Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 42: Hôn môi




Chỉ có một trung tâm y tế trong thị trấn.

Trong dịp lễ Tết, khi người lao động nhập cư về quê khiến lượng người tăng mạnh, người bị cảm cúm cũng nhiều hơn so với bình thường. Ngoại trừ Trung y, các bệnh mãn tính, tiêm chủng và các khoa khác, đều có các bác sĩ cấp cứu của các trạm y tế thay nhau túc trực.

Khương Chi Chu mượn khẩu trang y tế của bác sĩ, đeo vào rồi đứng bên giường của Giang Thanh Mộng.

Tính ra, đây là lần thứ ba nàng vào bệnh viện cùng cô.

Khương Chi Chu vén tóc mai trên trán Giang Thanh Mộng ra, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đấy.

Khi nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của cô, nàng liền dùng nước làm ẩm tăm bông, giúp cô giữ ẩm môi, sau đó tìm thỏi son trong túi, nâng mặt cô lên rồi thoa son giúp cô.

Một lúc sau, sắc môi Giang Thanh Mộng mới hồng hào trở lại. Khương Chi Chu nhìn chằm chằm vào cô vài giây, chợt nghĩ đến nụ hôn trong xe, nàng bèn sờ khóe môi của mình, có chút sưng và đau.

Nàng liếc nhìn cổ tay mình theo bản năng, dấu răng đã mờ đi, sợi dây đỏ vẫn còn đeo trên tay.

Cổ tay, cổ, khóe môi, dường như cắn mãi thành quen...

Lần sau sẽ là ở đâu đây?

Hôm qua, khi vô tình nhìn thấy ảnh chụp trên tạp chí, nàng đã gửi vài tin nhắn cho Giang Thanh Mộng, nhưng Giang Thanh Mộng đã không trả lời nàng.

Nàng đã gọi một vài cuộc điện thoại, nhưng lúc nào cũng tắt máy.

Sau đó, nàng gọi cho Tiểu Ngải, ai ngờ Tiểu Ngải cũng không ở cạnh Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu hoàn toàn hoảng sợ, nhưng Tiểu Ngải lại ẩn ý nói thêm vài lời với nàng:" Tôi còn tưởng rằng cô đang ở với lão bản chứ? Nửa tháng trước lão bản đã hủy hết lời mời của mọi người, muốn ăn giao thừa cùng với cô, chị ấy không nói với cô à?"

Khương Chi Chu không nói nên lời.

Nàng chỉ có thể hỏi Tiểu Ngải có biết Thanh Mộng đang ở đâu không.

Lúc đầu Tiểu Ngải không chịu nói, Khương Chi Chu đành phải cầu xin, cuối cùng cô ấy mới nói:" Có lẽ đang ở Thanh Sơn, thỉnh thoảng chị ấy sẽ đến nghĩa trang Thanh Sơn ở thị trấn Thanh Trì một mình."

Khương Chi Chu lập tức đổi chuyến bay, sau khi ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà Lâm Hải Anh, nàng liền lên đường ngay lập tức.

Thành phố Thanh Giang là một thành phố cấp ba cấp tỉnh, không có sân bay.

Khương Chi Chu ngồi máy bay đến thành phố lân cận, sau đó ngồi tàu hỏa đến thành phố Thanh Giang.

Nàng có hai căn hộ ở thành phố Thanh Giang, một trong số đó gần ga xe lửa.

Tất cả các căn hộ do nàng đứng tên đều được trang bị khóa mã, vì vậy nàng có thể vào, miễn là không quên mật khẩu.

Nàng vào căn hộ tìm một chùm chìa khóa xe rồi chọn một chiếc xe địa hình mới tinh từ gara dưới hầm, chạy thẳng đến nghĩa trang Thanh Sơn.

Sau khi lăn lộn gần 12 tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng cũng tìm thấy Giang Thanh Mộng vào sáng sớm.

Nàng tìm thấy Giang Thanh Mộng, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, nghe cô khóc không thành tiếng nói: "Chị đừng quên em nữa..." Khương Chi Chu hận không thể gạt bỏ mọi ngụy trang, nói một tiếng xin lỗi với cô, nói cho cô biết nàng sẽ không làm như thế nữa, nàng sẽ không bao giờ quên cô.

Nàng biết Giang Thanh Mộng thích mình, nhưng nàng không biết cô lại yêu nàng sâu đậm như vậy.

