Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 57: 57: Thuận Mua Vừa Bán




Ngu Vĩnh An biết rõ Lý Thu Sinh mê tiền tài còn hơn mạng, cho dù có phải đối đầu với người có quyền uy hay không gã cũng chấp tất.

Tính ra gã chỉ có duy nhất cái bản lĩnh vì tiền liều chết này.

Hắn cũng là người hào phóng vả lại số tiền này tương lai Ngu Vĩnh An cũng không cần tới, trực tiếp vung tay thoải mái:

"Vậy chia 4:6 ngươi thấy sao? "

Giọng Ngu Vĩnh An dịu lại, lời vào tai Lý Thu Sinh lúc này mới giống mật ngọt thật sự.

Gã nghĩ 3 phần thôi cũng đã ngang tiền lương gã làm việc ở Ngu Phủ nửa năm huống chi đây tới tận 4 phần.

Nội tâm Lý Thu Sinh ngay lập tức hứng khởi, miệng cười lớn nhanh chóng thuận ý:

"Tiểu thiếu gia anh minh"

Ngu Vĩnh An lại nói tiếp:

"Ngươi 6 ta 4"

Nghe tới đây Lý Thu Sinh như bùng nổ, tròng mắt mở lớn như sắp rớt ra ngoài, miệng há ra không ngậm lại được.

Gã cảm thấy bản thân nghe nhầm đi chứ không Ngu Vĩnh An có vấn đề ở đầu hay sao mà chia như vậy.

Ngay cả mấy tên thương nhân khờ khờ khạo khạo mới vô còn biết chia như vậy chỉ thiệt mình.

Bỗng chốc tinh thần gã căng chặt, đề phòng với Ngu Vĩnh An.

Một người mất công cho người chạy khắp nơi tìm kiếm bằng chứng nắm thóp gã như vậy sẽ không ngu ngốc mà chịu thiệt như vậy đi.

Thấy một tia hoang mang cùng do dự của Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An cũng chẳng chần chừ đưa ra yêu cầu:

"Ngươi sẽ được 6 phần nếu giúp ta làm một chuyện"

Quả nhiên là thế - Lý Thu Sinh vẻ mặt thả lỏng, thầm khẳng định.

"Sau này nếu có kẻ nào bán Mật Hoa tương tự với của ta.

Không cần biết là ai, là người có gia thế như thế nào, ta muốn ngươi chà đạp tên đó, phá hủy hết tất thảy mà tên đó có, được chứ? "

Lý Thu Sinh thoáng kinh ngạc trước lời đề nghị của Ngu Vĩnh An.

Nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua.

Gã ban đầu còn mơ hồ chẳng lẽ có kẻ cũng giống Ngu Vĩnh An tạo ra được thứ Mật Hoa này? Sau gã cũng chỉ nghĩ thứ này tương lai sẽ nổi danh khắp nơi chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh bị người làm giả.

Còn Ngu Vĩnh An lại không muốn thứ bản thân mất công làm ra bị người cướp mất nên mới đưa ra yêu cầu này.

Thực chất chỉ Ngu Vĩnh An biết thứ Mật Hoa này thực chất là nước hoa thời hiện đại.

Nữ chính lại là sinh viên khoa nghiên cứu, nhờ vào tài năng cùng sự trợ giúp của hệ thống mà tạo ra được nước hoa ở thế giới này.

Sau hợp tác cùng Lý Thu Sinh, nhờ vào miệng lưỡi của gã mà âm thầm thu về một đống tiền tài, còn tạo tiền đề củng cố thế lực cho tương lai.

Đừng nói hắn cướp mồi ngon của nữ chính.

Thật ra kiếp trước Ngu Vĩnh An cũng nghiên cứu để tạo ra nước hoa nhưng y mới tìm hiểu được một nửa.

Cái hệ thống kia thấy nữ chính cũng có ý này lại rơi vào quẫn bách liền âm thầm lấy trộm bản ghi chú mà y dày công nghiên cứu suốt 5 năm.

Khi đó nữ chính mới thuận lợi trở thành thương gia bí ẩn nổi tiếng cả kinh thành.

Ngu Vĩnh An lúc đó đã rơi vào lưới tình của nam chính chẳng có hơi đâu mà so giống khác với nước hoa mà nữ chính tạo ra nên cô mới dễ dàng thăng tiến như thế.

Nên nói chung Ngu Vĩnh An chỉ là lấy lại những gì mà vị ca ca kia của hắn nên có.

Cũng như dạy cho nữ chính một bài học để cô ta bớt nghe theo cái hệ thống ăn cắp vặt chết tiệt kia.

"Còn đây là công thức điều chế"

Ngu Vĩnh An lấy một tờ giấy đưa cho nam nhân đứng bên cạnh.

Tên đó rất hiểu ý mà đưa đến tận nơi cho Lý Thu Sinh.

Lý Thu Sinh lúc này bị tiền tài che mờ mắt rất thuận ý mà chấp nhận mình thua cược.

