Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 28: 28: Trọng Dụng




Sáng ngày hôm sau.

Trong ngoài Hoàng Cung đang truyền tay nhau thông tin là Anh có thể chữa khỏi bệnh cho Thái Hậu và nói đã biết được hung thủ thật sự hãm hại Hoàng Hậu.

Cũng không ngoài dự đoán Anh được Hoàng Thượng triệu hồi đến.

-Lý Công Công: “Bạch Công Tử đi cùng chúng tôi đến gặp Hoàng Thượng.”

-Bạch Tử Khiêm: Cơ thể nhếch nhác, y phục đầy máu.

Giọng khàn khàn hỏi “Tôi có cần thay y phục không?”

-Lý Công Công: Nhíu mài “Chỉ được lệnh đưa ngươi đến gặp nhanh nhất có thể.”

Thế là cùng thân thể đầy vết thương mà đi diện kiến Hoàng Thượng.

Nhưng anh ra điều kiện là muốn gặp riêng Hoàng Thượng.

Tất cả điều phản đối nhưng Hoàng Thượng bên trong thư phòng nói vọng ra.

-Hoàng Đế: “Lý Công Công, làm như lời hắn.

À ngươi cũng vào cùng đi.”

Tất cả điều y lệnh.

Giờ chỉ có Anh và Lý công công bước vào thư phòng và lý công công đang đóng hết tất cả cửa lại.

Hoàng Thượng lúc này đang xem tấu chương thì ngước lên nhìn mà vô cùng bất ngờ.

-Hoàng Đế: Đứng bật dậy đi về phía anh hai tay đặt lên hai vai mà thăm hỏi “Ngươi là bị làm sao thế này? Ngồi xuống đây.” Hướng Anh ngồi xuống ghế còn lý công công thì không khỏi hoang mang vì làm sao mà hoàng thượng lại có phần quan tâm tên tử tù này.

-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Haizzz! Người có nhớ sau cái ngày thần gặp Hoàng Thượng thêm một lần nữa không?”

-Hoàng Đế: Nhíu mài “Nhưng sao lại ra nông nổi này.

Ai dám dụng hành với ngươi?”

(Nhớ lại)

Tại Cung Thái Hậu

-Bạch Tử Khiêm: “Thật ra là có thể đoán, nhưng không biết rõ là ai?” Cả ba nhíu mài với câu trả lời nhưng không đó.

Nhìn Hoàng Thượng nói “Nhưng thảo dân có cách làm cho hung thủ phải lộ diện, nhưng phải cần sự trợ giúp của mọi người.”

-Hoàng Đế: “Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Thái Hậu và minh oan cho Hoàng Hậu của Trẫm thì người cứ nói.”

-Bạch Tử Khiêm: “Thảo dân muốn mọi người cùng diễn một vỡ kịch cho hung thủ xem.

Để tạo cho chúng lòng tin là chúng đã thắng.” Ba người nhìn nhau rồi nhìn anh “Thái Hậu trúng độc không khỏi, là do cung này cũng có chứa độc nên phải đưa người rời khỏi cung Thái Hậu.

Nhưng phải đưa đi trong âm thầm không gây ra hiềm nghi cho chúng.”

---"Còn Thất Hoàng Tử và Quận Chứa cho người điều tra thử xem bệnh tình trước đây của Thái Hậu như nào.

Tôi e là do Thái Y Cục có người tiếp tay cho kẻ chủ mưu.

Nên không ai biết được Thái Hậu trúng độc trước đó.”

---“Hoàng Thượng người nên gây ra cho bọn chúng tin là người đã bị thâu tóm điểm yếu.

Giận quá mất khôn.”

---“Tôi sẽ vào ngục điều tra và tìm tên đầu bếp đã làm ra số bánh đó.

Sau đó sẽ tung thông tin là biết được cánh chữa và cả hung thủ.

Thì kẻ đó sẽ như ngồi trên đóng lửa và chắc gần chúng sẽ hành động.” Mọi người điều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

-Hoàng Đế: Cười nhìn Anh “Tài mưu mô của người cần được phát dương quan đại đó.

Hahahaaaa” /Quốc sư nói không sai mà.

Người phò tá đế vương trong tương lai đã xuất hiện rồi./

-Thất Hoàng Tử: “Vậy Bạch Công Tử có thể cho tôi hỏi thêm một điều chưa rõ không?” Thấy Anh gật đầu thì hỏi “Vậy chất độc đang có trong cung của Thái Hậu vậy thì sao chúng ta không bị ảnh hưởng?” Hai người còn lại cũng nhìn anh như ý đó là câu hỏi của mọi người muốn hỏi.

-Bạch Tử Khiêm: "Trong cung Thái hậu có lượng mùi độc tố rất nhỏ.

Nó cũng không gây ảnh hưởng.

Nhưng lâu dần và cố hít phải sẽ là một tầm ẩn nguy hiểm vã lại độc tố trong người Thái Hậu do ăn trực tiếp mà thành, cộng việc có người che dấu nên đây cũng được xem là giết người có tính toán đấy chứ." Nhướng mài.

--------------------

Thư Phòng Hoàng Thượng

-Bạch Tử Khiêm: Hành lễ “Khấu kiến Hoàng Thượng người cho triệu thảo dân trong đêm là có chuyện gì sao?”

-Hoàng Đế: Nghiêm giọng “Lý công công ngươi ra ngoài và đóng cửa lại đi.” Lý công công y lệnh đóng cửa lui ra.

