Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 5: 5: Thân Phận Thật Của Ca Ca!




Ngu Vĩnh An vẫn một mặt dịu dàng như cũ, tay nhẹ nâng chén trà lên, ngón tay miết nhẹ miệng ly, từ tốn nói:

"Cả kinh thành này đều biết Ngu Vĩnh An ta không mang trong mình huyết thống Ngu gia mà là một dã nhi tử đến từ Tây Minh, chuyện này là thật! "

Ngu Vĩnh An dừng lại một chút, đặt chén trà lên bàn, hắn ngẩng đầu lên liếc xem phản ứng từng người, hắn cất giọng thanh thoát nói tiếp:

"Bất quá tên thật của ta là Thôi Chỉ Lục, cha của ta chính là Thôi Túc - đệ nhất thần y bị giết hại trong trận chiến diệt tộc Du 9 năm trước...!"

Đôi mắt xếch của Ngu Vĩnh An khẽ híp lại, ám lên tia giảo hoạt nồng đậm nhìn phản ứng của từng người.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

Ngu Phước biết rõ mọi chuyện một mặt bình tĩnh, hai cha con Tô Hành Ý và Ngu Vĩnh Chương chỉ thoáng ngạc nhiên.

Người kích động nhất là Trương Địch Luân.

Lão vừa nghe tới cái tên Thôi Túc không nhịn được mà bật dậy, đờ đẫn chỉ tay về phía Ngu Vĩnh An song xoay người về hướng Ngu Phướng hòng xác nhận lại mọi chuyện.

Thấy cái gật đầu của người nọ lão liền ngã ngồi trên ghế, tay phải đưa lên che mặt, cơ thể lão run run.

Một lúc sau từng tiếng âm thanh nức nở ngắt quãng vang lên, hai dòng lệ ấm nóng chảy dọc theo gò má đầy nếp nhăn của lão.

Lão không ngờ đứa trẻ năm đó vẫn còn sống.

Nói ra có lẽ sẽ không ai tin nhưng Thôi Túc, cha ruột của Ngu Vĩnh An cũng chính là ân sư của lão.

Năm đó lão đã được xứng danh là Thần y, còn từng được đưa vào cung chuẩn bệnh cho hoàng đế nhưng lão cũng là người lắm tài nhiều tật, tự cao về tài năng y thuật của bản thân mà luôn coi thường người khác.

Dần dần lão cũng bị người lôi kéo đi vào con đường cờ bạc, nợ nần chồng chất.

Tới khi thiếu niên đó xuất hiện.

Thôi Túc năm đó vừa tròn 15, là một ca nhi dung mạo không mấy xuất trúng nhưng lão nhớ mỗi lần y cười giống như có những tia nắng ban mai chiếu rọi xung quanh khiến lòng người không khỏi ấm áp.

Y khi đó mặc bố y rách rưới, tiến về phía lão mà thách đấu.

Lão khi đó còn cười nhạo y, thách y tới thôn Thạch Đông cứu người.

Nơi đó vừa hay bùng phát bệnh dịch đậu mùa, người thôn dân nơi đó vì không trả đủ ngân lượng cho lão nên lão quyết không chữa.

Khi đó lão còn kiêu ngạo nói bệnh này chỉ có lão chữa được.

Ấy vậy mà thiếu niên kia chỉ mất tròn 1 tháng cứu gần 100 hộ thôn dân ở đó, còn là chữa miễn phí.

Danh tiếng thiếu niên dần đồn xa khiến lão không thể chấp nhận lời thách đấu.

Để rồi lão nhận ra những kiến thức mà bản thân có được còn hạn hẹp biết bao, nghe những kiến thức phong phú mà y tích cóp được trên đường du hành khiến lão không khỏi ngưỡng mộ.

Thua y một cách tâm phục khẩu phục.

Ngay lúc Thôi Túc định rời đi, lão không nhịn được mà tiến đến hỏi:

"Ngươi không thấy sống như vậy rất khổ sao? " - Lão chỉ vào bộ dạng rách rưới của y hỏi - "Ngươi làm vậy thì được cái gì chứ? Vì danh tiếng sao? "

Thôi Túc nghiêng nghiêng đầu nhìn lão bằng ánh mắt khó hiểu khiến cơ thể lão căng cứng.

Giọng thiếu niên non nớt, ngây thơ nói:

"Ta học y thuật để cứu người, đó là bổn phận của ta.

Thúc thúc, lẽ nào người học y thuật là vì cái thứ danh tiếng kia sao? "

Nhờ câu nói đó của Thôi Túc khiến Trương Địch Luân hoàn toàn thức tỉnh.

