Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai cô gái cười ngất ngưởng như hai kẻ điên, cười cho tới tận quán mì nhỏ trên đường Hồng Phúc.

“Tớ muốn mì bò nước tương!” Tế Tế to họng gào lên: “Suất lớn!”

“Tớ muốn mì hải sản.” Tử An nói: “Ăn mì xong, chúng ta đều sẽ may mắn phát tài!”

81

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tế Tế hỏi: “Cậu có còn viết tiểu thuyết nữa không?”

“Viết chứ, thì ra biên tập vẫn rất ủng hộ tớ, tớ nói với chị ấy chuyện tớ ly hôn, lại trở về phấn đấu với sự nghiệp viết lách, chị ấy an ủi tớ một hồi lâu, rồi sao chứ, lại thúc giục tớ nộp bản thảo!” Tử An thở dài: “Nói thật, cuối cùng viết tiểu thuyết vẫn cứ đáng tin nhất, tớ muốn viết một nhân vật nam chính kiên định một lòng không gì lay chuyển được, cho dù nữ chính có ngược anh ta tới cỡ nào thì anh ta vẫn nhất quyết chung thủy với nữ chính, như vậy mới sướng làm sao! Trong đời thực đám đàn ông kẻ nào cũng là cái dạng kia, thật đúng là buồn lòng.”

“Sao tớ lại có cảm giác cậu ly hôn mới là bắt đầu hạnh phúc, chuẩn bị đón nhận tương lai tốt đẹp nhỉ?” Tế Tế chống cằm, nghển cổ lên ngóng trông món mì thịt bò của mình.

Món được bưng lên trước là mì hải sản, Tế Tế vẫn luôn cho rằng cho thêm vài con nghêu con sò với vài vòng mực thì chính là mì hải sản, nào ngờ trong bát mì hải sản này ngoài nghêu sò và mấy vòng mực ra thì còn có hẳn nửa con cua to đùng! Mùi mì hải sản thơm nức xông thẳng vào mũi, Tế Tế nhìn một cách thèm thuồng.

Thật sự là… bắt đầu hạnh phúc sao? Tử An mỉm cười.

Hội chị em hẹn nhau thì luôn bắt đầu bằng việc ăn uống, sau đó sẽ là đi mua sắm. Tế Tế và Tử An cùng nhau đi dạo trung tâm bách hóa một lúc, mua mấy món kem dưỡng da hằng ngày, lúc đi ra thì đã là bốn giờ chiều. Trên quảng trường lớn trước trung tâm bách hóa bày một loạt bàn dài, còn giăng một tấm băng rôn rất to viết “100 ngày phục vụ tình nguyện chào mừng năm mới”.

Phía sau mấy cái bàn có rất nhiều người mặc các kiểu đồng phục khác nhau, trước ngực dán logo tình nguyện viên, phục vụ miễn phí cho những người dân qua lại bằng các hình thức khác nhau dựa theo ngành nghề của mình. Các chiến sĩ của một quân khu nào đó giúp đỡ dân chúng tu sửa các loại thiết bị điện, các đồng chí bên Cục Công thương thì phát sổ tay tuyên truyền “Luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng”, thẩm phán của tòa án thì cung cấp dịch vụ tư vấn pháp luật, phòng Kế hoạch hóa gia đình thì bày tranh ảnh tuyên truyền các kiến thức về kế hoạch hóa gia đình và phát các vật dụng phòng tránh thai, các bác sĩ của bệnh viện Bát Nhất thì cầm mấy dụng cụ y tế khám sức khỏe miễn phí cho người dân, thành viên Hiệp hội Tóc đẹp thì gội đầu cắt tóc miễn phí cho mọi người.

