Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 32




Gió nhẹ nhàng thổi, đất trời vẫn còn sáng.

Hai người trầm mặc gần một phút, Đường Hinh nhìn về phía người đàn ông mặc quân phục, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, không biết anh đang do dự cái gì, hay là lo sợ điều gì, nhưng Minh Chúc thích anh, muốn gả cho anh, đều là sự thật.

Nói để cô cắt đứt tình cảm* của mình, đoán chừng là rất khó có thể xảy ra.

*移情别恋: hán việt là “di tình biệt luyến”, cắt đứt. đoạn tuyệt quan hệ với một người nào đó.

Vì vậy, Đường Hinh mới không tận tâm tận sức làm gián điệp cho Đường Vực, cô nhìn về phía chân trời còn hửng sáng, nhẹ nhàng nói:

“Nếu anh đã biết, hẳn anh cũng biết tâm tư của cô ấy đối với anh là gì, cô ấy muốn gả cho anh, lại còn nghĩ như thế từ rất lâu rồi. Nhưng nếu nói đến đoạn tình cảm của hai người trước kia …. Trong mắt tôi yêu đương như vậy cũng không tính là yêu đương, cô ấy lại khăng khăng đã hẹn hò cùng anh. Mấy ngày gần đây tôi cũng đã nhìn ra, anh đối với cô ấy là thật lòng, không nói tới động cơ là gì, phụ nữ chính là không có cách nào chống cự lại kiểu đối đãi tốt như thế này, thế nhưng anh có thể không biết, có đôi khi chỉ cần một câu nói xác nhận, cũng đã làm cho phụ nữ yên tâm hơn rất nhiều so với những việc anh làm.”

Sắc mặt Lục Trác Phong có chút hoảng hốt, anh nghĩ tới năm đó lúc anh bị thương nằm bệnh viện, bà Từ thường xuyên đến thăm anh. Lúc đó bà Từ là cùng đi với bà ngoại cô, hai bà đến thăm người tham gia hành động cứu viện cũng bị thương phải nhập viện, Minh Tranh. Có nguời đồng đội ở dưới lầu khu nội trú đã gặp qua bà Từ, nên cậu ta nhớ rõ.

Người đồng đội đó đem chuyện anh bị thương nằm viện nói cho bà Từ, cùng ngày hôm đó, bà Từ và bà ngoại cô liền đi thăm anh.

Về sau, cha cô cũng ghé qua vài lần.

Khi đó anh nằm trên giường bệnh không thể động đậy, lúc tỉnh táo, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của Minh Chúc vang lên ngoài cửa, về sau mỗi ngày anh đều canh đúng thời gian cô tới, lẳng lặng nằm yên trên giường bệnh, chăm chú nghe động tĩnh ngoài cửa.

Khi đó, cảm thấy có thể nghe được giọng nói của cô là một điều rất xa xỉ.

Thỉnh thoảng có khi cô ở lại một lúc lâu khoảng nửa ngày, cũng có khi cô sẽ đẩy Minh Tranh xuống lầu phơi nắng.

Anh thường lấy cây nạng, đi đến bên cửa sổ nhìn cô ở dưới lầu.

Đương nhiên, sẽ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tuấn tú đi cùng với cô, hình ảnh hai người đứng chung một chỗ cực kì đẹp mắt. Người đàn ông kia đến từ Học viện Khoa học quân sự, không giống như những người lính tiền tuyến như anh. Anh ta có thể cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ, cũng không cần phải lo lắng đến những chuyện nguy hiểm.

Tất cả mọi người đều nói nên là như thế.

Thật ra, sau khi vết thương của anh lành hẳn, có đi đến trường học của cô một lần.

“Lục đội, tôi đi nhà ăn trước.”