Lão không phải khi xuất sư cũng chính là bộ dạng hăng hái giúp người hay sao? Từ khi nào mọi thứ đã trở nên sai lầm như vậy?

Sau lão không ngại tuổi tác cao hơn người ta liền quỳ xuống muốn bái sư nhưng y lại rời đi từ khi nào, lão vẫn mặc kệ trở thành môn đồ đầu tiên của y.

Nhờ y lão nhận ra bản thân suốt bao năm qua hời hợt với thân nhân ra sao.

Cũng nhận ra con trai của lão mắc bệnh nặng, cần phải có Hoả Linh Tây Chí làm thuốc dẫn mới có thể sống được.

Sau này Trương Địch Luân cũng có cơ hội gặp lại Thôi Túc cũng biết được thân phận thật của y nhưng khi đó bên cạnh y xuất hiện nhiều thêm một hài tử, là Ngu Vĩnh An khi còn nhỏ.

Thôi Túc sau khi biết lão tự nhận làm môn đồ của y liền xấu hổ không thôi.

Cả hai giằng co qua lại kết quả lại thành kết nghĩa huynh đệ.

Ngày tộc Côn chuẩn bị đem người tới diệt tộc Du, Trương Địch Luân hạ mình quỳ gối trước Long Điện của hoàng đế cầu người đưa quân tới giúp Thôi Túc.

Nhưng lão hoàng đế mặc kệ lão suốt 3 ngày 2 đêm, không chấp nhận thỉnh cầu của lão với lý do không muốn ghi thù với người tộc Côn khiến lão tuyệt vọng không thôi.

Đến khi một thái giám tới báo với lão người Ngu Gia sẽ giúp lão khi đó lão mới tìm lại được tia hy vọng nhỏ nhoi.

Cho dù vậy kết quả lão nhận được vẫn là người tộc Du đã hoàn toàn bị diệt sạch, đứa trẻ đó không rõ tung tích khiến lão ôm nỗi ân hận này suốt 9 năm.

Lão cuối cùng cũng từ bỏ vinh hoa phú quý, ở lại Ngu gia trở thành đại phu của phủ, ôm ấp mộng tưởng tìm lại đứa trẻ đó.

Vậy mà đứa trẻ đó vẫn luôn ở đây, suốt 7 năm qua Thôi Chỉ Lục vẫn ngay bên cạnh lão.

Trương Địch Luân sau khi bình tĩnh lại đưa tay lên lau đi hai dòng lệ chưa khô, đau khổ nói:

"Tiểu Lục, là ta vô năng, năm đó mới không thể cứu được cha con...!"

Ngu Vĩnh An thấy vậy liền nở một nụ cười mềm mại, bước lên trước đỡ người nào đó đang có ý định quỳ xuống tạ tội:

"Trương bá bá, người không cần phải làm như vậy! Cha ta ở trên trời cao cũng chưa từng trách người! Nào! Không phải người hỏi ta bên trong hộp cao Bát Dung này có gì sao? Ta liền nói cho người biết! "

Hắn vừa vui vẻ đi về chỗ ngồi của mình giống như những sự việc đau buồn kia hắn chưa từng trải qua.

Cũng đúng, người trải qua nó là Ngu Vĩnh An chứ không phải hắn.

Nhẹ nhàng đặt hộp cao Bát Dung vào tay, mở nắp hộp ra, mùi hương khó ngửi một lần nữa xuất hiện khiến những người chưa quen phải nhíu mày.

Vậy mà trước sự ngỡ ngàng của bốn con người Ngu Vĩnh An lại nhấc ra phần cao Bát Dung bên trên.

Chiếc hộp này có ngăn chứa bí mật.

Hộp cao vừa bằng ngón tay người trưởng thành nhưng cao Bát Dung lại rất ít chưa tới 1 phần của đốt ngón tay.

Cả ba người nam nhân đều kinh ngạc không thôi tiến tới gần nhìn kĩ.

Bên trong là những viên kẹo đường được bọc trong giấy, vo thành hình tròn nhỏ lấp đầy cả hộp.

"Thứ này là...!" - Ngu Vĩnh Chương âm thầm dò hỏi.

Ngu Phước cùng Trương Địch Luân ngạc nhiên không nói lên lời.

Ngu Vĩnh An lại nhẹ nhàng đặt lớp cao Bát Dung về chỗ cũ, như có như không nói:

"Là thuốc giải độc Hàn Minh Trùng"

Tây Minh là một vùng đất cấm kỵ mà tất cả các đại đế quốc đều không dám tùy tiện đưa quân vào xâm chiếm.

