Chạy Về Phía Ánh Sáng

Chương 66: Nhật ký




Trở về nhà.

Đột nhiên Triệu Kha Nguyệt có cuộc điện thoại, là y tá ở bệnh viện gọi cho cô.

“Bác sĩ Triệu, có bệnh nhân đến tìm cô.”

Triệu Kha Nguyệt trả lời: “Được, tôi đến ngay.”

Tống Thịnh Nam thấy cô định rời đi, anh chợt nói: “Anh đưa em đi.”

Triệu Kha Nguyệt đi về phía cửa, vừa nói: “Không cần đâu, em đón taxi đi được.” Nói xong cô vội ra khỏi nhà.

Một lúc sau, cũng đã bảy giờ tối.

Triệu Kha Nguyệt trở về nhà, thấy Tống Thịnh Nam đang nằm ngủ trên sofa, cô đi đến nhìn anh.

Cô chạm vào mặt anh, cảm thấy khuôn mặt của anh hơi nóng. Cô có chút lo lắng lên tiếng: “Thịnh Nam, Thịnh Nam.”

Thấy anh không trả lời, cô bắt đầu hoảng lên, vội lấy điện thoại, tự nói: “Gọi cấp cứu…đúng rồi gọi cấp cứu.”

Đột nhiên Tống Thịnh Nam cau mày, ngái ngủ nói: “Làm cái trò gì vậy.” Sau đó anh tiếp tục ngủ.

Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy anh không sao cả nên cô đi lên lầu.

Cô đi lên lầu, bước vào phòng của anh để tìm cái vòng tay hôm trước cô để ở phòng anh.

Khi Triệu Kha Nguyệt đang loay hoay tìm đồ trong phòng, cô vô tình thấy có một cuốn sổ nhỏ.

Triệu Kha Nguyệt mở ra, những dòng chữ viết nhanh được ghi bên trong khiến hốc mắt cô bắt đầu đỏ.

*Ngày 26 Tháng 5 Năm 2005.

- Triệu Kha Nguyệt, tôi thật sự rất thích cậu, từng bước từng bước muốn đến bên cạnh cậu che chở cho cậu, nhưng như lời đã hứa, tôi sẽ không bao giờ quấn lấy cậu nữa.

*Ngày 12 Tháng 2 Năm 2006

- Hôm nay ở Bắc Kinh có đợt rét, cậu nhớ mặc áo ấm.

*Ngày 1 tháng 1 năm 2007

- Chúc mừng năm mới.

*Ngày 20 Tháng 7 Năm 2008

- Tôi rất thích ngắm trăng, vì mỗi lần nhìn nó tôi đều nghĩ đến cậu.

*Ngày 11 Tháng 3 Năm 2009

- Tôi không giận cậu nữa.

*Ngày 6 Tháng 1 năm 2010

- Triệu Kha Nguyệt, cậu gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi đi.

*Ngày 15 Tháng 4 Năm 2011

- Năm tháng ấy, tôi thật sự đặt cậu trong lòng.

*Ngày 3 Tháng 8 Năm 2012

- Tôi dốc sức để bước về phía cậu nhưng từ đầu đến cuối cậu đều tìm cách thế nào để rời bỏ tôi.

*Ngày 9 Tháng 10 Năm 2013

- Chỉ là thời tiết bên Anh bây giờ rất tuyệt vời, nếu có cậu ở đây thì tốt biết mấy.

*Ngày 10 Tháng 12 Năm 2014

- Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy mình thật vô dụng.

*Ngày 10 Tháng 1 Năm 2015

- Năm nay tôi về rồi, tôi rất mong được thấy cậu, chỉ cần thấy thôi.

Triệu Kha Nguyệt đọc xong, nước mắt vô thức rơi xuống lăn dài hai bên má. Mỗi năm, đúng ngày 23 tháng 4 đều có một dòng chữ

- Triệu má lúm, sinh nhật vui vẻ.

Cô lúc này hơi ngây ra, cô chăm chăm nhìn vào cuốn sổ nhỏ một lúc.

Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng gạt bỏ nước mắt, cô cất cuốn sổ, nhanh chóng lấy vòng tay sau đó bước xuống lầu.