Khương Chi Chu đã từng nghĩ sự yêu thích mà Giang Thanh Mộng dành cho mình chỉ giống như loại yêu thích mà người hâm mộ dành cho thần tượng. Sau đó nàng mới nhận ra loại yêu thích này rất không bình thường, ngoại trừ ngạc nhiên thì nàng càng có nhiều thứ cấm kỵ hơn.

Sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của nhau; sợ cô còn quá nhỏ, không thể phân biệt rõ đâu là thích và đâu là yêu; Cũng sợ cô phát hiện mình là Khương Chi Chu, người đã không còn ánh hào quang, hiện giờ chỉ là một cô gái chạy theo danh lợi xa vời, không bằng Khương Chi Chu sạch sẽ, thuần túy của tuổi 19.

Vì vậy, Khương Chi Chu từng muốn Giang Thanh Mộng từ bỏ bản ngã mà cô thích trước đây, hy vọng cô sẽ yêu nàng của hiện tại.

Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến cô biến thành bộ dáng này, nàng làm sao có thể nhẫn tâm khiến cô đau khổ một lần nào nữa? Làm sao có thể nghi ngờ sự yêu thích của cô được nữa?

Trong suốt những năm dài đằng đẵng mà Khương Chi Chu từng trải qua, cô gái nhỏ này đã thầm thích nàng từ lâu, đau khổ cũng rất lâu rồi.

*

Khi Giang Thanh Mộng tỉnh dậy, cô bỗng nhìn thấy trần nhà màu trắng, vừa đảo mắt liền nhìn thấy Khương Chi Chu ở bên giường, dùng thìa trộn cháo thịt trong bát.

"Tỉnh rồi?" Thấy cô tỉnh, Khương Chi Chu sờ trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Hạ sốt rồi, ăn chút cháo không?"

Nhất thời không nghĩ được mình đang ở đâu, tại sao người này lại ở trước mặt mình, Giang Thanh Mộng cảm thấy có chút mờ mịt.

"Chúng ta đang ở trung tâm y tế của thị trấn." Khương Chi Chu cúi đầu hôn lên trán cô, "Em sẽ ở bên chị."

Nàng đã hứa sáng sớm ngày 25 sẽ nhanh chóng quay về cùng cô, dù cho cô có ở đâu, nàng nhất định cũng sẽ đến.

Giang Thanh Mộng ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Khương Chi Chu nâng giường, bưng bát cháo trong tay lên, múc một thìa, thổi thổi rồi đưa đến bên môi cô.

Giang Thanh Mộng nghiêng đầu tránh đi, không buồn để ý đến nàng.

Khương Chi Chu khó hiểu rụt tay lại, tiếp tục khuấy cháo trong bát, đồng thời bắt đầu nghĩ cách dỗ cô.

Có một cô bé ốm yếu cạnh giường, tay vẫn còn đang truyền dịch, khóc oa oa lên, được mẹ ôm vào lòng không ngừng dỗ dành:" Ngoan nào, bảo bảo đừng khóc, ngày mai mẹ sẽ mua kẹo cho con ăn nhé..."

Sau khi Khương Chi Chu nghe xong, liền nói nhỏ với Giang Thanh Mộng:" Tối nay em sẽ mua cho chị, em sẽ mua cho chị tất cả loại kẹo mà chị thích."

Lời dỗ dành khá vụng về.

Giang Thanh Mộng nói: " Chị muốn ngay bây giờ, kẹo vị bạc hà."

Khương Chi Chu đưa bát cho cô: "Vậy chị ăn trước đi, em đi mua cho chị."

Đã bốn, năm năm Khương Chi Chu không trở về thị trấn Thanh Trì. Sau khi thành danh, nàng đã đón bố mẹ đến sống ở thành phố Thanh Giang, vào những ngày lễ Tết, nàng cũng đến thành phố Thanh Giang để nghỉ ngơi.

Thị trấn thay đổi không ít, Khương Chi Chu chạy đến vài nơi nhưng không tìm thấy những cửa hàng quen thuộc lúc nhỏ.

Vì vậy, nàng tùy tiện tìm một người nào đó trên đường để hỏi đường, hệt như một người lạ vừa đến đây.

Khi nàng cầm túi kẹo trở lại trạm y tế, Giang Thanh Mộng đã ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.

Khi Khương Chi Chu nhìn thấy chiếc bát trống rỗng, nàng sờ vào tóc cô, khen một câu "Ngoan quá."

Nàng đưa kẹo cho Giang Thanh Mộng. Giang Thanh Mộng lấy ra một vài viên kẹo và đưa cho bé gái bên cạnh.