Vùng đất ấy tuy nhỏ nhưng lại là nơi sinh trưởng hoàn hảo nhất cho các loại độc dược cũng như trùng độc.

Hơn 50 năm trước có một Thần y vang danh thiên hạ là người của Tề Quốc yêu một nữ tướng quân tộc người Bác Lạc.

Năm đó Tề Quốc cùng tộc người Bác Lạc có mối thâm thù sâu chính vì thế tình yêu của họ không được chấp thuận.

Cuối cùng cả hai trở thành kẻ tội đồ bị người phũ phàng đẩy vào Tây Minh coi như trừng phạt.

Cứ ngỡ cả hai sống trong rừng hoang nước độc sẽ bị dã thú ăn thịt, nếu không cũng sẽ bị độc chết.

Không ngờ vị Thần y kia tài năng hơn người, chỉ trong 10 năm ngắn ngủi đã tìm gia được cách giải của hơn 1000 loại độc dược, hơn 100 loài trùng độc.

Còn thu lưu rất nhiều người tha hương đi lạc vào Tây Minh, lấy một vùng đất nhỏ sinh sống tự gọi là tộc Côn.

Cả hai có hai người con trai, một là Thôi Bác Lạc tính cách hung bạo, hiếu chiến đặc trưng của tộc người Bác Lạc.

Từ nhỏ đã luôn có hứng thú với trùng độc, cũng là người đứng đầu tộc Côn hiện tại.

Con trai thứ là Thôi Túc, thừa hưởng mọi ưu điểm từ phụ mẫu.

Y tinh thông đao pháp, võ học, am hiểu dược liệu.

Năm 12 tuổi rời khỏi Tây Minh, ngao du khắp thiên hạ tìm hiểu về dược liệu.

Y tính cách ngây thơ, phóng khoáng, mỗi lần đi tới đâu đều chữa bệnh miễn phí khiến danh tiếng vang xa.

Năm y 17 tuổi, hoài thai một tiểu ca nhi quyết định quay trở lại Tây Minh.

Nhưng cảnh còn người mất, Thôi Bác Lạc lại như kẻ điên tuyên chiến với các đại đế quốc xung quanh khiến cho dân chúng của họ lầm than.

Thôi Túc khuyên không được ca ca mình liền mang theo một số người già và trẻ nhỏ không liên can đi về phía Bắc Tây Minh, trở thành tộc Du sau này.

Thấy ca ca mỗi ngày đều đem cổ độc đi khắp thiên hạ hại người khiến Thôi Túc tâm mang thiện lương không nhẫn nhịn thêm được.

Mỗi lần Thôi Bác Lạc tạo ra trùng độc mới y sẽ tìm mọi cách bào chế ra thuốc giải.

Cả hai cứ đôi co với nhau như vậy suốt 5 năm, đến khi Thôi Bác Lạc đem người tới diệt toàn tộc Du.

Tầm Tước là nữ đệ tử của Thôi Túc, nàng khi đó được Thôi Túc giao lại Ngu Vĩnh An âm thầm bỏ trốn, tới nhờ sự giúp sức của Ngu gia.

Ban đầu Ngu Vĩnh An khi tới Ngu gia người đời chỉ biết hắn tới từ biên giới Tây Minh - Đại Minh Quốc.

Mà đồng dạng khi đó Thái tử của tứ đại đế quốc đều cùng lúc bị Thôi Bác Lạc hạ cổ độc.

Nên khi thân phận của hắn còn chưa được xác thực không khiến khiến nhiều người lo lắng.

Lâu dần cũng tới tai lão hoàng đế khiến Ngu gia trong một quãng thời gian dài rơi vào hiểm cảnh.

Mãi sau nhờ sự cống hiến của Ngu gia hoàng đế mới tha cho mẫu tử Ngu Vĩnh An một mạng.

Dù sao cũng là người tộc Du, suốt 7 năm qua Ngu Vĩnh An cũng không phải chỉ biết ngồi một chỗ chờ chết.

Ngu Phước bên ngoài là hoa hoa lão gia tử, bên trong lại ngầm sở hữu một đội sát thủ tinh nhuệ.

Đa số bọn họ đều cần dược liệu dự trữ trong mỗi lần thực hiện nhiệm vụ.

Ngu Vĩnh An cùng Tầm Tước mỗi ngày đều âm thầm bào chế dược cho họ để rèn luyện bản thân.

Cũng như thay Thôi Túc thực hiện nguyện vọng ngăn cản Thôi Bác Lạc.

Không ngờ tới Ngu Vĩnh An sau này bị thế giới này điều khiển, vì chữ tình mà mất đi lý trí, bước vào kết cục không thể vãn hồi.

.