Cô đi đến bên cạnh Tống Thịnh Nam đang ngủ, cô ngồi xổm xuống nhìn anh.

Trong ánh mắt lúc này như chứa đầy những ngôi sao sáng, cô thầm nghĩ

“Đột nhiên mình hiểu ra một chuyện.”

“Khi đứng trước tình yêu mọi người đều bình đẳng. Dù là một người kiêu ngạo như anh ấy, cũng có lúc sợ sệt, cũng có lúc yếu đuối không biết nên biểu hiện tình yêu như thế nào.”

“Chẳng hạn như… thích nhau, là luôn muốn chia sẻ cho nhau những thứ tốt đẹp. Vậy thì yêu chính là cùng nhau vượt qua khó khăn.”

“Con đường khó khăn phía trước có lẽ rất dài, cũng may cuộc đời này cũng rất dài, mình sẽ cùng anh ấy”. Ánh mắt cô ôn nhu nhìn anh, cô mỉm cười: “——bước… từ… từ.”

***

Sáng hôm sau, là chủ nhật nên Triệu Kha Nguyệt không cần đến bệnh viện.

Trong lúc đang ăn sáng cùng Tống Thịnh Nam.

Điện thoại cô chợt reo lên, thấy phía người gọi là Giang Mỹ Mỹ, cô nhấc máy.

Giang Mỹ Mỹ nói giọng buồn bã: “Kha Nguyệt…”

Triệu Kha Nguyệt trả lời: “Sao vậy?”

Giang Mỹ Mỹ: “Châu Nhiên có bạn gái rồi…”

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Thật sao? Sao cậu biết?”

Giang Mỹ Mỹ: “Hôm qua mình thấy cậu ấy và cô gái đó hôn nhau trước quán bar của cậu ấy…”

Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô an ủi: “Cậu đừng buồn.”

Giang Mỹ Mỹ nói: “Mình không cảm thấy buồn, chỉ cảm thấy không can tâm…”. Cô im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Mình đợi Châu Nhiên lâu như vậy cuối cùng lại phải ngậm ngùi nhìn cậu ấy nắm tay người khác không phải mình…”

Triệu Kha Nguyệt không biết phải an ủi cô như thế nào, nói: “Vậy cậu có quay lại Bắc Kinh không?”

Giang Mỹ Mỹ: “Tháng sau mình về.”

Giang Mỹ Mỹ: “À mà Kha Nguyệt, lần trước chuyện gia đình cậu, mình không về được, xin lỗi cậu nha.”

Triệu Kha Nguyệt cười lên: “Có sao đâu chứ.”

Giang Mỹ Mỹ: “Ừm, mình bận rồi, tạm biệt cậu.”

Triệu Kha Nguyệt “Ừ” một tiếng, sau đó cô tắt máy.

Thấy Tống Thịnh Nam đang nhìn mình, cô lên tiếng hỏi: “Châu Nhiên có bạn gái rồi sao?”

Tống Thịnh Nam có chút ngạc nhiên, anh cau mày: “Có sao?”

Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Mỹ Mỹ nói.”

Tống Thịnh Nam đưa tay lấy điện thoại, sáng giờ anh vẫn chưa xem thông báo. Khi anh mở lên thì thấy tin nhắn của Châu Nhiên.

Châu Nhiên:【Tiểu Nam, tôi trịnh trọng thông báo, tôi đây có bạn gái rồi】

Châu Nhiên:【Nhưng tôi không giống cậu, lần này là con gái nhà người ta theo đuổi tôi đấy.】

Tống Thịnh Nam nhìn tin nhắn, anh gõ chữ,

【Ừ? Không theo chủ nghĩa độc thân của cậu nữa sao?】

Châu Nhiên:【Haiz, biết sao giờ, con gái nhà người ta nhiệt tình quá. Tôi sao nỡ từ chối?】

Tống Thịnh Nam:【Vậy tại sao lại từ chối Giang Mỹ Mỹ?】

Châu Nhiên:【Họ khác nhau, Giang Mỹ Mỹ đối với tôi mà nói thì chỉ có thể ở mức bạn bè thôi.】

Tống Thịnh Nam:【Ừ, cậu lo ở bên đó yêu đương đi.】

Châu Nhiên:【Được được tôi không bám cậu nữa đâu, tôi đây đã có chủ, cũng nên có chừng mực.】

Tống Thịnh Nam nhướng mày nhìn tin nhắn, Triệu Kha Nguyệt đối diện lên tiếng: “Gì vậy?”

