Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 18




Thẩm Vu Hoài nghe vậy tùy ý nói: "Còn kịp không? Bài tập nộp buổi chiều."

"Vẫn kịp." Trần Kỳ Chiêu thoát khỏi nhóm trò chuyện: "Em làm xong rồi."

Trong căn tin người đến người đi, bị "làm bài tập" này gián đoạn, Trần Kỳ Chiêu chột dạ để điện thoại di động trên sách, đột nhiên cậu nhận ra hành vi ăn cơm chơi điện thoại là không tốt, dễ dàng để lại cho người ta ấn tượng không tốt.

Quá trình ăn cơm yên tĩnh lại, Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, Thẩm Vu Hoài cũng không nói.

Nhưng mà điện thoại vẫn kêu và rung, quả thật hơi phá bầu không khí. Cậu đành cầm điện thoại di động, bật chế độ máy bay, giải thích đơn giản: "Bọn họ thảo luận bài tập nghiêm túc thật đấy."

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Bài tập rất khó hả?"

Trần Kỳ Chiêu dừng một chút: "...Chắc là khó?"

Một bữa cơm trưa cũng vui vẻ, Thẩm Vu Hoài ăn cơm xong về Viện Nghiên cứu, Trần Kỳ Chiêu vừa về phòng ngủ thì nhìn thấy vẻ mặt u buồn của Nhan Khải Lân.

Nhan Khải Lân: "Anh có mang cơm cho em không? Sao em gọi điện thoại cho anh không được, em còn tưởng anh nợ tiền nên tắt điện thoại!"

Trần Kỳ Chiêu: "..."

"Đợi lát nữa sẽ đặt đồ ăn ngoài cho em."

Thật vất vả an ủi Nhan Khải Lân xong, Trần Kỳ Chiêu trở lại phòng ngủ mở mail ra, tải về từng email mà trợ lý Từ gửi đến, mắt thoáng nhìn một cái email, là một sự kiện mà cậu cho người điều tra đã có kết quả.

"Thành phố C sắp có chuyện rồi." Sau khi Trần Kỳ Chiêu xem xong thì xóa bỏ dấu vết của email này, cậu lẩm bẩm: "Bên kia chắc sẽ có hành động."

-

Hai tuần này có thể nói là điện tử Nhuệ Chấn cực kỳ nổi bật, đầu tiên là mấy hạng mục có lợi nhuận đáng kể, lại có mối quan hệ với tập đoàn Trần Thị, trong công việc có thể nói như cá gặp nước, càng ngày càng thuận lợi.

Trong Viện Khoa học và Kỹ thuật giống như mở ra đường lớn, lấy tên tuổi của Trần Kỳ Chiêu có thể làm được rất nhiều việc, lại có sự bảo vệ giúp đỡ của nhân viên nội bộ, các hạng mục của họ đạt được mục tiêu giai đoạn đầu mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.

Dù sao Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đều là người bận rộn, không có thời gian quan tâm đến Viện Khoa học và Kỹ thuật của một công ty nho nhỏ, thời cơ chín mùi chỉ là vấn đề thời gian.

Người phụ trách Vương mới thương lượng kế hoạch tiếp theo với nội bộ cơ sở ngầm, lúc kết thúc nhận được điện thoại của Tần Hành Phong.

"Hạng mục của cậu xảy ra vấn đề à?" Người phụ trách Vương ngạc nhiên nói: "Cái ở thành phố C hả?"

Trong giọng nói của Tần Hành Phong mang theo sự buồn bực: "Đúng, hiện tại anh có biện pháp gì lấy thêm ít tiền cho tôi xoay vòng không, tôi đã bỏ hết tiền vào giai đoạn trước rồi."

Mấy tháng nay tiền của anh ta đều đưa vào hoạt động của hạng mục ở thành phố C, thậm chí là đầu tư vào một số tiền rất lớn, sau đó đấu giá thành công, thủ tục của anh ta đã xong xuôi hết nên bao nhiêu tiền cũng cho vào, kết quả đến gần lúc hạng mục khởi động, tự nhiên bên Cục Môi trường thành phố C lại ra báo cáo, nói rằng sợ vấn đề ô nhiễm môi trường, giấy phép hoạt động không được duyệt, lúc này anh ta mới đi tìm người hỏi thử, phát hiện hoàn toàn không có cách nào khác giải quyết được.

Tất cả hạng mục đều không thể thực hiện, tiền giai đoạn đầu anh ta quăng vào đều trôi theo dòng nước.