Ngu Vĩnh Chương cùng Trương Địch Luân ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau nhớ tới thân phận của Ngu Vĩnh An liền cảm thấy mọi thứ sáng tỏ.

Khó trách hắn trúng kịch độc như vậy mà tâm tình vẫn rất tốt.

Ngu Vĩnh Chương thấy vậy nội tâm liền buông lỏng, nụ cười bên môi càng nồng đậm:

"Vậy độc của đệ có thể nhanh chóng giải quyết"

Nhưng Ngu Vĩnh An lại thở dài, nuối tiếc nói:

"Haiz, như vậy vẫn còn chưa đủ...!"

Ngu Vĩnh An đôi tay thon dài đùa nghịch hoạ tiết nổi trên nắp hộp, ánh mắt ám ám nỗi buồn mà trầm tư.

Ngẩng đầu lên, hắn hướng Ngu Vĩnh Chương nở nụ cười nhẹ:

"Đại ca! Hoả Linh Tây Chí huynh có đem tới đây hay không? "

Ngu Vĩnh Chương nghe hiểu nhanh lấy lại tinh thần, y quay trở về chỗ ngồi đem tới một hộp gỗ chạm khắc tinh tế, bên trên còn mạ vàng lấp lánh.

Mí mắt Ngu Vĩnh An khẽ giật, quả nhiên đồ của người giàu luôn khác biệt.

Không so sánh không đau thương.

Hộp gỗ mở ra, bên trong là ba bông hoa hình dáng hoa Ly, một lớn hai nhỏ liền chung một thân.

Toàn bông hoa là màu trắng tinh khôi, chỉ riêng cánh hoa khi nở ra lại tạo nên những gấp uốn khúc sinh động màu đỏ kéo xuống nhạt dần.

Nhị hoa màu vàng vương phấn thon, dài hơn ngón tay người trưởng thành.

Loài hoa này chỉ sinh trưởng nơi núi cao vách đá, mỗi ngày đều hướng về phía Tây mà nở hoa.

Hoa càng lớn, màu đỏ càng đậm chứng tỏ độc tố bên trong rất lớn, giá trị cũng rất cao.

Ngu Vĩnh An không biết vì sao Ngu Vĩnh Chương lấy được Hoả Linh Tây Chí về tay.

Nhưng theo ký ức hắn mơ hồ biết y đã trao đổi một lượng lớn nguyên mạch của Ngu gia cho Tĩnh vương.

Như vậy thật sự đáng sao?

Hắn thở dài một hơi, nhẹ đóng hộp gỗ lại sau đó lấy từ trong vạt áo một tờ giấy đưa cho Trương Địch Luân:

"Trương bá bá, đây là cách bào chế thuốc giải độc Hàn Minh Trùng.

Phiền bá bá thay ta phân ưu...!"

Trương Địch Luân nhìn vào mảnh giấy trên tay Ngu Vĩnh An có chút mơ hồ.

Hoả Linh Tây Chí là độc dược hiếm có, rất khó hái được.

Ban đầu lão tính dựa vào việc bào chế thuốc giải cho Ngu Vĩnh An mà để lại một phần để chữa bệnh cho con lão nhưng khi biết rõ thân phận của hắn lão lại ưu phiền.

Độc tố trong cơ thể Ngu Vĩnh An đã sớm lan rộng, chỉ sợ ba nhánh hoa nhỏ này không làm lên việc.

Bệnh tình con lão cũng đang nguy kịch, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lão bất lực thở dài:

"Haiz! Ta đương nhiên sẽ giúp con, hãy tin tưởng ở ta! "

Nếu có trách chỉ trách lão thời trẻ không biết nặng nhẹ.

Đây chính là quả báo mà ta phải gánh lấy không nên làm chậm trễ việc đại sự của người khác.

Trương Địch Luân cầm trên tay phương thuốc cùng Hoả Linh Tây Chí rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đơn độc ấy, Ngu Vĩnh An bên môi vẫn vẹn nguyên một nụ cười mỉm.

"Người cũng đã rời đi rồi! Cũng nên nói đến chuyện chính rồi đi! " - Ngu Vĩnh Chương giọng âm trầm, lạnh lẽo vang lên - " Đệ và phụ thân có bí mật gì? "

Chờ cửa chính sảnh hoàn toàn đóng lại Ngu Vĩnh An mới từ từ quay người lại đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Ngu Vĩnh Chương.

Hắn tựa tiếu phi tiếu nói:

"Đại thiếu gia đã từng nghe tới Ngục Đảo chưa? "

"Ngục Đảo? Đã từng nghe qua...!Đó là nơi mà các ám vệ tinh nhuệ dưới chướng hoàng thất Đại Minh Quốc được đào tạo ra.

