Bóng Ma

Chương 3




Thời gian trở lại sáng ngày 14, cũng chính là ba ngày trước, Trần Khả Ý mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chim hót ríu rít khiến người ta phiền lòng.

Cổ còn hơi ê ẩm sưng đau, cô nhíu mày, vừa định dùng tay xoa cổ lại phát hiện tay mình bị trói sau lưng trên lưng ghế, đôi mắt cũng bị vải che kín, chỉ có thể nhìn thấy một tầng ánh sáng mờ mờ chiếu vào từ trong khe hở.

Cô vặn vẹo cổ, thử thoát ra, kết quả phát hiện cách trói phạm nhân này thật sự không giống bình thường, cô gần như sát rạt vào ghế. Hai tay kề sát lưng ghế, bị trói với nhau ở sau lưng, hai đùi chia ra cột vào hai chân ghế, từ đùi đến ngực bị dây thừng trói chặt vài vòng với lưng ghế. Trần Khả Ý nghĩ thầm: “Thao tác này bình thường có thể là người thích SM nặng, nếu không sẽ không làm ra được cách trói người b/iến thái này.”

Trong lúc cọ này chạm kia, Trần Khả Ý phát hiện mấy món phụ kiện nhỏ của mình còn ở trên người hết, hoa tai đồng hồ đều không bị lấy mất, đương nhiên các bộ phận cũng bình yên vô sự, chuyện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên nhân đối phương bắt cóc cô trước mắt xem ra không phải muốn tiền cũng không phải muốn sắc, chỉ sợ là tên sát nhân bi/ến thái điên cuồng khiến cô không có chỗ trốn.

“Có ai không? Có ai không?” Trần Khả Ý nhỏ giọng gọi, cô khống chế âm lượng, nói là kêu cứu nhưng lại giống như đang thử gì đó hơn.

Xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng xe cũng không có tiếng người, chỉ có chim chóc ngoài phòng còn đang ríu rít chiêm chiếp mở một buổi biểu diễn riêng của chúng, đáng tiếc ở đây chỉ có một khán giả không có tâm trạng thưởng thức tiếng ca tuyệt vời này.

“Kít ~ kít.” Một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Khả Ý không kiềm nổi rùng mình. Tiếng này tựa như tiếng mở cửa một căn nhà cũ nát trong phim truyền hình vậy, ngay sau đó có một người đi tới cùng với tiếng “sột soạt”.

“Tỉnh rồi?” Là một giọng nam xa lạ hơi khàn, người đó dừng lại trước mặt Trần Khả Ý. Việc không nhìn được cũng tăng thêm sự sợ hãi của Trần Khả Ý, cô hơi run run hỏi: “Anh… là ai? Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông không biết tên họ này đã phát ra một tiếng gió “À” ngắn ngủi, không biết là khinh thường hay buồn cười: “Tôi là một người nghe, tới nghe cô kể chuyện cũ.”

“Kể chuyện cũ?” Trần Khả Ý bất giác ngẩng đầu về phía giọng nói phát ra, nếu có thể nhìn thấy thế giới nội tâm của cô thì chắc sẽ là một dấu chấm hỏi to bự cùng với tiếng chửi rủa vô tận: “Tên điên từ đâu ra, muốn nghe kể chuyện sao không lên mạng, là biết truyện cười được viết không đủ xuất sắc hay là tiếng Himalaya* không đủ mê người?”

*Một kênh sách nói, kể chuyện của TQ.

Đương nhiên đối phương không nghe được nội tâm phong phú của Trần Khả Ý, sau đó anh ta nói: “Ừ, kể chuyện cũ, nếu cô kể hay, kể khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ thả cô đi.”

“Ngài muốn nghe chuyện gì?” Trần Khả Ý hắng giọng, còn chuyên nghiệp dùng kính ngữ hỏi.

Tội phạm bắt cóc Mr. F (tạm thời gọi như vậy) đi lên trước hai bước, tới gần tai Trần Khả Ý nhỏ giọng nói: “Nói về chuyện cũ thời cấp hai của cô một chút đi.”

Hơi nóng khi nói làm lỗ tai Trần Khả Ý hơi ngứa, trong lòng cô chửi mắng: “Người này quả nhiên có bệnh tâm lý.” Ngoài miệng lại nói: “Anh hai, anh có điều không biết, hiện tại tôi đã tốt nghiệp đại học cũng đã ba năm rồi. Chuyện cấp hai tính ra cũng đã là chuyện mười năm trước. Nếu bây giờ anh bảo tôi đọc bài văn cấp hai, nếu không ai đọc câu đầu thì tôi còn không có ấn tượng gì với cấp hai học cái gì, anh có thể nhắc nhở chút không?” Nói xong lộ ra một nụ cười lấy lòng.