Tình huống này hoàn toàn không giống với lúc anh ta hỏi thăm, một lỗ hổng như vậy, anh ta hoàn toàn không thể nào bù lại cho công ty, thậm chí còn khiến công ty lâm vào khủng hoảng tài chính.

Nói không quá thì nếu không thể thu tiền của anh ta về, vậy anh ta sẽ phải phá sản. Nhưng bây giờ cũng không phải là không có cách, chỉ cần có đủ tiền để xoay vòng đi tìm quan hệ một chút, không chừng hạng mục này còn đường sống.

Quan trọng vẫn là tiền.

Nghe con số mà Tần Hành Phong báo, người phụ trách Vương nghe vậy có chút do dự: "Sao cậu lại bỏ vào nhiều tiền như vậy?... Không phải là không thể cho cậu tiền, nhưng gần đây tiền đều..."

Giọng nói Tần Hành Phong nóng nảy thêm: "Anh phải giúp tôi, lúc trước anh nói nếu tiền của tôi không đủ sẽ cho tôi quay vòng mà."

Người phụ trách Vương nói: "Nhưng tôi không ngờ cậu cần nhiều tiền như vậy, cậu khoan đã, tôi gọi điện thoại hỏi thử."

Anh ta cúp điện thoại với Tần Hành Phong, đang muốn gọi điện thoại hỏi ý kiến người kia một chút, nhưng lúc gọi qua thì nhận được thông báo số điện thoại không tồn tại, anh ta kinh ngạc nhìn lại dãy số điện thoại.

Để liên lạc với người kia, hai người liên lạc rất cẩn thận, số điện thoại ở mỗi giai đoạn đều do đối phương cung cấp.

Anh ta tưởng mình gọi sai số, đang định gọi lại lần nữa thì bất ngờ không đề phòng đã bị một đám người mang giấy chứng nhận xông vào cắt ngang.

Người gõ cửa văn phòng điện tử Nhuệ Chấn không phải ai khác, mà là nhân viên điều tra nhận được báo án và các báo cáo liên quan.

Người phụ trách Vương lập tức sửng sốt, nhìn nhân viên điều tra: "Đồng chí, công ty chúng tôi xảy ra chuyện gì?"

"Chúng tôi nhận được chứng cứ báo an liên quan, nghi ngờ về tài khoản và thuế của công ty của anh có vấn đề, mời phối hợp điều tra." Nhân viên điều tra giải quyết việc chung, liếc nhìn người phụ trách Vương, giọng điệu bình thường: "Còn anh, mời đi theo chúng tôi một chuyến, có một số thứ cần anh phối hợp."

Điện tử Nhuệ Chấn không ngừng xuất hiện vấn đề, một đám nhân viên điều tra đi vào phòng kế toán niêm phong mang máy chủ máy tính để tiến hành điều tra, quy trình thông thuận, hoàn toàn khép kín không lộ một chút tiếng gió. Trước đó người phụ trách Vương hoàn toàn không biết chuyện này, không có ai thông báo cho anh ta có kiểm tra đột xuất, cũng không kịp để cho kế toán mang sổ sách đi tránh điều tra, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thứ trong phòng kế toán bị mang đi.

Không gọi được điện thoại, vẻ mặt của người phụ trách Vương tái mét, nghe đầu bên kia điện thoại lặp lại thông báo số điện thoại không tồn tại.

Người liên hệ với anh ta đã xóa số.

-

Hạng mục thành phố C không thể thực hiện, nếu không xoay vòng được, tất cả tiền đầu tư đều trôi theo nước.

Người phụ trách Vương kia còn cần thời gian một chút, nỗi lòng Tần Hành Phong ngày càng hoảng loạn, tình huống đột ngột này làm cho anh ta sứt đầu mẻ trán, anh ta đành phải liên lạc với đám người Trình Vinh.

Bây giờ nhu cầu cấp bách của anh ta là cần một khoản tiền lớn để quay vòng, nếu không công ty của anh ta không chỉ phá sản, mà ngay cả bản thân anh ta cũng phải gánh một khoản nợ lớn, chỉ là lúc anh ta gọi điện đến, anh ta phát hiện đám người qua lại trong phạm vi thân thiết trước đây đều không nhận điện thoại của anh ta.

"Thời khắc mấu chốt không dùng được đứa đ*o nào cả." Tần Hành Phong mắng vài câu, rơi vào đường cùng, anh ta đành phải gọi điện thoại cho Trần Kỳ Chiêu.