Nhiệm vụ của họ là tận trung với hoàng đế...!"

Ngu Vĩnh An không chờ Ngu Vĩnh Chương nói hết hắn đã nhẹ lắc đầu vài cái, phản bác:

"Đó chỉ là một phần, sự thực...!"

Sự thật Ngục Đảo là do phụ thân của Ngu Vĩnh An tạo ra nhằm đào tạo những sát thủ tinh anh ám sát những tên nịnh thần, hôn quan hay những tên thổ phỉ mất nhân tính.

Lý do được gọi là Ngục Đảo vì các bài huấn luyện khắc khe, chặt chẽ, nguy hiểm tới mức có thể cướp đi tính mạng người bất cứ lúc nào.

Người của Ngục Đảo không chỉ xuất hiện ở Đại Minh Quốc mà trải rộng khắp thiên hạ với những thân phận khác nhau.

Họ không sử dụng tên thật mà dùng bí danh.

Tên mỗi người được ban một chữ, tùy theo khả năng mà phân ra là Minh, Kình, Dịch, Tử.

Tân là những người đang được huấn luyện trở thành sát thủ.

Sau khi đã hoàn thành huấn luyện sẽ rời Ngục Đảo thực hiện nhiệm vụ.

Mỗi người sẽ được phát lệnh bài nhận dạng.

Như Minh là những sát thủ tiếp nhận các nhiệm vụ ám sát có tiền thưởng, thường tung hoành trên chốn giang hồ.

Kình là những người chuyên ẩn mình, tìm hiểu và giao dịch thông tin cho người cần thiết.

Dịch là đội sát thủ đi theo hoàng đế, ở phía sau âm thầm giúp hoàng đế trừ khử những thành phần phản loạn.

Đặc biệt nhất là Tử, đa số đều là những sát thủ tinh anh, gắn bó lâu nhất với Ngục Đảo.

Mang theo tư tưởng do Đảo Chủ đời đầu đưa ra.

Đó là âm thầm ám sát nịnh thần, ác bá hay thổ phỉ khắp nơi.

Ví như Ngu Phước, lão lấy tên Dao, được ban lệnh bài Dịch liền có tên Dịch Dao.

Bốn đội sát thủ tưởng chừng như không liên can lại có một mối liên kết đặc biệt với người đứng đầu - Đảo Chủ.

Người mang lệnh bài ấn ký hoa đào.

Ngục Đảo không phải là tên một hòn đảo vô danh nào đó mà là Ngu gia.

Ngu gia là Ngục Đảo, Ngục Đảo cũng chính là Ngu gia.

.

Ngu Vĩnh Chương nghe từng lời giải thích mơ hồ đầy tính ngông cuồng của Ngu Vĩnh An mà choáng váng.

Y thật sự không ngờ Ngục Đảo lại có lực lượng lớn mạnh như vậy càng không ngờ Ngu gia cũng có liên can.

Ngu Vĩnh An liếc nhìn Ngu Vĩnh Chương vì choáng váng mà ngã ngồi trên ghế.

Tay hắn nhấp một ngụm trà cho nhuận họng nói tiếp:

"Năm đó phụ thân ta vừa tròn 12, là nghĩa tử của gia gia nãi nãi.

Người mang theo dã tâm lớn mà đi khắp nơi tìm kiếm nhân tài.

Một phần giúp trừ hoạ cho dân, một phần giúp gia gia nãi nãi dễ dàng đi trên con đường thương gia trắc trở.

Ngu gia có được như ngày hôm nay một phần là nhờ phụ thân ta nên gia gia nãi nãi cũng không ngại thu lưu những sát thủ không thân nhân, nơi chốn để họ ẩn mình thành hạ nhân trong phủ.

"

"Vậy người trong Ngu Phủ hiện tại...!" Đều là sát thủ tinh anh của Ngục Đảo?

Những lời cuối Ngu Vĩnh Chương không dám nói ra, y bất giác lạnh sống lưng, nhẹ rùng mình.

Ngu Phước bên này từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, hiện tại mới lên tiếng:

"Chỉ một phần nhỏ là sát thủ, còn lại thì không...!Năm ta vừa mới 18 nghĩa huynh một lần nữa rời đi.

Ngu Gia khi đó thế lực cùng tài lực vươn cao khiến cho tiên hoàng dè chừng.

Đám nịnh thần không nhịn được mà ám toán Ngu gia khiến Ngu gia rơi vào thất thế bị tiên hoàng nắm thóp.