Tống Thịnh Nam giương mắt nhìn cô, anh nói: “Ừ, cậu ta có bạn gái rồi.”

Triệu Kha Nguyệt không nói gì, cô cảm thấy thật đáng thương cho Giang Mỹ Mỹ.

Chợt nhớ ra gì đó, cô lên tiếng nói với anh: “Thịnh Nam.”

Tống Thịnh Nam nghe thấy cô gọi, anh chỉ “Ừ” một tiếng.

Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Hôm trước, Tô Thiên Hạo có gửi thư cho em.”

Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, anh cau mày: “Cái gì?”

Cô ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Chỉ là muốn xin lỗi chúng ta thôi.”

Tống Thịnh Nam nghe vậy, vẻ mặt bắt đầu dịu lại, anh gật đầu: “Ừ.”

Một lúc sau, Tống Thịnh Nam lên tiếng: “Đối tác công ty của anh sắp tái hôn, ông ấy mời anh đến. Chiều nay em đi cùng anh đi.”

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, lúc này anh nói thêm: “Lát nữa anh đưa em đi shopping.”

Cô hơi ngây ra, sau đó cô chỉ chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

***

Sau khi ăn sáng xong, cả hai lên xe đi đến trung tâm mua sắm.

Triệu Kha Nguyệt đang loay hoay tìm một đôi guốc, nhân viên lấy ra cho cô xem đôi mới nhất của cửa hàng.

Triệu Kha Nguyệt mang thử vào chân, cô đi đến gương xem thử. Cảm thấy đôi này rất đẹp, nhưng nó khá cao nên cô mang không quen, sẽ rất dễ đau chân.

Nhưng cô cũng rất thích đôi này, chợt nghĩ: “Chịu đau một chút chắc không sao.”

Triệu Kha Nguyệt quay sang nói với Tống Thịnh Nam: “Em lấy đôi này.”

Tống Thịnh Nam chỉ gật đầu, sau đó anh đi thanh toán những món đồ mà cô mua.

Trong lúc ở trên xe, Triệu Kha Nguyệt lúc này cảm thấy đói, cô quay sang nói: “Thịnh Nam, em đói.”

Tống Thịnh Nam thong thả nói: “Em muốn ăn lẩu?”

Triệu Kha Nguyệt cười: “Dạ.”

Cả hai cùng đến tiệm lẩu mới mở, lựa một chỗ ngồi sau đó ngồi xuống.

Tống Thịnh Nam ngồi bên cạnh Triệu Kha Nguyệt, lúc này cô cảm thấy xoã tóc có chút vướng, nhưng cô lại không mang theo dây buộc.

Lẩu vừa sôi lên, Triệu Kha Nguyệt định ăn thì đột nhiên nhận thấy Tống Thịnh Nam cầm tóc cô, anh vén gọn tóc cô lên sau đó lấy dây buộc tóc buộc lại cho cô.

Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, thấy cô đang thẫn thờ, anh dùng ngón tay gõ vào chóp mũi của cô: “Ăn đi, nhìn anh làm gì?”

Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, cô chậm rãi hỏi: “Anh lấy dây buộc ở đâu ra vậy?”

Tống Thịnh Nam gắp thức ăn vào bát của cô, thong thả trả lời: “Lúc trước anh có lấy trong tủ của em sau đó bỏ vào ngăn chứa đồ trên xe”, thấy cô vẫn nhìn mình, anh vội nói thêm: “mang theo để dự phòng.”

Triệu Kha Nguyệt cong môi cười nói: “Chu đáo vậy sao?”

Tống Thịnh Nam nhướng mày, anh nhìn cô: “Bạn trai của em lúc nào không chu đáo?”

Triệu Kha Nguyệt cười khúc khích, anh cũng cười theo cô, cả hai tiếp tục ăn mà không nói thêm lời nào.

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.