“Cứu mạng! Có người không? Cứu mạng!” Đột nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng kêu cứu chói tai…

“Cái gì!” Trong phòng thẩm vấn cục cảnh sát, Chu Dịch Khởi vỗ bàn cúi người về phía trước, đôi mắt thường cụp xuống lại bởi vì dùng sức quá mà cũng lớn hơn vài phần: “Trừ cô còn có người khác bị bắt cóc?”

Trần Khả Ý đắm chìm trong ký ức bị tiếng vỗ bàn làm hoảng sợ: “Hả? Ở đó còn có một cô gái.”

Chu Dịch Khởi hơi tức giận, giọng nói cũng lớn hơn vài phần: “Sao lúc nãy cô không nói rõ!”

“Tôi chưa nói à? Vừa rồi căng thẳng quá nên quên mất, ngại ghê, anh cảnh sát. Nhưng mà, chúng tôi đã về cùng nhau, chúng tôi ngồi xe cùng về.”

Lúc này cảm xúc của Chu Dịch Khởi cũng bình ổn lại, dùng giọng điệu việc công xử theo phép công tiếp tục hỏi: “Người bị nhốt khác là ai?”

“Bạn học cấp hai của tôi, Lý Tử Nhiên. Về chuyện của cậu ta, tôi nghĩ các anh có thể tự đi hỏi cậu ta.”

“Tiểu Mã, lập tức đi tra xem giờ có thể liên lạc với bạn học cấp hai Lý Tử Nhiên của Trần Khả Ý được không.” Chu Dịch Khởi quay sang phân việc cho Tiểu Mã ngồi bên cạnh, lại quay đầu về phía Trần Khả Ý hỏi: “Tôi xác nhận một chút, ở đó trừ tội phạm, cô và cả bạn học Lý Tử Nhiên của cô, thì còn người thứ tư hay không, có người bị hại khác hay không?

“Từ tin tức tôi thu được, tôi không phát hiện có người thứ tư, nhưng tôi không thể xác định.” Trần Khả Ý suy nghĩ xong thì không đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Được rồi! Chúng ta quay lại đề tài vừa rồi, cô nghe một tiếng kêu cứu chói tai rồi sau đó thì sao?”

“Tôi nghe thấy người đó chạy ra ngoài…”

“Cứu mạng! Có người không? Cứu mạng!” Trong giây phút nghe thấy tiếng kêu cứu, Trần Khả Ý cảm nhận người trước mặt lập tức xoay người chạy ra ngoài, không lâu sau tiếng kêu cứu đã biến mất.

Trần Khả Ý im lặng đếm số trong lòng, khoảng năm phút sau, người kia kéo thứ gì đó trở về.

“Vốn định tách ra nghe hai người kể chuyện cũ, đã có người không sẵn lòng phối hợp, chi bằng chúng ta cùng kể luôn. Nếu người nào nói không đúng thì người còn lại có thể bổ sung.”

“Anh… Anh thả tôi ra đi, từ nhỏ tôi đã… đã… kể chuyện rất tệ.” Một cô gái khác ở đây vừa nức nở vừa nói.

“Bé ngoan mới có cơm ăn, trẻ hư không nghe lời sẽ bị trừng phạt. Các cô muốn biết hình phạt là gì không?” Giọng nói ma quỷ quanh quẩn trong căn phòng trống trải này.

“Hức hức hức, tôi nghe lời, tôi nghe lời.” Trần Khả Ý nghĩ có thể hiện tại cô gái này đang run run bả vai, mũi đỏ bừng, cúi đầu rơi nước mắt.

“Đây mới là bé ngoan, vậy bắt đầu từ cô đi, kể cho tôi nghe chuyện xấu cô từng chứng kiến khi học cấp hai đi.”

Cho đến khi cô gái này bắt đầu kể chuyện cũ của cô ta, Trần Khả Ý mới nhận ra cô gái này là bạn học cấp hai của mình, Lý Tử Nhiên.

Lý Tử Nhiên kể chuyện thứ nhất là lần đánh nhau hội đồng đầu tiên năm lớp sáu, theo lời kể của cô ta, Trần Khả Ý cũng trở về ngày hôm đó.