Khi đó tiên hoàng muốn ép chết Ngu gia, đặc biệt muốn hạ sát ta để Ngu gia không có người kế thừa.

Vì Ngu gia, vì Ngục Đảo do nghĩa huynh gây dựng ta phải giả thành một kẻ phá gia chi tử, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc.

Lấy cớ đó mà từ từ đưa những sát thủ ẩn mình trong Ngu phủ rời đi nơi khác.

Một bên âm thầm đi theo Thất hoàng tử, cũng chính là hoàng đế đương triều bây giờ...!Chuyện sau đó như con đã thấy"

"Làm sao có thể? Vậy cái chết của Tĩnh lão vương gia...!"

Ngu Vĩnh Chương càng thêm kinh hãi, nếu phụ thân y đã sớm đi theo hoàng đế vậy Tĩnh lão vương gia là do người hạ sát?

Chuyện này là không thể, khắp thiên hạ này đều biết Tĩnh lão vương gia yêu thương hoàng đế ra sao.

Năm đó khi hoàng đế vẫn còn là Thất hoàng tử so với Tĩnh lão vương gia là Tam hoàng tử thua kém rất nhiều.

Cả hai cùng nhau dậy binh tạo phản, lật đổ vua cha.

Khi đó Tĩnh lão vương gia đã quyết lùi về hậu phương để người lên ngôi sau này còn vì Thái tử mà đưa bản thân vào hiểm cảnh.

Hoàng đế cho dù tâm tư khó dò, nghi ngờ người khác ra sao nhất định sẽ không bao giờ nhắm tới Tĩnh lão vương gia.

Vả lại khi biết cái chết của Tĩnh lão vương gia, hoàng đế như hoàn toàn suy sụp, suốt 3 tháng ăn uống không đầy đủ.

Nội tâm hiện rõ vẻ bi thương cùng thống khổ.

"Không phải do ta làm...!"

Giọng nói Ngu Phước vẫn lạnh lẽo như vậy nhưng pha chút tức giận.

Tay lão nắm chặt thành quyền, móng tay ghim vào da thịt ứa ra máu.

Nhìn thấy lão như vậy Ngu Vĩnh Chương mơ hồ kéo lại tinh thần.

"Năm đó ta nhận lệnh hoàng đế tới ngăn cản Tĩnh lão vương gia hái dược.

Không ngờ vừa tới nơi lại thấy người đã chết, trên tay chỉ còn lại một nhánh Hoả Linh Tây Chí giữ mãi không thôi.

Khi trở về lại không biết người nào tung tin là do Dịch Dao hạ sát người.

Hoàng đế dù không muốn vẫn phải đưa ra thánh chỉ truy sát Dịch Dao.

Không nghĩ tới Tĩnh vương có thể điều tra ra được Dịch Dao là người dưới trướng hoàng đế...!"

Hận thù giữa Tĩnh vương cùng hoàng đế đã rõ ràng, Ngu Vĩnh An cũng có cách để khiến cả hai làm hoà nên vấn đề này trong tương lai không quá lo lắng.

Nhưng vẫn có một chuyện khiến hắn không khỏi thắc mắc mà buột miệng hỏi:

"Thật sự không thể tìm ra người nào tung tin? "

Thế lực của Ngục Đảo lớn mạnh như vậy, mạng lưới thông tin cũng không kém cạnh.

Vậy mà không thể tìm ra được một cái miệng hôi? Này kẻ tung tin là cao thủ hay có kẻ đứng sau sắp xếp mọi chuyện?

Ngu Phước nghe vậy liền hiểu Ngu Vĩnh An bất an điều gì.

Lão thật sự cũng không ngờ có người có thể thoát khỏi Ngục Đảo.

Năm đó vì không tìm ra được người tung tin khiến hoàng đế rất mệt mỏi.

Lại không thể lấy lời nói suông ra mà chứng minh liền thuận theo ban thánh chỉ truy bắt Dịch Dao.

Hại lão trong một quãng thời gian dài không dám tiếp nhận nhiệm vụ.

Sau thêm chuyện Tĩnh vương biết được Dịch Dao là người dưới trướng hoàng đế khiến mọi việc càng trở nên rối hơn.

Thân phận sát thủ kia của lão là tuyệt mật, người biết được chỉ duy nhất một người nhưng lão vẫn không dám tin việc này là do người đó làm.

Rời đi suốt bao nhiêu năm, năm đó người ra lệnh cho lão đi theo Thất hoàng tử cũng là người đó.

Không có nguyên nhân gì người đó lại phải hành động như vậy cả.

Không những vậy càng điều tra sâu hơn lão nhận ra đối phương đang muốn lật đổ thế lực của Ngục Đảo.