Hạng mục thành phố C vốn là nghe từ miệng của Trần Kỳ Chiêu, trong thời gian này bởi vì chuyện hợp tác hạng mục nên mối quan hệ của anh ta với Trần Kỳ Chiêu cũng không tệ, chuyện anh ta đầu tư hạng mục thành phố C Trần Kỳ Chiêu không hề hay biết.

Lúc hạng mục gặp chuyện không may không phải Tần Hành Phong không nghi ngờ Trần Kỳ Chiêu đầu tiên, nhưng mà quả thật triển vọng phát triển hạng mục này không tệ, rất nhiều tin tức đều là chính anh ta phái người đi thăm dò, chuyện giấy phép hoạt động không được duyệt cũng không ai có thể đoán trước được, ngoài anh ta còn có rất nhiều công ty bị hại, trong đó rất nhiều tập đoàn lớn nổi danh là bộ mặt của thành phố, chắc chắn tin tức phải tinh thông hơn Trần Kỳ Chiêu ăn hại, không thể nào là Trần Kỳ Chiêu biết trước chuyện này.

"Anh Hành Phong."

Điện thoại đầu kia được kết nối nhanh chóng, giọng nói của Trần Kỳ Chiêu cũng truyền đến từ bên kia.

Tần Hành Phong kiềm chế hạ giọng nói: "Kỳ Chiêu, tôi gặp chút rắc rối... Cần mượn cậu chút tiền để quay vòng."

Anh ta nói xong lại nói tiếp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu nhanh thôi, nhiều nhất là hai tháng."

Bên kia điện thoại ngừng một lát, bỗng nhiên Trần Kỳ Chiêu bật cười.

"Anh Hành Phong, anh nói thật hay nói đùa, không phải tất cả tiền của tôi đều nghe lời anh đổ vào điện tử Nhuệ Chấn rồi à? Lấy đâu ra tiền bây giờ nữa?" Giọng của Trần Kỳ Chiêu mang theo vẻ vô tội: "Mối quan hệ của anh Hành Phong rộng như vậy, đi tìm anh Vương mượn là được mà."

Tần Hành Phong nhớ đến việc này, quả thật anh ta đã lừa Trần Kỳ Chiêu đổ rất nhiều tiền.

Nghe nói vì rèn luyện đứa nhỏ, bình thường nhà họ Trần cũng không cho đứa nhỏ nhiều tiền tiêu vặt, tích góp của Trần Kỳ Chiêu đã dùng hết.

"Vậy có một tỷ không?" Tần Hành Phong nói: "Tình huống của anh có chút khó khăn."

Trần Kỳ Chiêu nói tiếp: "Vậy thì thật không có."

Tần Hành Phong không mượn được tiền, đành phải nói: "Được, không sao, anh còn phải nghĩ cách."

Anh ta mới cúp điện thoại, hoàn không nghe đến âm thanh ồn ào xung quanh bên kia của Trần Kỳ Chiêu.

Một quán bar gần đại học S nào đó, một đám người trẻ tuổi ngồi vây quanh uống rượu.

Cuộc gọi của Tần Hành Phong bị Trần Kỳ Chiêu tắt, một đám người xung quanh phát ra tiếng cười chế giễu.

"Tới tìm tôi vay tiền." Vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu vô tội nhìn những người khác: "Các cậu nói không sai, anh ta đang vay tiền khắp nơi thật kìa."

Ngồi cùng bàn có bốn năm người, trong đó có ba người được Tần Hành Phong gọi. Vẻ mặt Trình Vinh xanh mét, nhìn Trần Kỳ Chiêu nói: "Mượn cái rắm, tên cặn bã tiểu nhân sau lưng."

Nhan Khải Lân nhìn Trình Vinh: "Lúc trước không phải quan hệ của anh và anh ta rất tốt à?"

"Tốt cl." Trong giọng nói của Trình Vinh mang theo sự khinh thường, anh ta uống hết nửa ly rượu nói: "Lần này ít nhiều nhờ có Tiểu Chiêu nhắc nhở tôi, nếu không tôi và Lưu Khải đã bị hãm hại mà không biết, tôi nói chứ chuyện của tôi đang êm đẹp sao lại thất bại, thì ra là do Tần Hành Phong làm hỏng ở sau lưng. Nghĩ đến anh ta một mặt muốn hại tôi một mặt lại tỏ ra anh em thân thiết với tôi, tôi liền thấy ghê tởm."

Lưu Khải nói: "Đúng vậy, tôi đầu tư hai tỷ vào quán bar đều đi tong hết, nếu không có anh Vinh nói tôi còn hoàn toàn không biết."

