Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 30




Editor: tan_hye

Kinh Kinh cảm thấy ăn gà của người ta nên báo tên đi, vì vậy nói: "Ta tên là Mễ Kinh Kinh, ngươi thì sao?"

Đối phương không nói mội lời, nhưng lại viết trên mặt đất hai chữ Vân Phỉ.

"Ngươi tên là Vân Phỉ, là sát thủ sao?" Lần trước hắn tới giết công công... Không hiện tại phải gọi hắn là Diêu Thiên mới đúng! Nhưng là bây giờ hắn nên xử lý chuyện này mà người này lại không làm gì, có thể thấy được không phải người của tổ chức kia.

Vân Phỉ viết bốn chữ trên mặt đất, thu tiền mua mạng. Quả nhiên là sát thủ, Kinh Kinh âm thầm gật đầu một cái. Tiếp thấy Vân Phỉ lại viết trên mặt đất: nếu như là ngươi, có thể không lấy tiền miễn phí giết một người.

Kinh Kinh ngạc nhiên hỏi "Tại sao?"

Vân Phỉ viết trên mặt đất: "Bởi vì ngươi không có giết ta."

Kinh Kinh cười nói: "Ta cũng không có người nào muốn giết."

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: "Ngươi một mực viết chữ, chẳng lẽ ngươi câm sao?" Hỏi xong cảm thấy đường đột, chỉ sợ đối phương đau lòng.

Vậy mà Vân Phỉ không thèm để ý, viết trên mặt đất: "Đúng vậy."

Đáng thương, một thanh niên tốt như vậy lại là một người câm. Nàng khẽ thở dài: "Việc đời thật viên mãn." Nói ví dụ như mình, cho rằng hoà một thể với Diêu Thiên thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, kết quả phát hiện chính mình lại bị ghét bỏ.

Vân Phỉ viết trên mặt đất: "Ngươi muốn đi nơi nào?"

Kinh Kinh nói: "Tìm sư phụ ta, hắn bây giờ đang ở trong thành."

Vân Phỉ viết: "Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này đi!"

Kinh Kinh gật đầu đồng ý, nói: "Chỉ có một cái giường, ngươi ngủ hay là ta ngủ?"

Vân Phỉ viết: "Ngươi." Viết xong hắn thu dọn một chỗ sạch sẽ trên đất rồi ngồi xuống, dĩ nhiên cứ như vậy mà nhắm mắt ngủ. Như vậy còn có thể ngủ, Kinh Kinh khẽ mỉm cười, nàng cũng nằm ở trên giường từ từ ngủ thiếp đi.

Trong mộng, thấy chỉ là bóng lưng của hắn. Vô luận nàng nói như thế nào hắn đều quay đầu lại. Kinh Kinh lại tiếp tục khóc, thậm chí làm chính mình khóc tỉnh. Nàng từ trước đến giờ đều kiên cường, tại sao bây giờ trở nên yếu ớt như vậy? Kinh Kinh lau nước mắt, thấy Vân Phỉ đang nhìn mình chằm chằm. "Nằm mơ thấy không cẩn thận bị sói ăn hết, cho nên sợ mà khóc."

Đối phương cười một tiếng, chỉ chỉ sắc trời. Ý tứ có lẽ là trời đã sáng, cửa thành mở rồi.

Kinh Kinh gật đầu đáp ứng, sau đó nói: "Ta sẽ vào thành."

Nàng phủi bụi trên y phục, nói: "Cám ơn, ngươi không nói thiếu chút nữa ta quên mất." Tìm được sư phụ, có thể biết rõ ràng nguyên nhân tại sao hắn vứt bỏ mình rồi. Nhưng nàng vừa nói gặp lại sau với Vân Phỉ rồi đi ra cửa căn phòng rách rát, chỉ thấy một bóng dáng từ trên hạ xuống trước mặt mình.

Nàng lần này không lùi mà tiến tới, vừa muốn ôm người nọ nhưng hắn lại chạy thẳng tới phía sau nàng, hai tay duỗi ra ôm Vân Phỉ ở trong ngực, trong miệng còn hưng phấn hơn nói: "Đồ nhi của ta, Nhữ (ngươi) rốt cuộc tìm đến vi sư rồi."

Vân Phỉ một thân võ công nhưng làm thế nào cũng tránh không được lồng ngực quái nhân (người kỳ quái) kia, trong lúc nhất thời thế nhưng gấp ra một thân mồ hôi.