“Tiểu Hắc, hôm nay có mang tiền không?”

“Ê Mập, mày cũng đừng quên đấy.”

“Lý Soái, treo hộ tao cái. Lúc trước bọn mày nói không cần tiền cũng nạp VIP được là làm thế nào vậy, giúp tao làm đi, tao sắp có một mặt trời rồi.”

Sau giờ tự học sáng, lớp học ồn ào, bởi vì thành tích của Trần Khả Ý không tệ nên đảm nhiệm chức lớp phó học tập. Bình thường ban cán sự kiểu này không có chuyện gì làm, chỉ giúp thầy cô sửa bài tập phát bài thi, thậm chí đôi lúc còn chấm bài thi lặt vặt.

“Bài tập toán tổ các cậu đâu?” Trần Khả Ý không kiên nhẫn hỏi tổ trưởng nhỏ của tổ một. Tổ trưởng nhỏ len lén chỉ vào Vương Bằng ngồi ở hàng cuối cùng nói: “Vương Bằng còn chưa làm xong, nói chờ cậu ta đã. Bài tập của tớ còn đang ở chỗ cậu ta kìa.”

Trần Khả Ý nhìn về phía Vương Bằng, phát hiện cậu ta đang múa bút như bay với sách bài tập toán. Trần Khả Ý đi về phía cậu ta, cầm quyển sách bài tập mà cậu ta đang chép lên, nhìn xuống nói một câu: “Bây giờ có nộp hay là không.” Nói xong cũng không chờ cậu ta trả lời đã xoay người đi mất. Để bài tập của tổ một chồng lên các tổ khác, bưng về phía văn phòng giáo viên cuối hành lang.

Ngày đó cũng bình thường như bao ngày, theo tiếng “reng reng reng” vang lên của chuông tan học, mọi người đều nhanh chóng dọn cặp xong đi ra ngoài.

Trần Khả Ý đi theo đám đông ra cổng trường, phát hiện chỗ góc ngoặt đầu cầu đang có mấy chục người chen chúc, mà theo số người ra đến cổng trường ngày càng nhiều, đám người đang có xu thế không ngừng tăng thêm.

Cuộc sống của học sinh cấp hai khá buồn tẻ, mọi người đều muốn xem trò vui, Trần Khả Ý cũng không ngoại lệ. Cô nhìn khắp nơi xung quanh, trong đám người cách đó không xa, cô phát hiện ra các bạn cùng lớp tiểu học của mình.

“Hi, Đình Đình, xảy ra chuyện gì?” Trần Khả Ý đi xuyên qua đám người, vỗ vai Lý Đình Đình hỏi.

Lý Đình Đình không trả lời câu hỏi của Trần Khả Ý, mà hỏi một câu không đầu không đuôi: “Khả Ý, cậu đứng về phe Thiến Thiến không?”

Trần Khả Ý mờ mịt hỏi: “Ý gì? Tớ cũng đâu biết đã xảy ra chuyện gì?”

“À, tớ quên mất, giờ cậu không cùng lớp với bọn tớ, còn không ở chung lầu, khó trách cậu không biết chuyện này.”

Trường cấp hai hiện tại của Trần Khả Ý là trường cấp hai duy nhất trong cái trấn nhỏ này, học sinh trong đó gần như đều là học lên từ trường tiểu học duy nhất trong trấn nhỏ, một khóa cộng vào cũng chẳng được 300 người. Nói đến cũng không may, mấy bạn học cô chơi thân lúc tiểu học đều được phân vào lớp khác, mà cô học lớp 6/2 không cùng lầu với bọn họ. Sau khi khai giảng lớp sáu, mọi người cũng tự phát triển tình bạn mới ở lớp mới, cũng dần dần ít qua lại với nhau.

Chuyện là như thế, Triệu Thiến hiện giờ học lớp 6/3, cô bé và bạn cùng lớp Âu Dương Y bởi vì hôm nay nói chuyện vài câu mà cãi nhau. Hai người đều không chịu thua không nhận sai, sau đó cuộc chiến không ngừng thăng hạng, hai người bất giác động tay động chân.

Văn phòng giáo viên ở ngay bên cạnh, không thể không biết chuyện này, cho nên chuyện còn chưa làm lớn đã bị giáo viên cản lại, phê bình cả hai bên, trong mắt thầy cô chuyện này cũng đã theo đó mà bị dẹp loạn.