Anh ta nói: "Không phải chỉ là cái video thôi à? Tôi đã xin lỗi anh ta rồi, không ngờ tâm tư anh ta sâu như vậy, còn hại tôi ở sau lưng, tôi nhìn Tần Hành Phong là khó chịu từ chịu từ luâ, giả bộ thanh cao cái gì."

Nhan Khải Lân nói: "Các anh đúng là coi tiền như rác mà!"

Trần Kỳ Chiêu không nói, ánh mắt bình tĩnh lướt qua mấy người này, trong lòng cảm thấy thật khôi hài.

Chuyện Tần Hành Phòng làm sau lưng Trình Vinh và Lưu Khải cậu đoán trước được, đừng nhìn Tần Hành Phong ngây thơ như một bông sen trắng vô tội, thực tế người này có thù tất báo. Kể từ khi video kia truyền đến nhà họ Tần, với tính cách của Tần Hành Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người khởi xướng.

Trong khoản thời gian vừa rồi trợ lý Từ đặc biệt chú ý đến Tần Hành Phong, thường xuyên nói vào tai cậu về Tần Hành Phong xấu xa như thế nào, còn nói chuyện Tần Hành Phong làm với Trình Vinh và Lưu Khải như bài học cảnh tỉnh cậu. Trần Kỳ Chiêu rất hứng thú vui vẻ với tiết mục chó cắn chó, đúng lúc hạng mục của Trình Vinh và Lưu Khải bị làm hỏng, cậu cũng biết thời điểm tốt làm bộ vô tình nhắc đến hai câu, đẩy tiết mục này đến cao trào.

Trình Vinh nói: "Tần Hành Phong này không tốt, mấy lần còn nhờ tôi thiết lập quan hệ với Tiểu Chiêu."

Anh ta nhìn Trần Kỳ Chiêu nói: "Chuyện này là hồi trước anh không biết nhìn người, xin lỗi cậu, hạng mục đầu tư của cậu và điện tử Nhuệ Chấn kia cũng nên cẩn thận. Có thể hại chúng anh ở sau lưng, nói không chừng cũng ghi hận cậu."

"Vậy thì khó rồi... Tháng trước tôi vừa mới ký hợp đồng mới với điện tử Nhuệ Chấn." Vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu buồn rầu, lắc lắc ly rượu, giọng nói không lên xuống quá nhiều: "Để tối nay tôi hỏi người khác thử xem có cách nào ngừng hợp tác không, nhưng mà trước khi ngừng hợp tác phải bồi thường hợp đồng hả?"

Trình Vinh thấy vậy nói: "Cậu chờ đã... Tôi hỏi người khác một chút xem có biện pháp nào không."

Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy những động tác của người khác, ánh mắt dừng ở ly rượu.

Bồi thường hợp đồng? Vậy thì chắc phải là điện tử Nhuệ Chấn bồi thường trước, hơn nữa còn phải bồi thường cho cậu một khoản cực lớn đã.

Bên kia, Tần Hành Phong vừa mới cúp điện thoại với Trần Kỳ Chiêu, lại gọi điện thoại cho những người khác.

Con đường vay tiền của anh ta không có suôn sẻ, nhưng không sao, ít nhiều có thể gom được một chút, đến lúc đó lấy một khoản lớn bên phía người phụ trách Vương... Bàn tính của Tần Hành Phong rất tốt, chỉ là không lâu, anh ta nhận được tin tức điện tử Nhuệ Chấn bị điều tra.

Vẻ mặt trợ lý tái nhợt: "Chuyện bên kia bị điều tra, có thể rất nhanh sẽ điều tra đến chúng ta..."

Tài khoản của công ty bọn họ và điện tử Nhuệ Chấn thật sự có rất nhiều liên quan.

Vẻ mặt Tần Hành Phong lập tức thay đổi, điện tử Nhuệ Chấn gặp chuyện không may, vậy anh ta kiếm đâu ra tiền đổ vào hạng mục thành phố C: "Cậu để kế toán bên kia mang máy chủ máy tính..."

Chỉ là không đợi anh ta xóa sạch các tài khoản công ty, nhân viên điều tra đã mang lệnh điều tra đến cửa, trực tiếp niêm phong phòng kế toán của bọn họ lại.

"Sao có thể như vậy..." Tần Hành Phong thấy tình huống rối tung rối mù, mờ mịt nhìn bốn phía.