Mà Kinh Kinh duy trì tư thế ôm ấp yêu thương hồi lâu, cuối cùng rút rút khóe miệng nói: "Sư phụ ngươi lại ôm sai rồi, đó là một nam nhân."

Sư phụ vừa nghe là nam sợ hết hồn, vội buông lỏng tay xoay người vọt tới bên cạnh Kinh Kinh dán vào mặt của nàng nhìn hồi lâu, mới cười lại ôm nói: "Đồ nhi của ta, vi sư nhớ muốn chết..."

Kinh Kinh vốn là muốn ngã ở trong ngực hắn khóc, nhưng hiểu lầm vừa rồi làm cho nàng này trực tiếp vứt bỏ ý định này, chỉ là rút rút khóe miệng nói: "Nhớ đến ôm nam nhân khác?"

Sắc mặt sư phụ lập tức cứng đờ, buông nàng ra ho nhẹ, hai chân xoa xoa trên mặt đất. Kinh Kinh chỉ vào chân của hắn nói: "Ngươi lại chân trần, còn không rửa."

Sư phụ nói: "Ta không có thời gian, đồ nhi nhưng vì rửa cho ta ư?"

Kinh Kinh hút khí, đột nhiên nhấc chân đá ra nói: "Chính mình tự rửa đi."

Sư phụ vội vàng bắt được chân của nàng, nói: "Đồ nhi bớt giận... Giận... Giận... Nhữ... Nhữ thế nhưng mất tấm thân đồng trinh (xử nữ), là người phương nào vũ nhục đồ nhi của ta?" Hắn có thể từ trong mạch máu thăm dò tình trạng chủ nhân thân thể, người đệ tử này từ nhỏ hắn đều rất quen thuộc tất cả, vừa mất trinh hắn lập tức có thể biết được. Đột nhiên, sư phụ dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Phỉ lớn giọng nói: "Là người nam nhân này sao? Ta sẽ đại khai sát giới......" Nói xong cũng đánh về phía Vân Phỉ.

Vân Phỉ là phàm nhân, nhưng là hắn nhìn được người này hết sức lợi hại, cho nên dùng tất cả bản lĩnh của mình ngăn cản. Ầm! Cả người Vân Phỉ bay ra ngoài, đập vào trên tường lại ngã trên mặt đất, phốc phốc phốc phun ra ba ngụm máu mới lung lay thân mình đứng lên.

Sư phụ cau mày, nói: "Nhữ và Vân Trạch có quan hệ như thế nào?"

Vân Phỉ viết: "Hắn là đại ca ta."

Sư phụ đứng nguyên tại chỗ nhảy lên, nói: "Các ngươi đều là tiểu nhân cướp người vợ, giết không được Vân Trạch, giết Nhữ cũng giống nhau." Mà hắn vừa muốn động thủ, Kinh Kinh vội vàng nói: "Không phải hắn."

Tay sư phụ dừng tại giữ không trung quay đầu nói: "Thật không phải là người này?"

Kinh Kinh gật đầu nói: "Thật không phải là hắn."

Sư phụ thu tay lại nói: "Đến tột cùng là người nào, ta muốn giết người nọ."

Trên dung nhan tuyệt thế của hắn tràn đầy uất ức. Có thể không uất ức sao? Chính mình là một tay nuôi lớn, hi vọng áp đảo nữ tử cùng song tu hiện tại lại trở thành nam nhân khác được lợi, điều này làm cho hắn làm sao mà chịu nổi. Càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa không có rớt xuống.

Kinh Kinh không biết làm sao an ủi sư phụ, hồi lâu mới nói: "Thôi đi, đồ đệ chạy lại có thể thu cái khác, cùng lắm thì thu người còn xinh đẹp hơn ta vóc dáng tốt hơn ta."

Sư phụ vừa nghe xong trực tiếp khóc, nói: "Ta thế nào xui xẻo như vậy!" Kinh Kinh kéo hắn qua nói: "Thật ra thì ta tới tìm ngươi là có một chuyện muốn hỏi, có thể bay lên trên trời lại nói hay không."

Sư phụ xoa xoa nước mắt, nói: "Nam nhân, đến tột cùng là người nam nhân nào phá đồng trinh của Nhữ?"