Đường Hinh đoán không được Lục Trác Phong đang suy nghĩ cái gì, tâm tư của người đàn ông này giấu quá sâu, thế nhưng những gì nên nói cô cũng đã nói, có khi không nói thì anh cũng biết. Minh Chúc vẻ ngoài xinh đẹp, bắt đầu từ những năm cấp ba, đã có không ít bạn nam theo đuổi cô, bọn họ cũng biểu hiện rất rõ ràng, làm màu ra vẻ nhất chính là lúc kết thúc kì thi đạo học, có một bạn nam cầm loa đứng ở trước cửa giảng đường lớn tiếng tỏ tình.

Lúc đó, Minh Chúc chỉ nói một câu:

“Thật là mất mặt.”

Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy người đàn ông nào giống như Lục Trác Phong, người tham gia quân ngũ đều kín miệng như vậy sao?

Đường Hinh quay người muốn đi, Lục Trác Phong hình như vừa mới hồi phục tinh thần, đột nhiên gọi cô lại:

“Nếu như cô ấy không muốn ăn gì, cô cứ nói với tôi, để tôi nói phòng bếp làm món khác cho cô ấy.”

“Được.”

“Còn nữa.” Anh nhìn cô.

“Có thứ gì có tác dụng hơn đường đỏ không?”

Đường Hinh: …..

“Nếu vậy thì, anh đi mua miếng Ấm Bảo Bảo* về đây đi?”

*một thương hiệu miếng dán nóng phổ biến. Hình minh hoạ ở cuối chương.

Lục Trác Phong im lặng một lúc, chắc là đang nghĩ Ấm Bảo Bảo là cái thứ gì, vài giây sau liền nói:

“Được.”

——————

Minh Chúc ngủ một giấc, cảm giác khá hơn rất nhiều.

Đường Hinh đang suy nghĩ kịch bản, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô,

“Cậu rốt cuộc cũng tỉnh, trời cũng đã tối rồi.”

Đồ ăn đặt trong hộp giữ nhiệt, cũng không lo nguội.

Cô chỉ chỉ hộp giữ nhiệt,

“Cậu tranh thủ thời gian ăn cơm đi, sắp mười giờ rồi.”

Minh Chúc có phần mơ hồ:

“Tớ ngủ năm tiếng rồi sao?”

Đường Hinh đứng lên,

“Đúng thế, cậu còn không tỉnh, không chừng Lục Trác Phong sẽ gọi quân y Hàn đến đây đấy.” Cô nàng đem một bịch miếng Ấm Bảo Bảo nhét vào trong lòng cô,

“Cho cậu, Lục Trác Phong mua đấy.”

Minh Chúc sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô,

“Anh ấy mua?”

“Đúng vậy,” Đường Hinh lại chỉ chỉ hộp vuông nhỏ trên bàn, nhịn cười không được,

“Anh ta mua túi chườm nóng về, chắc là không biết Ấm Bảo Bảo là cái gì, đều mua về hết.”

Minh Chúc: …..

Đường Hinh giúp cô mở hộp cơm ra, giục cô:

“Cậu nhanh ăn cơm đi.”

Minh Chúc uống ly nước, ngồi lên ghế bắt đầu ăn cơm,

“Thật ra tớ không yếu đuối như vậy đâu, lần sau không cần nói cho anh ấy, anh ấy còn rất nhiều việc phải làm.”

Đường Hinh hừ một tiếng:

“Hai người các cậu thật buồn chán.”

Để cô xem xem ai thắng ai.

Sáng hôm sau, Minh Chúc tinh thần phấn chấn.

Lục Trác Phong đã dẫn đội đi huấn luyện, anh đã thông báo với Chỉ đạo Lý sắp xếp một gian văn phòng cho đoàn làm phim, ăn sáng xong, Minh Chúc cùng mọi người tới văn phòng làm việc, mở cuộc họp thảo luận kịch bản, cuộc họp vừa kết thúc, liền sau đó là vùi đầu vào viết kịch bản.

Thời gian hơn nửa ngày đều hao tốn để xây dựng kịch bản.

Lúc ăn cơm trưa, Minh Chúc mới nhìn thấy Lục Trác Phong ở phòng ăn. Lục Trác Phong ngồi cùng bàn ăn trưa với mấy người sĩ quan, có nhìn qua cô vài lần, xong ánh mắt lại chuyển trở về.

