Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 112




Chương 112: Mất mặt

Cả nhà Khương Học Bác cùng với Bao Bộ Nghĩa run lên, ngây người tại chỗ, như hóa đá.

Cậu Tiêu?

“Ông chủ Mã, ông đừng đùa chứ! Cậu Tiêu cái gì chứ? Chắc không phải ông nể mặt con chó hoang Tiêu Chính Văn kia mới mang đồ ăn và rượu ngon đến đấy chứ?”, Bao Bộ Nghĩa không nhịn được hỏi.

VietWriter

Đồng thời, hắn cũng chẳng còn chút mặt mũi nào!

Vốn tưởng Mã Văn Đào nể mặt hắn, nhưng bây giờ ông ta lại nói ông ta đến phòng bao không phải vì hắn, mà là vì tên vô dụng Tiêu Chính Văn kia?

Thế này chẳng phải là kể chuyện cười xuyên lục địa sao?

Sắc mặt Từ Phân cũng vô cùng kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Ông chủ Mã, ông không nói đùa đấy chứ?”

Ánh mắt Mã Văn Đào u ám, lạnh lùng nói: “Các người tưởng tôi đang nói đùa sao?”

Dứt lời, Mã Văn Đào nhìn mấy người trong phòng bao, sau đó không vui nói: “Nếu cậu Tiêu đã không có đây thì số đồ ăn và rượu ngon này hời cho mấy người rồi!”

Nói xong, Mã Văn Đào dẫn người rời đi.

Đọc nhanh ở VietWriter

Không khí trong phòng bao bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, chỉ có mỗi Khương Vy Nhan là vui vẻ đứng dậy, vẻ mặt đắc ý nói với Từ Phân và Bao Bộ Nghĩa: “Mẹ, thiếu gia Bao, xin lỗi nhé, con đi trước đây. Số đồ ăn và rượu ngon này là nể mặt chồng con mới để lại đây, mọi người cứ từ từ thưởng thức!”

Nói xong, Khương Vy Nhan đứng dậy bế Na Na rời đi.

Cô chưa từng vui vẻ và kiêu ngạo như bây giờ.

Tiêu Chính Văn không phải một tên vô dụng!

Người đàn ông cô chọn không tồi chút nào!

Mãi cho đến khi Khương Vy Nhan rời đi, Bao Bộ Nghĩa mới cười ngại ngùng, nói: “Cô chú ăn đi ạ, công ty cháu còn chút việc, cháu đi trước đây. Cô chú yên tâm, cháu đã trả tiền rồi”.

Bao Bộ Nghĩa nói xong liền vội vàng đứng dậy đi mất.

Thật là mất mặt!

Không ngờ hắn lại bị một con chó hoang sỉ nhục!

Chẳng phải tên Tiêu Chính Văn này là kẻ vô dụng sao? Tại sao lại được Mã Văn Đào của khách sạn Maria đối xử như vậy?

Sắc mặt Từ Phân và Khương Học Bác cũng tỏ vẻ khó coi và bất đắc dĩ, không nuốt nổi cơm nữa. Chỉ còn mỗi Khương Thần vẫn vui vẻ ăn cơm uống rượu, miệng còn lẩm bẩm: “Bố, mẹ, bố mẹ mau ăn đi, mấy món này ngon lắm. Rượu vang này ngon thật đấy, hơn trăm nghìn một chai có khác, đáng giá lắm! Cũng không biết con chó hoang Tiêu Chính Văn kia là thế nào mà được Mã Văn Đào coi trọng như vậy”.

“Hừ! Còn nguyên nhân nào nữa chứ, chắc là lại nể mặt thiếu tá Hàn Lợi Dân thôi!”, Từ Phân tức tối nói một câu, sao bà ta lại không nhìn ra sắc mặt khó coi của Bao Bộ Nghĩa lúc hắn rời đi chứ?

Khương Thần nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, cái tên Tiêu Chính Văn kia không vênh váo được mấy ngày đâu. Bây giờ anh ta có thể dựa vào Hàn Lợi Dân, nhưng sau mồng tám tháng sau thì không được rồi. Chờ Ninh Dương của nhà họ Ninh thăng chức thiếu tá thì chẳng ai có thể giúp được anh ta ở Tu Hà này nữa cả”.

Từ Phân gật đầu, cảm thấy Khương Thần nói cũng có lý.

Cùng lúc đó, ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài phòng bao, Mã Văn Đào đang cúi đầu khom lưng với Tiêu Chính Văn, vẻ mặt rất cung kính.

Năm phút trước, ông ta nhận được điện thoại của tỷ phú Tu Hà Lý Trường Thắng, bảo rằng khách sạn của ông ta có một người đàn ông rất cao quý đến, thế là ông ta liền vội vàng chọn loại rượu vang đắt nhất của khách sạn mang vào phòng bao.

Chính là Tiêu Chính Văn trước mặt này!

“Cậu Tiêu, sao cậu lại ở bên ngoài một mình thế này?”, Mã Văn Đào cười hỏi.

Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp: “Ông chính là Mã Văn Đào mà Lý Trường Thắng nói sao?”

“Đúng rồi, đúng rồi”, Mã Văn Đào đáp lời, không dám lơ là người đàn ông ăn mặc bình thường trước mặt này, bởi vì ông ta nhìn ra được luồng anh khí ẩn hiện giữa hai hàng lông mày của Tiêu Chính Văn, đây không phải thứ người bình thường có được.

Thảo nào Lý Trường Thắng dặn đi dặn lại, bảo ông ta phải chăm sóc chu đáo cậu Tiêu này!

“Ừ, tôi biết rồi”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, Khương Vy Nhan bế Na Na bước tới, nhìn thấy Mã Văn Đào đang đứng trước mặt Tiêu Chính Văn chẳng khác gì một học sinh, cô tỏ vẻ kinh ngạc và hoài nghi, hỏi: “Tiêu Chính Văn, bọn anh đây là?”

Tiêu Chính Văn vội vàng bước tới, bế Na Na từ tay Khương Vy Nhan, mỉm cười giải thích: “Không có gì, anh với ông chủ Mã là người quen, đúng không ông chủ Mã?”

Mã Văn Đào thấy thế thì vội vàng gật đầu đáp: “Đúng đúng đúng, tôi với cậu Tiêu quen nhau từ trước, hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc, đi trước nhé”.

Mã Văn Đào nói xong thì cất bước rời đi.

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt nghi ngờ, cô khoanh hai tay trước ngực, hất cái cằm trắng muốt lên, nói: “Anh nói thật đi, anh quen ông chủ Mã lúc nào?”

Tiêu Chính Văn tiện miệng nói: “Quen vào năm năm trước, lúc đó ông chủ Mã là bạn của bố anh”.

Tiêu Chính Văn nói xong, bế lấy Na Na đặt lên cổ mình, rồi cầm hai bàn tay của cô bé, chạy trong khu vực nghỉ ngơi như đang lái máy bay: “Na Na, con thấy vui không?”

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận.

Bọn họ tác oai tác quái như vậy, không đặt người dân lên hàng đầu, còn ăn chặn tiền mồ hôi nước mắt của dân một cách vô liêm sỉ như vậy, đúng là tội không thể tha!

“Được, tôi biết rồi! Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến một chuyến, anh sắp xếp mấy người nhé”, Tiêu Chính Văn nói, sau đó cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên sự âm u.

Nhà họ Tưởng!

Nếu anh nhớ không nhầm, năm năm trước, chính nhà họ Tưởng này đã đâm một dao sau lưng nhà họ Tiêu của anh!

Tốt lắm, thù cũ nợ mới, tính luôn một thể!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.