Nhìn thấy trên trán Khương Chi Chu có một lớp mồ hôi mỏng, Giang Thanh Mộng hỏi: "Em đi rất nhiều chỗ à?"

Khương Chi Chu nói: "Vẫn ổn, không nhiều lắm, em nắm rõ thị trấn này trong lòng bàn tay rồi."

Giang Thanh Mộng bóc một viên kẹo, cho vào miệng rồi nói: "Đi thôi, chị khỏe rồi."

Khương Chi Chu giật mình tại chỗ, có chút ngỡ ngàng, đôi mắt trong veo của nàng có chút lo lắng, nhất thời không biết cô muốn đi, hay là đang đuổi nàng đi.

Giang Thanh Mộng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhớ lại ngày hôm đó nàng viết đi viết lại tên cô trên tuyết rồi lau đi, đôi tay đỏ bừng vì lạnh, sau đó nàng đặt lên miệng thổi hơi, lúc đó trong mắt nàng cũng hiện ra vẻ bất lực và lo lắng như hiện tại.

"Chị khỏe rồi, chúng mình đi thôi." Giang Thanh Mộng bóc một viên kẹo khác đưa cho Khương Chi Chu.

Nghe thấy hai chữ "chúng mình", vẻ lo lắng trong mắt Khương Chi Chu lập tức phai mờ, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẽ cười rồi tháo khẩu trang ra, cúi người cắn lấy viên kẹo trong lòng bàn tay Giang Thanh Mộng, sau đó mang lại khẩu trang, hôn lên lòng bàn tay cô rồi bế cô lên, nói:" Chúng ta đi thôi."

Mặt Giang Thanh Mộng có chút nóng lên, giọng nói đột nhiên trầm xuống: " Chị có thể tự đi được, em đặt chị xuống đi."

Khương Chi Chu nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, như thể xác nhận rằng cô có thật sự khỏe hay không.

Những ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cả hai khiến nàng có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng buông Giang Thanh Mộng ra.

Động tác của nàng rất nhẹ, thận trọng như thể nàng đang đặt một mảnh sứ mỏng manh xuống vậy.

Thay vào đó, nàng nắm lấy tay cô rồi đút vào túi mình.

Khi lên xe, Giang Thanh Mộng ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nghịch điện thoại.

Khương Chi Chu hỏi:" Hai ngày này chị sống ở đâu vậy? Em sẽ chở chị về thu dọn hành lý, kế tiếp chị có muốn đi đâu không? Em sẽ đưa chị đi, nếu chị không nghĩ ra được thì em sẽ nghĩ giúp chị để chị lựa chọn rồi đưa chị đi nhé."

Giang Thanh Mộng cầm điện thoại đưa tới trước mặt nàng, chỉ lên hình một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây và nói: "Chị ở nơi này, phía dưới chân núi Thanh Sơn."

Khương Chi Chu nhìn lướt qua bức ảnh, khởi động xe, lái đến nơi cần đến:" Điện thoại còn pin không? Em có một bộ sạc dự phòng trong xe, chị có muốn sạc thêm không?"

"Không sao, đủ rồi." Giang Thanh Mộng vừa mới sạc điện thoại di động ở bệnh viện.

Điện thoại di động của cô hết pin từ hôm qua nên vẫn chưa sạc được. Khi vừa mới bật lên đã có hơn 20 thông báo nhảy ra, trong đó Khương Chi Chu chiếm đến mười mấy tin.

Đầu tiên, Giang Thanh Mộng gọi lại cho các thành viên trong gia đình ở nước ngoài, sau đó mở WeChat lên, nhấp vào tin nhắn mà Khương Chi Chu đã gửi cho cô và đọc từng tin nhắn một.

Nàng xin lỗi cô, chia sẻ tất cả những gì mà nàng từng trải qua với cô, thổ lộ nỗi nhớ với cô.

Tin nhắn cuối cùng nàng gửi là: Thanh Mộng, dù cho có thế nào đi chăng nữa, em vẫn yêu chị.

Giang Thanh Mộng đọc xong, liền ăn hết bát cháo ở đầu giường.

Trong những năm qua, thị trấn Thanh Trì đã xây thêm rất nhiều con đường mới. Khương Chi Chu thực sự không nhớ đường đi ở Thanh Sơn, rạng sáng nàng cũng sử dụng điều hướng ô tô để dò đường đi.