Trong Thư phòng chỉ còn Anh và Hoàng Thượng.

“Ngươi ngồi xuống đi.

Trẫm có chuyện cần hỏi?” Anh gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống.

“Ngươi đã gặp qua Quốc sư trụ trì của chùa Pháp Liên?”

-Bạch Tử Khiêm: “Thảo dân đã gặp qua một lần.”

-Hoàng Đế: Uống một ngụm trà “Ngươi không phải Bạch Gia Khanh?”

-Bạch Tử Khiêm: Anh nhìn Hoàng Thượng cũng bất ngờ lắm, nhưng nhớ lại Trụ Trị đã ngụ ý trong từng câu nói trước đó thì cuối mặt trả lời “Người có tin chuyện phi lý này không?”

-Hoàng Đế: “Trẫm lúc đầu cũng không tin đâu.

Nhưng bây giờ có thể đã đặt lòng tin hơn về điều phi lý này.” Hoàng đế nhìn anh cười nói.

“Mười năm trước trẫm muốn lập vị cho ngôi Thái Tử.” Thấy anh mở mắt to tròn nhìn thì cười nói tiếp “Đã có sẵn người kế vị." Ngưng một lúc rồi nhìn anh “ Sau đó Trẫm đã mời Quốc Sư đến xem ngày lập vị.

Nhưng ngươi biết không, Quốc Sư không thể xem được quẻ.”

-Bạch Tử Khiêm: bất ngờ “Sao có thể? Quốc Sư trả phải có thể nhìn thấu hồng trần sao?”

-Hoàng Đế: Gật đầu “Không phải gì cũng có thể.

Thái Thượng Hoàng sau khi dựng nước đã cùng Quốc Sư xem một quẻ cho vận mệnh đất nước, sau khi ta truyền ngôi cũng là chấm dứt Gia Tộc Họ Triệu này." Thở dài "Các Hoàng Nhi của ta chúng quá tham quyền, chúng tưởng ta không biết những việc chúng làm sao.”

-Bạch Tử Khiêm: “Vậy người chờ đợi mười năm qua là vì điều gì? Có phải là thời cơ để lập vị Thái Tử thay đổi chiều đại không?”

-Hoàng Đế: “Có thể nói là vậy và thời cơ đó đã đến rồi.” Cười tươi

-Bạch Tử Khiêm: “Vậy mục đích người gọi thảo dân đến đây có việc gì, chỉ đến tâm sự thôi sao?” Ngước nhìn.

-Hoàng Đế: “Ngươi bị bắt ép làm việc cho Nhị Hoàng Tử?”

-Bạch Tử Khiêm: Không quá bất ngờ “Đúng vậy.

Họ lấy tội trạng của tên Gia Khanh để bức ép thảo dân.”

-Hoàng Đế: “Người như ngươi chắc hẳn phải tìm đường lui.

Trẫm có thể giúp ngươi.

Với điều kiện ngươi làm việc cho Trẫm.

Trẫm sẽ trọng dụng ngươi.”

-Bạch Tử Khiêm: Tròn mắt /Rồi chắc bị thao túng tâm lý quá./

-Hoàng Đế: “Trẫm là một trong số ít biết được sự thật về ngươi.

Cũng là vua có thể giúp ngươi tránh các hiểm họa từ thân xác này.

Trẫm cần nhân tài, ngươi lại cần chỗ dựa cho bản thân, Trẫm đây là tối cao.

Tất cả điều có lợi hơn là hại.” Nhướng mài.

-Bạch Tử Khiêm: Suy nghĩ hồi lâu sau đó anh quỳ rạp cuối đầu xuống đất “Thảo dân…” bị ngắt lời.

-Hoàng Đế: “Giờ ngươi là ái khanh của Trẫm.” Gằng giọng

-Bạch Tử Khiêm: “À…Thần nguyện một lòng tận trung với người.”

-Hoàng Đế: Đỡ anh lên /Trẫm đã đợi mười năm rồi.

Dù mới được gặp nhưng Trẫm sẽ đặt lòng tin ở ngươi, người thay đổi vận mệnh Họ Triệu này./ “Đứng lên.

Chúng ta tiếp tục nói.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh chần chừ /Có nên nói không ta, ngài ấy sẽ tìm cách ngăn chặn, dù gì cũng dính dáng đến nhiều người.

Mình thì chẳng làm được gì hơn và bằng chứng cũng không nắm chắc, nếu bọn chúng biết sẽ giết mình bịt đầu mối./ “Bẩm Hoàng Thượng thần đã là người của Người, thần cũng muốn người được biết.

Vì sự việc này dính dáng đến rất nhiều người.

Nên thần nghĩ chỉ có người mới có thể giải quyết được sự việc này.

-Hoàng Đế: “Trẫm biết ái khanh sẽ không ngồi im đợi chết, nên đã biết được gì cứ việc thương thảo.

Đúng là sao khi anh nói ra bí mật để làm bia đỡ đạn cho bản thân thì những ngày sau đó Hoàng Thượng là tức giận thực sự không phải trong vở diễn nữa.

(Hiện tại)

-Bạch Tử Khiêm: “Sau ngày hôm đó, thì thần được người đến chăm sóc đặc biệt.”

-Hoàng Đế: Đập bàn “To gan dưới chân thiên tử mà chúng dám lộng quyền.

Là kẻ nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.