Từ xa xa, Tế Tế đã nhìn thấy một bóng người cao gầy, chiếc áo blouse trắng khoác ngoài bộ quân trang, đang đứng giải đáp thắc mắc cho một ông cụ, sau đó đeo ống nghe lên, ngồi xuống đo nhịp tim và huyết áp cho ông cụ. Phóng viên đài truyền hình thành phố đi lấy tin vẫn luôn hướng ống kính máy quay về phía anh, cứ như thể cả quảng trường to đùng này chỉ có mỗi mình anh là tình nguyện viên, nhưng cho dù nữ phóng viên kia liên tục chĩa micro về phía anh thì anh vẫn cứ thản nhiên từ chối, dường như không muốn lộ mặt trong bản tin này.

Lúc từ chối phỏng vấn, trên mặt Giang Túy Mặc có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khiến bạn sẽ không thể nào ngờ được rằng, ở trong phòng khách VIP của tiệm 4S cũng chính anh chàng đó đã hùa với Tế Tế diễn một vở “cô gái này chính là tiểu tam của tôi”. Tế Tế vừa nhớ tới vẻ mặt ra vẻ hết sức dịu dàng cưng chiều của anh lúc bóp mũi cô thì cả khuôn mặt lại bất giác nhanh chóng nóng lên.

“Sao tự dưng mặt cậu lại đỏ lên thế?” Tử An cầm hai ly mocha mua trong tiệm Starbucks, đi tới hỏi Tế Tế với vẻ khó hiểu.

“Tớ có sao?” Tế Tế chột dạ quay người đi.

Tử An ngờ vực đưa mắt nhìn vào trong quảng trường, liếc mắt nhìn qua một đám tình nguyện viên, ánh mắt tinh tường dõi thẳng vào người Giang Túy Mặc: “Bác sĩ kia… Cậu có quen sao?” Vừa nói xong, lại đột nhiên nhớ ra: “Có phải chính là “bác sĩ Giang” mà Giản Kỳ kể với tớ không?”

Tế Tế nổi giận: “Tên Giản Kỳ lắm chuyện!”

“Đi nào, tới chào hỏi.” Tử An lôi kéo Tế Tế đi vào giữa đội ngũ tình nguyện viên, vừa đi vừa nói: “Thích người ta thì theo đuổi đi chứ, cứ băn khoăn lưỡng lự như vậy chẳng giống cậu chút nào cả, cứ dùng hết sức lực như năm đó cậu theo đuổi cái anh lớp trên ấy, tỏ tình thất bại xong còn đánh cho người ta một trận, cùng lắm thì cứ như năm đó thôi.”

“Anh hùng không nhắc lại chuyện quá khứ!” Tế Tế che mặt.

Tử An kéo Tế Tế đi tới, đưa cả hai ly mocha cho cô: “Cậu cầm ly này đưa cho anh ta uống, tớ đi mua ly nữa.” Nói xong thì đi thẳng về phía Starbucks.

Tế Tế cầm hai ly mocha, nhìn Giang Túy Mặc ở cách đó không xa, đột nhiên lại thấy vô cùng rối rắm. Tử An đáng chết, nếu không phải do cậu nói với tớ là khi yêu một người đàn ông thì sẽ trở nên không giống bản thân mình nữa thì sao tớ có thể ủ rũ như thế này cơ chứ!

Cuối cùng vẫn là Giang Túy Mặc đo huyết áp cho ông cụ kia xong ngước mắt lên thì nhìn thấy Hồ Tế Tế ở cách đó không xa. N năm về sau, Tế Tế hỏi Giang Túy Mặc, tại sao lúc đó vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô ở giữa đám người, Giang Túy Mặc giải thích rằng “ở giữa đám đông em chiếm tỷ lệ khá lớn”. Thôi được rồi, quay trở lại hiện tại, Giang Túy Mặc khép ngón trỏ và ngón giữa lại, giơ tay lên coi như chào hỏi. Tế Tế cũng thân thiện chào lại, đi về phía anh, đặt một ly mocha xuống trước mặt anh: “Cho anh này.”

“Lâu rồi không gặp.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tế Tế đáp lời: “Đúng vậy, lâu lắm rồi không gặp. Anh cũng là tình nguyện viên sao?”