Không chỉ hạng mục đầu tư ở thành phố C xảy ra vấn đề, một khi tin tức anh ta dùng doanh nghiệp giả để chuyển nhượng tài sản bị điều tra tung ra, số tiền trước mắt đủ để làm anh ta phá sản, thậm chí trên lưng còn gánh một khoản tiền phạt lớn. Tất cả nhanh đến mức anh ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị, anh ta còn đang tìm cách bổ sung cho hạng mục ở thành phố C, sao đột nhiên nhiều chuyện bùng phát như vậy...

Giống như có ai đó đẩy tay ở sau lưng.

Tần Hành Phong không còn cách nào, đành nhờ người đi tìm quan hệ xung quanh, đừng nói là vay tiền, người bên ngoài vừa nhận được tin tức anh ta gặp chuyện không may, một đám tránh anh ta như rắn rết.

Thậm chí ngay cả bên nhà họ Tần kia, còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

Không mượn được tiền, tài khoản bí mật bị cho ra ánh sáng, anh ta sắp phải gặp tai họa ngục tù.

-

Lúc Tần Hành Phong bị hãm vào sóng gió, trong nhà họ Trần cũng bắt đầu khởi động mạch nước ngầm.

Từ lúc bắt đầu thu lưới, người chơi cờ nhất định sẽ thu về thành quả thuộc về mình.

Trợ lý Từ vừa đi ra khỏi phòng họp, họ đã sớm có đề phòng chuyện của điện tử Nhuệ Chấn, mà bởi vì lúc đầu ký hợp đồng các điều khoản và điều kiện bồi thường, điện tử Nhuệ Chấn gặp chuyện không may sắp phải bồi thường một khoản lớn cho Trần Kỳ Chiêu, các điều khoản đều cần phải tính từng cái một với điện tử Nhuệ Chấn.

Sau khi kết thúc cuộc họp, anh ta vào văn phòng của sếp, nhìn thấy sếp đang nói chuyện với cậu Hai nhà họ Trần.

"Tiền em bỏ vào điện tử Nhuệ Chấn có thể lấy lại được không?" Trần Kỳ Chiêu quan tâm đến tiền của mình: "Em nhớ điện tử Nhuệ Chấn rất có tiền, chút tiền bồi thường hợp đồng của em chắc sẽ trả được chứ?"

Trần Thời Minh nhìn vẻ mặt may mắn của em trai, nhất thời không biết nên dạy cậu mở to con mắt hay là khen cậu may mắn: "Anh đã nói với em cách xa Tần Hành Phong một chút, em còn khư khư cố chấp đi ký hợp đồng của Viện Khoa học và Kỹ thuật với bọn họ, nếu không phải lần này do bọn họ có vấn đề..."

"Biết rồi." Trần Kỳ Chiêu cầm tài liệu chính đặt lên mặt bàn, nghịch điện thoại di động, giọng điệu thoải mái nói: "Tần Hành Phong cũng vào nhanh thôi nhỉ?"

"Kẻ xấu gặp quả báo." Anh ấy cười: "Tất cả đều vui mừng."

Đâu chỉ vào, hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt.

Muốn hạng mục thành phố C này, sao Tần Hành Phong không tính xem cuối cùng mình có tiêu hóa được không.

Nếu quả thật là hạng mục tốt, đời trước nó đã thu hút được rất nhiều người đầu tư khoản tiền lớn vào, cuối cùng bởi vì nguyên nhân bất khả kháng mà không giải quyết được gì. Trần Kỳ Chiêu nhớ rõ đến trước khi cậu sống lại, hạng mục này vẫn còn dở dang. Tần Hành Phong lấy thân phận con riêng trà trộn vào vòng tròn các phú nhị đại, bề ngoài nhìn như sự nghiệp gọn gàng sáng sủa và thành công, trên thực tế anh ta thường xuyên đi theo hỏi thăm tin tức, trà trộn vào các tiệc rượu để hỏi thăm xu hướng của những người đứng đầu, nghĩ muốn đi theo sau bước người khác để hưởng một chén canh.

Thành phố C là đầu tiên, Trần Kỳ Chiêu chỉ nói một câu, người này đã cắn câu.

Nhưng không phải Tần Hành Phong không có mắt phán đoán, chỉ là bởi vì mắt nhìn quá sâu, cho nên hạng mục triển vọng tốt như này, anh ta không thể không động lòng, thậm chí là bí quá làm liều.

Dân đỏ đen, đời trước Trần Kỳ Chiêu đã gặp quá nhiều.