Kinh Kinh cứng rắn rồi, nói: "Đi đi."

Loại chuyện như vậy nói dưới mặt đất thật không ý tứ, ngộ nhỡ bị người nghe được thì hỏng bét.

Sư phụ sử dụng pháp thuật, hai người bay ở trên đám mây, Kinh Kinh đỏ mặt, nói: "Sư phụ, ta là muốn hỏi, nam nhân các ngươi có phải hay không đều không thích nữ nhân nơi đó..."

"Nơi nào?" Sư phụ hỏi lại.

"Chính là chỗ đó, bụng... Phía dưới, đi xuống một chút nữa..." Kinh Kinh nhìn ánh mắt của sư phụ từng chút từng chút nhìn xuống phía dưới, vì vậy trong lòng thẹn thùng thành giận trực tiếp giơ tay chỉ người nói: "Chỉ cho phép nghĩ không cho phép nhìn, không đúng, nghĩ cũng không cần nghĩ tới ta."

Sư phụ hiểu, nói: "Nơi đó thế nào?"

Kinh Kinh quay mặt sang một bên nói: "Chính là chỗ đó không giống với nữ nhân khác, không có bộ lông. Nam nhân, có phải đều không thích hay không?"

Sư phụ lập tức hiểu, nói: "Ta không biết, ta thích."

"Ta là nói nam nhân khác, không phải nói ngươi." Kinh Kinh giận tái mặt hỏi.

Sư phụ lắc đầu nói: "Không biết, biểu hiện trẻ con như vậy, bất kỳ nam nhân chỉ có thể trầm mê làm sao chán ghét." Không ngờ người đồ đệ này còn có đặc điểm như vậy, chỉ là hiện tại người đã là của người khác.

"Vậy tại sao hắn cũng không quay đầu lại liếc ta một cái, chẳng lẽ không đúng bởi vì ghét cái đó mà là chán ghét ta rồi sao?" Kinh Kinh vốn là nghĩ nếu như hắn ghét mình sẽ nghĩ biện pháp khiến nơi đó mọc lông thì được rồi, nhưng nghe sư phụ nói nam nhân sẽ không ghét, vậy tại sao hắn không chịu nhìn mình một lần? Càng nghĩ càng im lặng, nói: "Đi xuống đi, ta không hỏi nữa."

Sư phụ cau mày nói: "Nếu người nam nhân kia không cần nhữ sư phụ muốn, cùng ta trở về đi thôi, song tu không quan tâm nữ tử có lấy tấm thân xử nữ giao hợp với ta hay không."

Kinh Kinh nhìn thẳng sư phụ nói: "Nhưng là, ta không thích ngươi."

Mặt sư phụ vừa kéo, đột nhiên ôm đầu nói: "Ta... Ta thất tình... A... Ông trời ơi..." Nói xong hắn cưỡi trên mây chạy hết tốc lực.

Kinh Kinh không có chỗ ngồi rơi từ phía trên xuống đất, vốn tưởng rằng sẽ ngã sưng mặt mũi, nhưng là lại được người đón được ở trong tay. Nàng nhìn Vân Phỉ một cái, nói: "Cám ơn." Vân Phỉ cười với nàng, khóe miệng còn dính vài giọt máu. Kinh Kinh cảm thấy là bởi vì mình hắn mới bị thương nặng như vậy, vì vậy ngồi dậy nói: "Ngươi ở ngoài này chờ ta, ta vào phòng tìm xem có cái gì cho ngươi hay không."

Vân Phỉ gật đầu, thấy Kinh Kinh đi vào gian phòng một lát sau ra ngoài, sau đó nhét một vật vào trong tay hắn nói: "Cái này cho ngươi, mặc dù có chút không bỏ được, chỉ là ai bảo hắn làm ngươi bị thương." Một cái yếm đặt ở lòng bàn tay Vân Phỉ, tay hắn run lên thiếu chút nữa ném gì đó đi. Kinh Kinh nói: "Ngươi để gần người chút, thế mới có lợi với vết thương của ngươi."

Vân Phỉ gật đầu một cái, hắn ngược lại thật tin nàng, đặt cái đó ở chỗ gần người còn vỗ vỗ.

Kinh Kinh cảm thấy hắn trái lại là một người tốt, vì vậy nói: "Ta đi đây, chính ngươi bảo trọng."