“Tôi phụ trách toàn đoàn.” Anh không dời mắt đi, vẫn nhìn cô chăm chú, Tế Tế đột nhiên thấy hơi căng thẳng, mím môi lại một cách thiếu tự nhiên, vừa định nói vài ba câu thời tiết thế này thế kia thì lại nghe thấy anh nói: “Cô lại mập ra rồi.”

Giang Túy Mặc chết tiệt!

Tế Tế rầu rĩ nói: “Trời lạnh, tôi mặc nhiều quần áo!”

“Mời ngồi.” Giang Túy Mặc cầm ly giấy đặt sang một bên: “Nếu đã tới rồi thì đo huyết áp thử xem.”

Tế Tế ngồi xuống, lại nghe thấy anh nói: “Cởi áo ra.”

“Có ai như anh đo huyết áp thôi mà cũng đâu phải là kiểm tra phụ khoa đâu mà còn bắt người ta cởi quần áo!! Thật ra hôm nay tôi cũng không mặc nhiều!” Tế Tế che ngực, tại sao mỗi lần gặp cô thì anh đều bảo cô cởi quần cởi áo thế chứ. (Giang Túy Mặc: Mỗi lần?)

“Áo khoác.” Giang Túy Mặc nhìn cô với ánh mắt “hết thuốc chữa”.

Tế Tế ngượng ngùng cởi áo khoác ra, gắng sức lột ống tay áo. Tiếc rằng cởi xong áo len rồi, cái áo thu bó sát người bên trong chỉ kéo lên được tới khuỷu tay, gắng thế nào cũng không kéo lên được nữa. Lúc Giang Túy Mặc đưa tay trái tới nắm chặt tay cô thì ngón tay Tế Tế run lên, nhìn anh kiên trì chậm rãi dùng tay phải giúp cô vén ống tay áo lên, mãi cho tới khi lộ ra hơn nửa cánh tay. Giữa lòng bàn tay ấm áp của anh, trong lòng Tế Tế lại run lên, anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, cô ngẩn người ra: “Làm… làm gì thế!”

“Cô khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên chạm vào thi thể.” Anh nắm chặt tay cô, đánh giá: “Vừa cứng ngắc lại lạnh lẽo, xúc cảm rất giống.”

“Ngoài linh hồn ra thì điểm thứ hai mà tôi không giống các cô gái khác chính là đông ấm hạ mát.” Tế Tế nhướng mày lên phản bác.

“Mu bàn tay của cô đã phản bội lại thân thể cô.” Mấy ngón tay trong lòng bàn tay anh lạnh buốt, ấm áp đâu ra chứ?

Tế Tế yên lặng một lát, đột nhiên nheo mắt nhìn tay anh, nói một câu đứng đắn nhưng lại đầy ý tứ sâu xa: “Tôi không cần phải dùng tay để làm thỏa mãn thân thể.”

Nói hay lắm!! Tế Tế à miệng lưỡi cô được lắm, nhưng xin hỏi chút thẹn thùng rối rắm của cô lúc vừa gặp anh ta khi nãy đã ở xó xỉnh nào rồi!

Động tác bóp túi khí làm tăng áp lực của Giang Túy Mặc đột nhiên khựng lại, anh liếc cô một cái, sau đó lại tiếp tục tăng áp lực. Tế Tế cảm giác được cánh tay càng lúc càng bị ép chặt, đã vượt hẳn cảm giác bị ép mà cô cảm nhận được trong những lần đo huyết áp trước kia: “Anh đang trả thù tôi sao?”

“Phải.” Anh trả lời dứt khoát.

Tế Tế cảm giác mình thắng được một ván, nhưng còn chưa vui mừng được mấy giây thì lại thấy anh cong môi lên: “Cô không biết, chứ không phải là không cần.”

“Tôi…” Tế Tế nghẹn họng, dường như mấy lời này không thể đáp lại linh tinh được, nếu không tiết tháo sẽ càng lúc càng vơi dần.

Anh bắt đầu cởi túi khí ra cho cô, lúc cô chuẩn bị thu móng vuốt về thì anh dùng sức đè ngón tay cô lại, ghé lại gần nhìn cô: “Có cần tôi dạy cho cô không?”