Nhưng lão có thể nói cho hài tử kia biết sao? Rằng có thể phụ thân con chính là người đứng sau mọi chuyện? Trong kế hoạch đó không chỉ muốn lật đổ Ngục Đảo mà còn muốn đưa hài tử tuẫn táng chung?

Ngu Phước không biết phải làm sao, lão chỉ có thể tránh né ánh mắt dò hỏi của Ngu Vĩnh An, thở dài một cách mệt mỏi như ngầm đồng ý với suy đoán của hắn.

Nhận ra người trước mắt đang có ý che giấu, Ngu Vĩnh An cũng chẳng rảnh rỗi mà hỏi nhiều.

Dù sao hắn cũng đoán được một phần người đứng sau là ai.

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Ngu Vĩnh Chương cũng rất muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng những điều y muốn biết đều đã xác thực rõ ràng.

Hiện tại cũng không biết phải nói thêm điều gì chỉ đành lặng lẽ chờ động tĩnh từ hai con người kia.

"Đệ nhất sát thủ Dịch Dao? Mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là giá trên trời...!Vậy tại sao suốt 10 năm qua ngươi không đem nổi một lượng bạc về cho Ngu gia? "

Tô Hành Ý sớm đã bị ba người còn lại vứt ở sau đầu nay lại cất giọng lên tiếng.

Giọng y không còn nhỏ nhẹ thủ thỉ như trước mà trở nên lạnh lẽo, cứng rắn hơn.

Khiến cho con người nào đó Phốc một cái liền thay đổi thái độ.

"Nương tử~ Ta đã nói rùi mờ~ Ta phải che mắt tiên hoàng, không thể đem ngân lượng về được đâu~ "

Ngu Vĩnh An: (0-0)???

Ngu Vĩnh Chương: (-_-)"

Ngu Phước không hổ danh là đệ nhất sát thủ, giây trước còn là nam tử kiêu ngạo lãnh diễm, giây sau không khác gì tiểu cẩu đang cầu người đừng giận dỗi.

Có phải lão cầm nhầm kịch bản của ai đó hay không?

Ngu Vĩnh An cảm thấy bản thân hoa mắt mới nhìn ra nam tử cao gần 1m9 như lão bỗng mọc ra hai tai như tai cún cụp xuống, đuôi cũng rũ xuống tỏ vẻ ủy khuất.

Còn cái chất giọng nũng nịu như hài tử kia là cái gì? Khẽ rùng mình một cái, hắn không dám nhìn khung cảnh này thêm một giây một phút nào nữa.

Hắn liếc nhìn về phía Ngu Vĩnh Chương mà hắc tuyến đầy đầu.

Biểu cảm kia, là đã quá quen với việc này rồi sao?

Quả nhiên Tô Hành Ý này có vấn đề.

Kiếp trước Ngu Phước luôn sợ phải gặp mặt y vì mỗi lần đụng mặt y đều rất phiền phức.

Y không chỉ nói rất nhiều mà còn khóc lóc ngập cả một dòng sông, đòi sống đòi chết bắt lão phải hưu hai vị phu nhân.

Khiến lão mỗi lần thấy đều rén, hận không đào thêm một địa đạo mà chạy trốn.

Nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, lão kiếp này thật sự sợ Tô Hành Ý.

Dường như hắn có cảm giác Ngu Phước cùng y so với trước kia thành thân đơn giản chỉ để che mắt người thì hiện tại đã là một đôi phu phu đúng nghĩa.

Nhưng sao trông biểu cảm của Tô Hành Ý có vẻ không được...!ừm...!Nói sao ta...!Không được tốt cho lắm...

"Ngươi cút ra...!"

Tô Hành Ý hắc khí toả ra ngập trời, một cước đạp Ngu Phước đang ôm chân y ra giữa chính sảnh.

Ánh mắt cùng biểu cảm của y tỏ rõ sự khinh thường cùng chán ghét với lão.

Ngu Vĩnh An: Hoang mang - ing.

Ngu Vĩnh Chương: Mệt mỏi - ing

"Nương tử~ "

Ngu Phước thân thủ tốt, một cước này đối với lão không là gì cả.

Lão vẫn mặt dày như cũ, bò dậy từ trên mặt đất lạnh lẽo toan tới ôm Tô Hành Ý lại bị y đạp thêm một cước lùi về sau mấy bước.

"Ngươi cút...!Tiên hoàng đã băng hà 5 năm trước, ngươi cũng đã đi theo hoàng đế vậy mà vẫn không đem nổi một lượng về nhà...!Ngu gia này cần ngươi làm gì nữa chứ? Mau biến đi cho khuất mắt ta...!"