Vân Phỉ đột nhiên kéo nàng, viết trên mặt đất: "Vào thành?"

Kinh Kinh cũng không biết đi đâu, chỉ là mờ mịt lắc đầu một cái.

Vân Phỉ lại viết: "Vào thành." Lần này không có dấu chấm hỏi, có lẽ là ý tứ muốn mời nàng vào thành.

Kinh Kinh quả thật cũng không có chỗ khác để đi, nói: "Được, vậy cùng đi!" Hai người cơ hồ là nương tựa vào nhau thành bạn vào thành, nhưng hình như Vân Phỉ là có mục đích, trực tiếp dẫn người đến một gian đại trạch phía trước. Kinh Kinh ngạc nhiên nói: "Đây là nhà ngươi?" Vân Phỉ cười gật đầu, làm cái tư thế mời. Kinh Kinh rất ít ra khỏi nhà, cho nên phòng bị với người khác cũng không cao. Người ta vừa mời nàng nàng liền cho rằng là ý tốt, cho nên cũng không nghĩ nhiều lập tức theo vào cửa. Vừa vào cửa phát hiện cũng chỉ là tòa nhà bình thường, chỉ là chủ nhân và người hầu nhà này đều rất quái lạ, mọi người đều biết công phu, lại giả vờ không biết võ công, đụng phải đồ sứ rơi xuống cũng không giơ tay ra đỡ. Kinh Kinh cảm thấy nơi này rất quái lạ, nhưng trừ những người hầu này ra nàng cũng không biết kỳ lạ chỗ nào. Đến thư phòng ở sảnh chính, Vân Phỉ gõ cửa, bên trong một âm thanh nói: "Là tiểu đệ ư, vào đi!"

Cửa bị đẩy ra, hai người đi vào. Kinh Kinh thấy ngồi trong kia là một nam tử rất dịu dàng ít nói, một thân trang phục thư sinh, hắn nhìn Kinh Kinh một chút ngẩn ra, nói: "Tiểu đệ, ngươi dẫn thiếu phu nhân người nhà quốc sư đại nhân đến làm cái gì?"

Nàng đã từng gặp hắn sao? Kinh Kinh nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy nếu như từng qua người này cũng sẽ không quên.

Vân Phỉ làm mấy dấu tay, người nam nhân kia thế nhưng nhìn hiểu, nói: "Thì ra là nhặt được, ngươi muốn tự mình động thủ giết nàng hay là ta động thủ?"

Vân Phỉ chắn trước mặt Kinh Kinh lắc đầu một cái.

Người thư sinh kia nói: "Nàng biết chuyện nơi đây, vạn nhất nói ra..."

Vân Phỉ vẫn lắc đầu.

Người thư sinh kia bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhất định phải bảo vệ nàng?"

Vân Phỉ gật đầu.

Người thư sinh kia lại đột nhiên nói: "Đại tẩu ngươi tới, bảo nàng không cần nói lời thừa thải."

Vân Phỉ cười một tiếng với Kinh Kinh, lại thấy nàng cũng không có quá mức hốt hoảng.

Chỉ chốc lát sau, một thiếu phụ đi vào. Tướng mạo nàng hết sức trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng là bên cạnh còn đi theo một nam hài sáu bảy tuổi, hẳn là con trai của nàng.

Thiếu phụ vừa tiến đến liền thấy Kinh Kinh, ngẩn ra nói: "Nàng..."

Người thư sinh kia nói: "Nàng là bằng hữu Vân Phỉ, phu nhân ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi vì sao còn muốn ra ngoài?"

Thiếu phụ nói: "Nghỉ ngơi mãi cũng cảm thấy mệt, huống chi hai ngày này ta cũng tốt hơn nhiều. Ngược lại tiểu thúc ngươi trở về khi nào vậy, thế nào cũng không đi hậu viện."

Vân Phỉ giơ dấu tay, đại khái ý là mới vừa trở lại.

Thiếu phụ kia cười nói: "Thì ra là vừa trở về, không biết vị cô nương này tên họ là gì?"

Kinh Kinh nói: "Ta tên là Mễ Kinh Kinh."

Thiếu phụ kia nói: "Ta tên là Yên Phi." Nói xong khẽ mỉm cười, cười không ngừng làm cho Kinh Kinh hoa mắt, choáng váng đầu óc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.