Ở biên cương, có không ít đội viên là người Duy Ngô Nhĩ*, nét mặt tương đối đặc trưng, chú ý một chút là có thể phân biệt được, trong phòng ăn tương đối yên tĩnh, Đường Hinh đang chăm chú xem điện thoại, Khương đạo nói:

“Máy bay của Đường tổng đến trễ, chắc phải đêm nay mới đến nơi.”

*Người Uyghur (“Uy-gơ-rư”, tiếng Uyghur: ئۇيغۇر, còn gọi là Người Duy Ngô Nhĩ theo phát âm của người Việt theo (chữ Hán: 維吾爾) là một sắc tộc người Turk (Turkic ethnic group) sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. (Nguồn: Wikipedia)

Đường Hinh a một tiếng, tốt nhất là đừng đến, không thôi chịu ngược đãi về sau lại đến hành hạ cô.

Buổi chiều, vẫn như thường lệ ở văn phòng viết kịch bản.

Viết được giữa chừng, Minh Chúc phải đi nhà vệ sinh một chuyến, đụng phải một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp trong nhà vệ sinh, người phụ nữ nhìn cô mỉm cười, Minh Chúc quay qua cười lại một cái, rồi cúi đầu rửa tay.

Người phụ nữ nhìn cô một lúc, chần chờ hỏi:

“Cô là người trong đội quân y?”

Nghe nói tuỳ hành quân y của đội Lục Trác Phong không phải là người lần trước, cô ta liền cho rằng Minh Chúc là quân y.

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn cô, cười cười:

“Không phải, tôi là người của đoàn làm phim.”

Người phụ nữ có phần không hiểu, Minh Chúc giải thích ngắn gọn thân phận của mình trong vài câu nói.

“À, thì ra là vậy, làm điện ảnh thế này cũng rất vất vả nhỉ, sau này phim công chiếu, tôi nhất định sẽ rủ các đồng nghiệp đi xem.”

Minh Chúc:

“Cám ơn.”

Vừa ngước mắt, đã nhìn thấy Lục Trác Phong, Hàn Tĩnh, và Chỉ đạo Lý bọn họ đang đứng ngay sát vách cửa phòng làm việc, Lục Trác Phong vẫn còn mặc đồng phục huấn luyện trên người, một đầu đầy mồ hôi, hẳn là từ trên sân huấn luyện chạy tới.

Chỉ đạo Lý nhìn về phía các cô:

“Bác sĩ Tiểu Đông, Lục đội tới rồi.”

Minh Chúc sửng sốt một lúc, quay đầu đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Thì ra cô ấy là Đông Giai, bác sĩ tâm lý được cấp trên điều đến.

Đông Giai nhìn về phía Lục Trác Phong, mím môi cười:

“Lục đội, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Lục Trác Phong lướt qua người Minh Chúc, nhìn về phía Đông Giai, lãnh đạm nói:

“Đã lâu không gặp, trong đội có mấy cậu tân binh xảy ra chút vấn đề, làm phiền cô rồi.”

Lời nói có vẻ khách khí khách sáo.

Đông Giai có chút khó xử giật giật khoé miệng,

“Anh không cần phải khách sáo với em, đây là việc em nên làm.”

Chỉ đạo Lý nhìn về phía Minh Chúc đang đứng bên cạnh, cũng lên tiếng hỏi thăm theo phép lịch sự:

“Minh tiểu thư, mạng internet ở văn phòng không có vấn đề gì chứ? Hai ngày trước router bị hư, hôm qua vừa đổi cái mới.”

Minh Chúc gật đầu:

“Mạng rất nhanh, không có vấn đề gì.”

Chỉ đạo Lý:

“À, à vậy là tốt rồi.”

Minh Chúc cúi đầu, đi vòng qua bên cạnh bọn họ:

“Tôi về phòng làm việc trước.”

Lục Trác Phong quay đầu nhìn cô một cái.

