Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 43: 43: Cửu Thành




Cửu Thành xuất thân là người tộc Côn.

Ai ai cũng biết tộc Côn nổi danh ác độc, 9 năm trước không chỉ liên tiếp hạ độc mấy vị thái tử của các đế quốc lớn mà còn toàn diệt tộc Du.

Giết chết một vị thần y danh chấn thiên hạ.

Tiếng xấu đồn xa, người tộc Côn bọn họ nơi nơi đều bị người ghét bỏ.

Có nơi còn liên tục truy sát người tộc Côn, đặc biệt là hoàng thất của tứ đại đế quốc.

Mà Cửu Thành lại xui xẻo sinh ra trong cái tộc ấy.

Y vốn tên chỉ có một chữ Thần, từ khi còn nhỏ đã được nuôi dưỡng trở thành sát thủ tinh anh.

Luôn bị nhồi nhét vào những tư tưởng bại hoại, lấy cái chết của người khác ra làm thú vui.

Cho dù có bị người lôi kéo tới đâu y vẫn là một mặt lãnh cảm, mỗi lần tiếp nhận nhiệm vụ đều là lựa chọn mấy tên ác bá hay những kẻ ỷ quyền hiếp yếu.

Mặc cho bản thân vẫn luôn bị chúng đồng bạn cười chê vì tính cách này bởi y ghét nhất cái cuộc sống mà mỗi ngày trừ chém chém giết giết ra cũng chỉ có thể làm bạn với trùng độc.

Dù vậy Cửu Thành cũng không dám phản kháng, thân nhân của y hiện tại đang ở trong tay Thôi Bác Lạc, chỉ một sai lầm nhỏ cũng khiến y mất đi họ mãi mãi.

Đôi lúc y còn muốn tự kết liễu bản thân để giải thoát nhưng luôn được đồng bạn của y ngăn cản.

Mỗi đứa trẻ trong tộc Côn từ khi được sinh ra đều sẽ được xác định một đồng bạn.

Cả hai từ nhỏ sẽ được ở bên nhau, cùng nhau chung sống và luyện tập.

Nhìn chung cũng chẳng khác thanh mai trúc mã là bao.

Cửu Thành cùng đồng bạn cũng vậy, bên nhau từ nhỏ, cứ ngỡ tình cảm thắm thiết nhưng không ngờ lần nhận nhiệm vụ này lại giúp y nhìn rõ chân tâm một người.

Nhiệm vụ của bọn họ là phải hạ độc Tĩnh Vương Hàn Nhất Dạ của Đại Minh Quốc.

Dù sao gã cũng là chiến thần của Đại Minh Quốc, đối với người tộc Côn như vậy bớt một việc còn hơn thêm một việc.

Mọi việc vốn nên diễn ra suôn sẻ, đồng bạn của y thu thập tin tức song y ra tay.

Nhưng không ngờ lại nhầm người.

Ban đầu Cửu Thành đã cảm thấy không đúng nhưng sớm chiều cùng đồng bạn bên nhau đã hơn 20 năm nên y mặc sức tin tưởng người đó.

Tới khi nhìn thấy rõ dung mạo của người bị ám sát y không khỏi kinh hách.

Người đó cư nhiên chỉ đơn giản là một tiểu công tử bình thường.

Lại đến khi đồng bạn kia tiến tới cười gằn với y, nói cho y biết y vốn là cô nhi, thân nhân kia chỉ là giả.

Mà người thật đều đã bị Thôi Bác Lạc sát hại toàn bộ để rồi nuôi dưỡng y như một công cụ giết người.

Người đó còn nói từ trước tới nay người mà Cửu Thành giết đều là người vô tội chứ không phải là những kẻ ác nhân thất đức như trong thông tin mà cậu ta đưa tới.

Khuôn mặt tự đắc cùng nụ cười thoả mãn lúc đó của đồng bạn khiến Cửu Thành bàng hoàng tới mức cả cơ thể căng cứng không thể cử động.

Đến khi rõ ràng, mọi tội lỗi đều đổ hết lên y.

Nhìn sang lại thấy Thôi Bác Lạc đứng bên cạnh đồng bạn từ bao giờ.

Cửu Thành khi đó như chết lặng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Thôi Bác Lạc.

Không cầu xin, sợ hãi, ngay cả cử động cũng không, đơn giản vì y đã quá tuyệt vọng.

Cả cuộc đời y đều là giả dối, đến cuối lại bị người mà bản thân tin tưởng nhất phản bội.

Cửu Thành khi đó ánh mắt vô hồn đối diện với cái nhìn đầy lửa giận của Thôi Bác Lạc.

Song chỉ thấy Thôi Bác Lạc vung tay một cái, độc được hạ xuống y liền bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại đã thấy bản thân được hai mẫu tử Cửu Mộ cứu.

Mẫu thân Cửu Mộ là người ôn nhu, nhân hậu.

Bà không chỉ chăm sóc cho Cửu Thành mà còn nhận y là nghĩa tử, đặt cho y cái tên mới là Cửu Thành.