“Đồ dê xồm!” Tế Tế giật mạnh tay về, che hai mắt lại.

“Tôi chỉ đứng từ góc độ một bác sĩ để dạy cô hiểu rõ thân thể mình mà thôi.” Giang Túy Mặc cầm ống nghe lên, nụ cười tỏ vẻ “coi tôi có trị được cô không”, ngoài miệng vẫn lặp lại câu nói kia: “Tôi hiểu từng bộ phận trên cơ thể cô còn rõ hơn cả cô nữa.”

“Tôi không cần anh dạy!”

“Cô chắc chứ?”

“Đương nhiên!”

Giang Túy Mặc gật đầu, đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Cảm ơn ly cà phê của cô.”

Tế Tế mặc áo khoác vào: “Huyết áp của tôi không có vấn đề gì chứ?”

“Huyết áp bình thường, kiến nghị cô kiểm tra lượng mỡ trong máu một chút.” Anh hất cằm chỉ sang bên cạnh, ở đó có mấy y tá cung cấp dịch vụ xét nghiệm máu: “Có hứng thú rút vài ống máu không?”

Lại còn vài ống?? Tế Tế lắc đầu quầy quậy, vừa gặp anh thì nào là rút máu nào là lấy thuốc, anh có thể nói chuyện gì tốt lành hơn được không hả?

Nhưng mà Tế Tế à, nếu như sức khỏe cô rất tốt thì lấy đâu ra cơ hội đi gặp bác sĩ chứ?

Mặc dù có phần không nỡ nhưng Tế Tế cũng không tiện bắt Tử An phải đứng chờ bên ngoài quảng trường quá lâu, không phải cô nàng còn phải về cho con bú nữa sao?

Tạm biệt Giang Túy Mặc xong, Tế Tế kéo Tử An đi tới bãi đậu xe.

“Anh ta rất đẹp trai, thoạt nhìn có vẻ được đấy.” Lúc Tử An khởi động xe thì đột nhiên phán một câu như vậy: “Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hình như hơn ba mươi thì phải, ba mươi mốt ba mươi hai gì đấy.” Tế Tế cúi đầu uống cà phê.

“Chưa kết hôn sao?”

“Anh ấy nói là chưa kết hôn.” Tế Tế buông tay ra: “Tớ cũng đâu thể bắt anh ấy lấy giấy chứng nhận độc thân ra cơ chứ!”

“Bối cảnh gia đình thì sao?”

“Cái này thì tớ không biết thật.” Tế Tế nheo mắt lại: “Nhưng anh ấy lái Land Rover, chắc hẳn là điều kiện gia đình rất tốt.”

Tử An như có điều suy nghĩ: “Đàn ông trên ba mươi tuổi lại chưa lập gia đình, chúng ta đều không phải là đối thủ của bọn họ. Bọn họ chín chắn lại có sức hấp dẫn, có nền tảng kinh tế và sự nghiệp riêng, từng trải hơn, kinh nghiệm sống cũng hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ có thể nhìn thấu những chuyện mà chúng ta vẫn không thể nào nhìn thấu được, lúc bọn họ tới gần chúng ta, chúng ta còn chưa biết mục đích cuối cùng của bọn họ thì đã bị bọn họ chinh phục mất rồi.”

“Nhưng mà tâm trạng của tớ hiện giờ rất tốt thì phải làm sao đây?”

“Tại sao?”

“Gặp anh ấy thôi là đã…” Tế Tế lại đột nhiên bày ra vẻ thẹn thùng, che miệng cười khẽ: “Giống như Thẩm My Trang trong “Chân Hoàn truyện” ấy, chỉ cần nhìn thấy Ôn thái y thôi thì dù ở trong hậu cung có phải đấu đá chém giết nhau cũng cứ có cảm giác năm tháng an nhiên. Lại cũng giống như thời cấp hai, lúc đi học thì gặp được anh chàng Quan Tài mà tớ thầm mến ấy, làm bài kiểm tra môn tiếng Anh mà tớ vốn rất ghét cũng cứ cảm thấy tự tin hơn cả trăm lần.”