Đông Giai hỏi:

“Lục đội, trước tiên nói rõ tình hình một chút đi.”

Anh lẳng lặng thu hồi ánh mắt, nói rõ tình huống một cách ngắn gọi:

“Sau khi kết thúc huấn luyện sinh tồn dã ngoại, Đỗ Nhất Minh đã ăn không vô một thứ gì, nghiêm trọng đến mức ăn một lần là nôn một lần, còn có bốn tân binh khác cũng có triệu chứng giống cậu ta, nhưng tình trạng có vẻ tốt hơn nhiều.”

Đông Giai:

“Cậu ta hiện giờ đang ở đâu?”

Lục Trác Phong:

“Nằm ở phòng y tế.”

Đông Giai kinh ngạc:

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

Cô đi theo thầy mình làm bác sĩ khai thông tâm lý cho bộ đội đã được hai năm, gặp qua đủ loại chiến sĩ có vấn đề về tâm lý, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tân bịnh có tình trạng bởi vì huấn luyện dã ngoại sinh tồn mà trở nên nghiêm trọng đến mức không dậy nổi khỏi giường.

“Ừ.”

Lục Trác Phong nhìn về phía cánh cửa bên phái hành lang bên kia, bên trong loáng thoáng truyến đến giọng nói của Khương đạo và Đỗ Hồng đang thảo luận kịch bản, đôi khi có một giọng nữ mềm mại mà sắc bén nói thẳng vào trọng tâm.

Hàn Tĩnh nói:

“Đi xem cậu ta trước đi.”

Một đám người bước tới đầu cầu thang đi xuống, Chỉ đạo Lý cười nói:

“Đồ án nghiên cứu của Tiểu Đông cũng sắp hoàn thành rồi, có phải tháng sau là về thành Bắc rồi không?”

Đông Giai nghĩ đến chuyện này, tâm trạng liền trở nên vui vẻ,

“Đúng vậy, tháng sáu là có thể quay về rồi.”

Cô là theo chân giáo viên hướng dẫn đến đây điều tra nghiên cứu, vừa đúng thời điểm Lục Trác Phong dẫn đội tới huấn luyện, cô còn tưởng rằng anh là sĩ quan đóng quân ở nơi này, lúc ấy viện nghiên cứu có dự án, nếu làm phải ở nơi này hai năm, cô nàng trong một phút bốc đồng, liền xin ở lại.

Ai ngờ, Lục Trác Phong chỉ là dẫn đội tới tập huấn và diễn tập, một tháng là đi. Cho đến khi cô quay trở lại nơi đóng quân, còn không thể tin vào mắt mình, náo loạn thành trò cười không nhỏ.

Chỉ đạo Lý đến bây giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc với biểu tình như gặp phải sét đánh của cô gái nhỏ:

“Anh ấy sang năm mới quay lại?”

Chỉ đạo Lý nhìn về phía Lục Trác Phong,

“Vậy là tốt rồi, trở về cùng một chỗ với Lục đội và Hàn đội.”

Đông Giai nhìn Lục Trác Phong một chút, mặt đỏ lên,

“Vâng, để xem tình hình sao đã, thời gian vẫn còn chưa chính xác đâu.”

Lục Trác Phong đút tay vào trong túi quần, sắc mặt nhàn nhạt, toàn bộ hành trình đều không nói mấy câu.

Văn phòng của đoàn làm phim nằm gần ở đầu cầu thang, lời bọn họ nói truyền vào tai không lọt một chữ.

Minh Chúc cúi đầu, bút máy đang nhẹ nhàng viết lên trang giấy, đột nhiên dùng sức, ở bên trên tờ giấy viết đầy tên Lục Trác Phong kia bôi vẽ linh tinh loạn xạ, nếu như trực giác của cô không sai, Đông Giai là thích Lục Trác Phong.

Một bác sĩ Bành vừa đi, một bác sĩ Đông lại tới.

Lục Trác Phong làm sao lại được bác sĩ yêu thích đến thế!

Người yêu kiếp trước của anh là bác sĩ hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.