Gã hiện tại là cẩu tử của Ngu Vĩnh An rồi nha.

Có Ngu Gia, Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau lại thu được cả đống ngân lượng về tay gã ngu gì mà không vui vẻ nhận việc?

"Đa tạ đại nhân"

Gã kính cẩn nhận giấy, tít mắt cười mà thuận thế quỳ cả hai gối trước nam nhân mặc hắc y đeo mặt nạ Tử kia.

Dường như sớm đã quên mất đám người trước mắt này nguy hiểm ra sao.

Điều này vừa hay chọc cười một người.

"Hahahaaa...!Công tử! Tên này thật kỳ lạ...!Ta muốn chơi cùng hắn"

Tổ tông ta không muốn chơi cùng ngươi - Lý Thu Sinh hoàng hồn, nội tâm khóc thét, gã chưa quên nhóc con này là ai đâu nhá.

Người nói là hài tử đang ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh.

Nó theo Ngu Vĩnh An cũng chỉ mới 3 năm, ban đầu còn không ưng ý với vị chủ tử yếu đuối đến mức đáng chết này.

Mỗi ngày đều một mặt âm u, nhu nhược, thiếu sức sống sao có đủ tư cách trở thành người kế nhiệm đảo chủ đời tiếp theo.

Mãi đến khi người tên Tầm Tước kia chết đi thì Ngu Vĩnh An càng lạnh lẽo hơn.

Giác quan của sát thủ cho nó biết y đã có gì đó dần thay đổi.

Dù sao mỗi ngày đều phải trông chừng một người lớn tuổi hơn mình khiến nó có chút chán.

Nên trước sự thay đổi của Ngu Vĩnh An nó dần cảm thấy hứng thú hơn.

Nhưng nhìn mãi nhìn mãi vẫn chẳng thấy y có động tĩnh gì nó liền thấy thất vọng.

Nhiều lúc còn suy nghĩ bản thân có nên thay đổi chủ tử hay không? Chứ mỗi ngày cứ ngồi im một chỗ trông chừng một người gỗ khiến nó sắp mệt mới phát điên.

Dẫu vậy nó vẫn hoàn thành rất tốt công việc của mình.

Đôi lúc thấy Ngu Vĩnh An bị bắt nạt nó không nhịn được mà âm thầm trả đũa.

Trong đó cũng có mấy lần nó ra tay với Lý Thu Sinh.

Nói thật trong mắt nó Lý Thu Sinh là loại người mà nó ghét nhất.

Dù bản thân có bản lĩnh nhưng trước mắt người lớn mạnh lại là kẻ nịnh hót đáng khinh.

Nhiều lần thấy Lý Thu Sinh đi theo phía sau hề hề hùa theo mấy trò tiêu khiển của Ngu Trầm khiến nó khinh thường nhìn gã bằng nửa con mắt.

Sáng nay, sau khi Ngu Vĩnh An tỉnh lại nó thấy người như trở thành một con người khác liền tiến lên dò hỏi.

Nhưng hắn chỉ đáp lại nó bằng ánh mắt băng lãnh, thâm trầm cùng một nụ cười đầy ý vị.

Nó nhìn mà không chớp mắt, nó nhận ra cái ánh mắt đó thật giống ánh mắt của Dịch Dao - người mà nó ngưỡng mộ - khi đi làm nhiệm vụ.

Cái ánh mắt mà nó cho rằng chỉ có kẻ săn mồi thật sự mới có.

Nó khi đó mới ngộ ra Ngu Vĩnh An từ trước tới nay đều là giả yếu đuối trước mặt người khác, con người thật sự ra sao đều được gã giấu trong lòng.

Hài tử hay mơ mộng chắc nịch với suy đoán của bản thân.

Nó khi đó đương nhiên phục tùng trước Ngu Vĩnh An, hưng phấn chấp nhận hắn là đảo chủ đời tiếp theo.

Khi đó Ngu Vĩnh An gọi nó tới là muốn giao nhiệm vụ cho nó, muốn nó âm thầm hạ một lượng độc nhỏ, vô hại lên người Lý Thu Sinh.

Nó khi đó rất thắc mắc, không nhịn được mà buột miệng hỏi hắn không muốn trả thù gã bằng cách tàn bạo nhất sao.

Nhưng Ngu Vĩnh An cũng chỉ cười lớn, sâu xa nói:

[Hắn ấy à có cái miệng phun châu nhả ngọc như vậy, sao ta lỡ]

Nó khi đó không hiểu lời Ngu Vĩnh An, hiện tại càng không hiểu.

Lý Thu Sinh chỉ là người thường, trước mặt kẻ có quyền uy lại chẳng khác nào con vẹt lấy lòng người khác có gì mà không lỡ?

Hiện tại thấy gã ở trước mắt Ngu Vĩnh An thay đổi từ biểu cảm này tới biểu cảm khác khiến nó cảm thấy gã thật buồn cười.

Nó thật sự muốn chơi với người này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.