“Vậy tại sao tỏ tình xong cậu lại đánh người ta?” Tử An nhịn không nổi phải phỉ nhổ cô.

“Tớ hận Quan Tài không có mắt nhìn.” Tế Tế híp mắt.

“Cậu thích bác sĩ Giang.”

Tế Tế nghẹn một hồi lâu, cuối cùng cũng thừa nhận: “… Có lẽ là vậy.”

“Giản Kỳ phải đau lòng rồi.”

“Mắc mớ gì tới cậu ta chứ!” Tế Tế đáp lại: “Bây giờ cậu ta còn đang ân ân ái ái với cô bạn gái Tiểu Trương kia kìa!”

Tử An đùa cô: “Sao tớ lại cứ có cảm giác cuối cùng cậu sẽ bước vào nấm mồ hôn nhân với Giản Kỳ nhỉ?”

“Nể mặt chúng ta đã là bạn bè gần hai mươi năm, mong cậu đừng có trù ẻo tớ như thế.”

Sau khi về đến nhà, Tế Tế mở máy tính ra lên diễn đàn mỹ thực thành phố N khoe khoang chuyện hôm nay đi ăn mì hải sản có cả nửa con cua to đùng, sau đó lại mở QQ, mắng Giản Kỳ một trận, bảo cậu ta là đồ lắm chuyện, cái gì cũng mách với Tử An.

Hai ngày đầu năm tòa soạn nghỉ lễ, Tế Tế ở nhà lên mạng cả ngày, xem “Thám tử Sherlock Holmes” mùa mới nhất. Vì hôm sau phải dậy sớm đi làm nên mười giờ đêm, Tế Tế định tắt máy tính đi tắm rồi đi ngủ, đang chuẩn bị tắt thì lại nhận được tin nhắn trả lời từ tên Giản Kỳ vẫn im hơi lặng tiếng suốt hai ngày nay: “Tử An nói với tôi là cậu thừa nhận cậu thích tên họ Giang kia. Không ngờ cậu cũng nông cạn như vậy, đi thích soái ca.”

Xem ra Tử An cũng không phải là một đồng bọn tốt! Tế Tế vô cùng bất đắc dĩ trước tình bạn không có chuyện gì không nói với nhau giữa cô, Giản Kỳ và Tử An. Cô cảm thấy xấu hổ không dám trả lời, giả bộ như mình đã off, nhưng không ngờ sau đó Giản Kỳ lại gửi tiếp một tin: “Đúng rồi Tế Mập, nghỉ lễ cậu về thăm ông bà hay sao mà không thấy mặt mũi đâu cả. Ông ngoại cậu khỏe rồi chứ?”

“Cái gì! Ông ngoại tôi bị bệnh lúc nào?!!” Tế Tế giật mình, vội vàng nhắn lại, nhưng Giản Kỳ lại chỉ trả lời một câu “Tôi xong đời rồi”, sau đó lập tức out.

Tế Tế cảm giác có chuyện lớn rồi, nhanh chóng gọi điện thoại cho Giản Kỳ, ép hỏi cậu ta xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Giản Kỳ ấp a ấp úng, cuối cùng nói với cô: “Có nhớ lúc cậu nằm viện thì ba mẹ cậu đi du lịch Vũ Hán không? Thật ra không phải bọn họ đi Vũ Hán mà là về quê cậu ở thành phố H thăm ông ngoại cậu. Lúc đó ông ngoại cậu đi khám ra là bị loét dạ dày nặng, phải làm phẫu thuật. Bọn họ không dám nói cho cậu biết, sợ cậu vất vả lắm mới tìm được một công việc mình thích lại bỏ việc về thành phố H, không phải lúc tốt nghiệp cậu còn đòi về thành phố H sao. Bọn họ vội vã về quê, bảo tôi không được nói cho cậu biết, nhờ tôi đưa chìa khóa xe tới cho cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.