Từ trước đến nay, Giang Thanh Mộng đều luôn quan sát Khương Chi Chu. Vừa nhìn thấy nàng liếc nhìn hệ thống định vị, tựa hồ cảm thấy nơi này xa lạ nên cô không tiếp tục quan sát nữa.

"Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi." Khương Chi Chu cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Giang Thanh Mộng vẫn ngồi im, nhìn nàng và nói:" Chờ đã."

Khương Chi Chu nghiêng người đặt tay lên trán cô: "Sao vậy? Vẫn chưa khỏi hẳn à?"

Giang Thanh Mộng không trả lời nàng, cô duỗi tay kéo khẩu trang của Khương Chi Chu xuống, nhìn đôi môi mỏng hồng nhuận và vết cắn trên khóe môi nàng, dịu dàng hỏi:" Có đau không?"

Khương Chi Chu lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không đau."

Giang Thanh Mộng câu lấy cổ Khương Chi Chu, tựa đầu lên trán nàng, nhắm mắt lại, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Khương Chi Chu: "Hửm?"

"Em cảm thấy như thế nào khi chị hôn em?"

Khương Chi Chu rủa thầm: Em ấy gọi đó là hôn môi à? Đó là em ấy đang liếm...cắn...

Vành tai thoáng chốc nóng ran, nàng liền nói: "Quên rồi ..." Khi đó nàng chỉ quan tâm cô đang khóc, làm sao mà để ý đến việc có cảm giác gì được.

Giang Thanh Mộng mỉm cười: "Vậy chúng ta làm lại một lần nữa nhé."

"Sao cơ? Ưm——"

Giang Thanh Mộng hôn lên môi nàng, phủ lên đôi môi mềm mại của nàng. Đầu tiên là nhẹ nhàng liếm vết thương nơi khóe môi, sau đó nhẹ nhàng cọ xát, mút lấy môi dưới của nàng, cạy khớp hàm nàng ra, đưa đầu lưỡi vào, quấn lấy, trêu đùa, vừa mút vừa hôn.

Đây là một nụ hôn đúng nghĩa.

Khương Chi Chu ngẩn người, đồng tử hơi giãn ra, sau đó vươn tay ghì lấy ót Giang Thanh Mộng, không muốn mình yếu thế hơn, hôn lại cô.

Môi và lưỡi đan vào nhau.

Khoang miệng có mùi bạc hà mát lạnh, nhịp tim đập thình thịch, đầu choáng váng đến mức không thể nghĩ được gì, chỉ có thể để bản năng không ngừng khiến nụ hôn này thêm sâu.

Hôn là một trong những cách để loài người thể hiện sự thân mật.

Nụ hôn giữa những người yêu nhau có thể làm tăng nhịp thở, tăng nhịp tim, đẩy nhanh quá trình lưu thông máu, tăng hormone dopamine.

Cảm giác hưng phấn và vui sướng tràn ngập cõi lòng, vì thế chúng sẽ làm suy yếu tuyến phòng thủ của lý trí.

Giang Thanh Mộng đẩy nàng, mở mắt ra, đỏ mặt, thở hổn hển hỏi: "Em nhớ kỹ cảm giác hôn rồi chứ..."

Khương Chi Chu nuốt khan, hai mắt mông lung, đỏ ửng:" Chưa...vẫn chưa nhớ kỹ." Nàng ôm cổ cô, cúi đầu, hôn lên môi châu của môi trên, nhẹ nhàng mút lấy.

Khương Chi Chu gần như chìm đắm vào nụ hôn này, đầu óc trống rỗng, chỉ có cái chạm mềm mại, hương vị ngọt ngào cùng nhiệt độ nóng bỏng.

Môi Giang Thanh Mộng bỗng dưng thốt ra một tiếng nỉ non:

"Chi Chu..."

Dịu dàng đầy lưu luyến, khiến nàng si mê.

Khương Chi Chu liền đáp lại một tiếng "Chị đây" theo bản năng. Giây tiếp theo, nàng đột ngột thanh tỉnh, rút lại sự mê mang trong ánh mắt, chỉ còn lại sự sáng suốt.

Nàng dừng động tác lại, tách môi ra khỏi môi cô rồi nhìn về phía Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng nhìn thẳng vào nàng, im lặng không nói gì.

Khương Chi Chu bất lực thở dài, chạm nhẹ lên khóe môi cô, nói: " Chị sốt đến mơ hồ rồi, chúng ta xuống xe đi."

Nói xong, nàng bước xuống xe trước, hóng gió lạnh để bình tâm lại.

Cô, lại bắt đầu thử nàng.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.