Cửu Mộ tuy miệng độc địa thật ra cũng là đứa trẻ ngoan.

Dù biết Cửu Thành là một phần nguyên nhân khiến mẫu thân nó lâm bệnh nhưng vẫn chăm sóc y, để y ở lại.

Chỉ là độc mà Thôi Bác Lạc hạ là kịch độc cực kỳ thâm hiểm.

Dù không gây chết người ngay lập tức nhưng nó sẽ từ từ ăn mòn da thịt từ ngoài vào trong, cho tới khi y đau đớn mà chết.

Độc tính lan nhanh, mới hơn 4 ngày mà Cửu Thành đã mất 3 lớp da, máu không ngừng chảy.

Vết thương vì để lâu mà dần mưng mủ xanh nhớp nháp còn thu hút giòi bọ.

Hiện tại y trông chẳng khác gì quỷ.

Cửu Thành cũng chết tâm từ lâu, độc này chỉ có hai người giải được.

Nhưng một người sớm đã không còn tồn tại, người còn lại là người hạ độc.

Y cũng đã sớm buông bỏ, dù sao tay y vốn đã nhuốm đầy máu tanh, cứ coi như đây là quả báo mà y phải gánh chịu.

Lại không ngờ tới, trước khi chết Cửu Thành vậy mà lại có thể gặp được Ngu Vĩnh An - thiếu niên mà y vô tình ám hại.

Dung mạo Ngu Vĩnh An so với ngày hôm đó quả thật rất khác nhưng Cửu Thành là người đã gặp sẽ ghi nhớ kĩ đối phương nên y cũng rất nhanh chóng nhận ra Ngu Vĩnh An.

Y biết độc của Ngu Vĩnh An so với y cũng thâm hiểm không kém.

Trong số những kịch độc trong tộc Côn, độc tố Hàn Minh Trùng xếp ngay vị trí thứ 3.

Nội tâm Cửu Thành hiện tại rối loạn, không ngờ thiếu niên lại nhận ra y.

Điều này khiến cho mặc cảm tội lỗi trong y càng cao hơn.

Cửu Thành hận bản thân không thể mở miệng ra nói được, chẳng thể giải thích cho thiếu niên biết bản thân không cố ý.

Lúc này y chợt nhận ra bản thân thật buồn cười, là người tộc Côn lại thấy hối hận? Y nói ra thiếu niên chắc gì đã tin? Cuối cùng y chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt lại, không dám đối diện với thiếu niên.

________

Thấy người trước mắt nhắm tịt mắt lại Ngu Vĩnh An cảm thấy mất hứng thú, mi tâm nhíu lại thành chữ Xuyên tỏ rõ bản thân không hài lòng.

Hắn để ý rất kĩ, dù khuôn mặt bị hủy nhưng khi nhìn ánh mắt Cửu Thành hắn thấy rõ mọi cung bậc cảm xúc vừa rồi của đối phương.

Từ mơ hồ, kinh ngạc song tới lo sợ sau đó là trốn tránh.

Nhưng thứ Ngu Vĩnh An chú ý hơn cả chính là màu đôi mắt của đối phương.

Đó là một màu hổ phách rất đẹp khiến Ngu Vĩnh An vô thức mà nhớ tới một người bạn kiếp trước của hắn.

Người đó cũng có một đôi mắt màu hổ phách trong veo, luôn rực sáng.

Dù cho cuộc sống của người đó cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.

Dẫu vậy nụ cười vẫn luôn nở trên môi người đó, ánh mắt vẫn rực rỡ như thưở ban sơ.

Ánh mắt Cửu Thành cũng rất sáng chỉ là ám thêm một nỗi buồn man mác bên trong khiến Ngu Vĩnh An khá hứng thú với y.

Có điều khi nhìn vào chiếc vòng trên tay Cửu Thành, Ngu Vĩnh An lại không biết phải làm sao.

Người này là người tộc Côn, lại còn hạ độc thủ với Ngu Vĩnh An.

Hắn phân vân không biết bản thân nên giết hay ra tay cứu giúp người này đây? Hắn sợ nếu người này giống hắn cùng Tô Hành Ý, là người bạn kiếp trước kia của hắn xuyên tới đây thì sao? Tuy vóc dáng hơi khác nhưng không phải dung mạo của Tô Hành Ý cũng có sự thay đổi đấy sao?

Ngu Vĩnh An bặm môi như một thói quen, vấn đề này thật sự là đang làm khó hắn.

Chợt hắn nhận ra bản thân chỉ cần hỏi đối phương vài câu để chứng thực là được không phải sao?

"A Thần...!? "

Ngu Vĩnh An e dè mà gọi tên người quen cũ, hắn tập trung chú ý tới phản ứng của người trước mắt.

Cửu Thành mắt vốn đang nhắm tịt ngay lập tức mở lớn, hoang mang nhìn hắn.

Sao thiếu niên này lại biết tên y?

Thật sự là A Thần? .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.