Mà cậu cũng chỉ là đẩy nhẹ một cú mà thôi.

"Em còn cười được à?" Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu, chỉ cảm thấy giọng điệu của cậu có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nói: "Chuyện này còn có những việc cần phải hoàn thành, dù sao không có tổn thất quá lớn. Những chuyện khác chờ Tiểu Từ xử lý xong sẽ nói với em."

Trần Kỳ Chiêu đang nghịch điện thoại di động, bỏ qua lời nói quan tâm xung quanh, nhìn thấy sự quan tâm của đám "bạn bè" tránh cậu như rắn rết sau này, cảm thấy thế giới này thật là có loại sai lầm buồn cười.

Cậu xem tinh tức, thấy tin nhắncủa cậu chủ hiện tại của nhà họ Tần.

Người này tên là Tần Vân Hiên, đột nhiên trước đây không lâu cậu ta được thêm vào nhóm, hình như là bởi vì video của Tần Hành Phong bị lan truyền rộng rãi trong vòng, người này đã đến cửa nói phải làm bạn với cậu.

Lần này Tần Hành Phong gặp chuyện không may, người này suýt thì vỗ tay hoan hô trong vòng bạn bè.

Trần Kỳ Chiêu bỏ qua tin nhắn của cậu ta, hơi vươn vai: "Vậy em đi trước đây?"

"Đi đâu?" Trần Thời Minh nhìn cậu: "Bố hỏi em giữa trưa muốn ăn cơm ở công ty hay không?"

"Không được." Trần Kỳ Chiêu: "Buổi chiều em có tiết."

Trần Kỳ Chiêu vừa đi, văn phòng chỉ còn lại Trần Thời Minh và trợ lý Từ. Trần Thời Minh cất tài liệu trên mặt bàn, lại nói: "Đã tìm được người móc nối Viện Khoa học và Kỹ thuật và điện tử Nhuệ Chấn chưa?"

"Tìm được rồi." Trợ lý Từ nghĩ lại mà lòng còn sợ, không phải lần này ngay từ đầu cậu Hai đã giao hạng mục cho họ quản lý, cũng sẽ không phát hiện chuyện đáng sợ như vậy. Vốn dĩ Viện Khoa học và Kỹ thuật là một điểm chuyển hình phát triển của Trần Thị, tập đoàn chỉ chú trọng bình thường, thường thì bọn họ chẳng quan tâm đến bên kia, nhưng mà lúc này Viện Khoa học và Kỹ thuật hợp tác với điện tử Nhuệ Chấn thuận lợi cũng quá kỳ lạ, anh ta theo chỉ thị của sếp mà đi kiểm tra kỹ, kết quả tra ra được vấn đề lớn.

Có người trong ứng ngoài hợp với điện tử Nhuệ Chấn, chuyển tài liệu mật của Viện Khoa học và Kỹ thuật ra bên ngoài.

Trợ lý Từ nói: "Nhưng mà chuyện này cũng có Lão Tổng giám đốc Trần nới ra, nếu không bọn họ cũng không can đảm trắng trợn như vậy."

"Cũng may là bố tôi nới ra, nếu không cũng không dễ bắt như vậy, xem như chó ngáp phải ruồi. Vốn bọn họ tưởng rằng như vậy là có thể kiếm chỗ lợi, cũng chỉ là con dao làm bọn họ bị bại lộ nhanh hơn." Ánh mắt Trần Thời Minh bình tĩnh, nghĩ đến buổi sáng nói chuyện với Trần Kiến Hồng, lại nói: "Cậu tiếp tục đi điều tra."

Trợ lý Từ dừng một chút: "Tổng giám đốc Trần ý của anh là?"

"Một công ty con như Viện Khoa học và Kỹ thuật như vậy còn có người tiếp cận, cậu nghĩ những công ty khác hoàn toàn không có vấn đề gì hả?"

Giọng điệu của Trần Thời Minh mang theo sự nghiêm túc: "Động tác kínmột chút, chỉ sợ còn có đám quỷ bên trong mà chúng ta chưa biết."

Trợ lý Từ rùng mình: "Vâng, tôi đi sắp xếp ngay."

Trần Thời Minh khép văn kiện lại để qua một bên, mắt thoáng liếc qua vị trí Trần Kỳ Chiêu ngồi.

Anh ấy xoa nhẹ lông mày: "Chắc là ảo giác của mình, sao có thể được?"

Dường như ngay từ đầu đã đi từ trong bóng tối, như là muốn mở ra bí mật không nên thấy nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.