đây!”

Đám lãnh đạo cấp cao của công ty và họ hàng thân thích nhà họ Khương đều trố mắt nhìn nhau.

Mà đúng lúc này, Khương Thái Xương vẫn luôn ở cạnh Ninh Dương, sắc mặt lạnh lùng, chống gậy đứng ra, thấp giọng nói: “Là ông già này đánh! Tiêu Chính Văn, cậu muốn thế nào? Muốn thay cô ta trả thù à?”

Khương Thái Xương bước ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!

Đọc nhanh ở VietWriter

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nắm chặt bàn tay, âm trầm hỏi: “Vì sao ông lại làm vậy?”

Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Hừ! Còn vì sao nữa à? Tôi muốn cô ta quỳ xuống kính trà xin lỗi đại úy Ninh Dương, nói ra chỗ cậu đang trốn, con nhỏ chết tiệt này lại cứng đầu, không chịu quỳ cũng nhất định không nói ra chỗ ở của cậu! Cậu nói xem, ông già này không nên trừng phạt nó hay sao?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn ngây người, quay lại nhìn Khương Vy Nhan đang trốn sau lưng mình, cô vẫn hơi hoảng sợ, trốn tránh ánh mắt của Tiêu Chính Văn.

Thì ra cô là vì anh nên mới bị đánh!

Chuyện này càng khiến Tiêu Chính Văn thêm tức giận!

Người phụ nữ của anh, ai cũng bắt nạt được sao?

Vì vậy, ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhấc chân đi thẳng đến chỗ Khương Thái Xương.

Hành động này khiến Khương Thái Xương giật mình, vẻ mặt u ám cau mày, lạnh lùng hỏi: “Tiêu Chính Văn? Cậu định làm gì? Đứng yên đó cho tôi!”

Ba người nhà Khương Văn Kỳ liền đứng ra, che trước mặt Khương lão gia.

“Tiêu Chính Văn, đừng làm chuyện ngu ngốc! Đây là công ty nhà họ Khương, đại úy Ninh Dương còn ở đây đó! Cậu đắc tội với đại úy Ninh Dương là phạm vào tội chết!”, Khương Văn Kỳ kích động, đồng thời còn hơi sợ hãi!

Bởi vì, ánh mắt Tiêu Chính Văn giờ phút này quá đáng sợ, hệt như quỷ dữ khiến người chạm phải ánh mắt ấy đều sợ đến phát run!

Đặc biệt là ý muốn giết người toát ra từ trên người anh lúc này vô cùng kinh khủng!

Sao tên này lại có ý muốn giết người vậy?

Tiết Mai cũng kéo tay Khương Mỹ Nghiên, vội nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng làm bừa! Khương Vy Nhan không chỉ bị đánh thôi đâu, cô ta còn vì cậu mà lại bị đuổi khỏi nhà họ Khương lần nữa!”

“Động đến vợ tôi, đáng chết!”

Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này tựa như lời định tội của thần linh, lập tức khiến cả đám người đều sợ hãi, run rẩy!

“Phản rồi phản rồi! Tiêu Chính Văn, đây là công ty nhà họ Khương! Tôi là ông nội của Khương Vy Nhan, cậu muốn làm gì? Định ra tay đánh ông già này sao?”, Khương Thái Xương nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt đầy lửa giận!

Lão quay đầu nhìn Khương Vy Nhan, quát: “Khương Vy Nhan, đây là người đàn ông tốt mà cô chọn đấy à? Cô xem cậu ta đi, giờ định làm gì?”

Đúng lúc này, Khương Vy Nhan nghe tiếng quát của Khương Thái Xương cũng vội vàng chạy qua, kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Đừng mà! Tiêu Chính Văn, đừng mà! Đừng làm vậy! Đó là ông nội em… anh đừng gây chuyện nữa được không?”

Tiêu Chính Văn dừng bước, nhìn Khương Vy Nhan khóc đến trời đất mù mịt thì vô cùng đau lòng.

Nhưng khoảnh khắc đó, anh kiềm chế lửa giận, quay đầu, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Khương Thái Xương nhưng không nói gì.

Lúc này, Khương Thái Xương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó quay lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Ninh Dương rồi nói: “Đại úy Ninh Dương, người đã đến rồi, cậu muốn trừng phạt thế nào thì cứ làm đi, dù muốn dẫn đi cũng không sao. Con chó hoang này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhà họ Khương tôi”.

Hóa ra, bảo Tiêu Chính Văn quay về là muốn dùng anh để xoa dịu cơn giận của Ninh Dương!

Chẳng trách, Khương Vy Nhan thà bị đánh cũng không chịu nói ra chỗ của anh.

Giờ phút này, khóe miệng Ninh Dương khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, hắn nhấc chân đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, bốn mắt chạm nhau, tia lửa đụng nhau tung tóe!

“Thật vui vì có thể gặp được anh, mồng tám tháng sau là tiệc chúc mừng tôi lên chức thiếu tá, tối hôm đó, anh sẽ quỳ gối trước mặt tôi, trước mặt em gái tôi, trước mặt tất cả mọi người ở Tu Hà để xin lỗi Ninh Dương này!”, Ninh Dương âm trầm nói, trên người tỏa ra sự lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi!

Mà Tiêu Chính Văn lại tỏ vẻ dửng dưng, nói: “Tôi lại thấy ngược lại mới đúng, nhà họ Ninh sẽ quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi tha lỗi, cầu xin linh hồn bố mẹ tôi ở trên trời tha thứ cho các người!”

Vừa dứt lời, bầu không khí của toàn bộ phòng họp trở nên căng thẳng, đến cả nhiệt độ cũng đột ngột giảm đến mức đóng băng!

Trong số đó, Khương Mỹ Nghiên mắng chửi khó nghe nhất.

Hôm nay Từ Phân và Khương Thần lại im lặng, dẫu sao, Khương Vy Nhan cũng là một thành viên của gia đình họ, có thể giúp họ chiếm rất nhiều lợi ích. Bây giờ, nếu Khương Vy Nhan bị đuổi khỏi nhà, mấy dự án hợp tác trong tay cô sẽ không thể rơi vào tay Khương Thần mà sẽ bị Khương Mỹ Nghiên cướp mất.

Vì vậy, Từ Phân và Khương Thần rất mâu thuẫn.

“Đủ rồi!”

Bỗng nhiên, Tiêu Chính Văn quát to, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả người trong phòng họp, khiến đám người đang thi nhau mắng mỏ bị dọa sợ, đều im bặt.

Sau đó, anh nghiêm túc nhìn gương mặt đẫm lệ của Khương Vy Nhan rồi hỏi: “Nếu họ đã không thể bao dung chúng ta, vậy giờ anh hỏi em, Vy Nhan, em có muốn cùng anh rời khỏi nhà họ Khương không, hay là vẫn muốn ở lại đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.