"Nương tử~ "

Vẫn như lần trước, Ngu Phước không quan tâm Tô Hành Ý phản kháng mãnh liệt ra sao.

Trực tiếp chạy tới khoá chặt hai tay y lại, môi còn chu chu lên như muốn hôn hôn.

Ngu Vĩnh An cùng Ngu Vĩnh Chương thấy một màn này không hẹn mà cùng cảm thấy gai người.

Tô Hành Ý cũng không kém, y thấy mặt lão đã kề sát bên cạnh liền xù gai nhím, cố lấy tay đẩy mặt lão ra xa.

Đang trong tình thế nguy cấp, Ngu Phước đột nhiên khựng người lại, sau đó lão tặc lưỡi một cái tỏ vẻ khó chịu.

Hai tay đang kiềm chặt Tô Hành Ý buông lỏng ra, quay lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có.

"Công tử! Hiện tại ta phải đi thực hiện nhiệm vụ mới.

Ngu gia cùng túc phụ ta phiền người giúp ta để mắt tới! "

"Được...!Được...!"

Ngu Vĩnh An bỗng dưng bị xưng tên có chút không chạy kịp tiết tấu cảm xúc của Ngu Phước.

Lão vẫn gọi y là công tử? Luận theo vai vế Ngu Phước cũng là thúc thúc của hắn.

Nhưng không hiểu lý do vì sao từ khi nhìn thấy lệnh bài ấn ký hoa đào mà Ngu Vĩnh An đưa ra lão vẫn luôn cố chấp gọi y là công tử.

Ngu Vĩnh An vậy mà cũng hùa theo không thèm chỉnh lại.

Hại hắn không biết phải mở lời ra sao để gạt đi cái danh xưng này.

Không quá để ý nhiều tới Ngu Vĩnh An, Ngu Phước tiêu sái rời đi trước sự hoang mang của hai con người và sự ghét bỏ của người còn lại.

Tô Hành Ý vẫn đang đứng một bên cố ổn định tinh thần thì Ngu Vĩnh Chương đã tiến tới đỡ y đứng thẳng:

"Cha! Người có lẽ đã mệt rồi! Vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi thì hơn"

Ánh mắt Ngu Vĩnh Chương có chút tránh né, cha và phụ thân y lại như vậy nữa rồi.

Khi lần đầu tiên thấy khung cảnh này y cũng mang bộ dáng hoang mang không thua kém gì Ngu Vĩnh An.

Không nói đến phụ thân y mỗi ngày đều là dáng vẻ không đứng đắn ấy.

Thứ khiến y khinh ngạc là cha y thường ngày mang bộ dáng nhân hậu, khả ái với người ngoài vậy mà thái độ lại cực kỳ đề phòng với phụ thân.

Ban đầu y cũng cảm thấy Tô Hành Ý rất kỳ lạ nhưng quan sát một hồi vẫn không thấy kỳ lạ ở điểm nào.

Dù sao cha y cũng là con người, cũng nên có dáng vẻ đau, buồn, vui, khóc hay tức giận như người thường là lẽ đương nhiên.

Nên từ sau ngày hôm đó, mỗi ngày y đều tự nhủ với bản thân lâu dần rồi cũng quen .

Tô Hành Ý bị Ngu Phước hành hạ tinh thần cũng thấm mệt, nhẹ dựa vào người nhi tử mà gật đầu ngụ ý để Ngu Vĩnh Chương đưa y trở về.

Nhưng lúc này Ngu Vĩnh An chợt đứng trước mặt hai người, nở một nụ cười dịu dàng như cũ:

"Đại ca! Hay huynh cứ đi trước đi! Đệ còn có việc muốn nhờ cha, sau khi nói xong ta sẽ đưa người về viện tử an toàn "

Nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to chăm chăm nhìn vào y.

Vừa rồi còn xa cách gọi y là đại thiếu gia , hiện tại lại gọi là đại ca khiến Ngu Vĩnh Chương không khỏi có cảm giác có chút vi diệu.

Y thơ thẩn một lúc song cũng đành thuận theo ý Ngu Vĩnh An.

Y đỡ Tô Hành Ý trở lại chỗ ngồi, trước khi đi rất bình thản nói:

"Vậy phiền đệ rồi! "

Ngu Vĩnh An vô hại mỉm cười, chỉ buồn cho Tô Hành Ý cả người bất động một chỗ.

Tô Hành Ý: ??? Hảo nhi tử a.

Ta khổ sở sinh ngươi ra mà ngươi lại bán ta cho người ngoài.

Biết thế năm đó ta sinh quả trứng ra ăn còn hơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.