Nhưng mâu thuẫn này nào có được giải quyết dễ dàng như vậy. Một buổi chiều chuyện này đã thông qua giấy truyền tin và gửi tin nhắn từ lớp 6/3 khuếch tán lên đến cả khối, Trần Khả Ý không biết chuyện này đơn thuần là vì cô không ở trong vòng tròn người được khuếch tán sự việc.

Bạn trai Triệu Thiến có tí giang hồ, bạn của Âu Dương Y cũng không thiếu loại người này. Hai phe đều muốn gọi người dạy dỗ đối phương, cuối cùng diễn biến thành cái cảnh trước cổng trường hiện giờ.

Về phần hỏi đứng phe nào mà Lý Đình Đình nói, đó chính là “thế lực” hai phe phân chia. Trận bão tố này đã từ hai người thành “dân xã hội” trong trường, lại không ngừng mở rộng đến đám học sinh bình thường.

Trong quá trình phân chia “thế lực” này, nếu bạn bị “điểm tên”, bạn rất khó mà không chọn gia nhập vào một phe trong đó. Cách chọn phe đơn giản nhất chính là bạn quen ai thì đứng vào phe người đó.

Nhưng nói là bị ép thì cũng không phải. Rất nhiều người đến hóng chuyện, mang tâm trạng tò mò tham gia vào. Mà sau đó theo sự khuếch tán của mạng lưới quan hệ, cho dù người không có quan hệ trực tiếp với hai nhân vật chính cũng có thể tham dự vào đó.

Dù sao đứng cùng phe chỉ cần một lý do là đủ, tôi quen Tiểu Vương, Tiểu Vương đứng ở bên này, tôi cũng đứng ở bên này. Ở phe nào thật ra cũng không quan trọng, chỉ cần tôi không bỏ lỡ chuyện hay ho thế này là được.

Nghe xong Lý Đình Đình nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, Trần Khả Ý gật đầu không chút do dự. Cô nhìn về phía trung tâm sự kiện, phát hiện Ngô Vân đứng bên cạnh Âu Dương Y, hơi tò mò hỏi: “Vì sao hình như Ngô Vân đứng cùng một chỗ với người bên kia?”

Ngô Vân là bạn cùng lớp tiểu học của đám Trần Khả Ý, mấy người họ cũng là đồng bọn thường xuyên chơi đùa với nhau.

Lý Đình Đình không tỏ ý kiến, hơi tức giận trả lời: “Nó không cùng phe với chúng ta, bây giờ nó chơi thân với Âu Dương Y lắm. Đừng để ý đến nó.”

Trần Khả Ý không có ý định đào sâu. Trong lòng cô, lần đánh nhau này là trò chơi có thời hạn một đêm, không liên quan đến chuyện sau này.

Trận đánh nhau này đương nhiên không thể đánh ở cổng trường, hai bên thảo luận một phen, cuối cùng hẹn bảy rưỡi tối nay ở miếu thổ địa gần quảng trường nhỏ để giải quyết chuyện này.

Khi đó vẫn chưa có múa quảng trường, miếu thổ địa ở bên cạnh trấn nhỏ, sau khi trời tối cơ bản không có ai.

Chưa tới bảy giờ, đám Lý Đình Đình đã tới nhà Trần Khả Ý, mấy người kết bè đi đến chỗ đã hẹn.

Cứ như vậy, nhóm học sinh cấp hai ở trấn nhỏ này tốp năm tốp ba rải rác phân bố đi trên đường nhỏ tối tăm, đi về phía ánh đèn chớp nháy ở nơi xa.

Lúc mấy người họ đi đến điểm đích, 15p nữa mới đến bảy rưỡi, nhưng quảng trường nhỏ đã đầy người. Trần Khả Ý phát hiện Lý Tử Nhiên gần đó, cô ta đứng cạnh Lý Soái, hai người đứng cùng Triệu Thiến và một bạn nam nữa.

Lý Đình Đình bĩu môi, nhỏ giọng nói với Trần Khả Ý: “Cậu xem, đó chính là bạn trai mới của Triệu Thiến, học lớp tám.”

Mấy người cũng không đi lên, câu được câu chăng mà tán dóc một chút, chờ giờ quyết chiến đến.

Đột nhiên, có một chỗ bắt đầu ồn ào nhốn nháo, mọi người cũng bắt đầu xúm về phía đó.

Chỗ trung tâm trừ mấy nhân vật chính đang đứng, còn có một nam sinh vóc người cao lớn, người này nhìn cũng phải lớn hơn mấy người xung quanh vài tuổi.

Người này vỗ tay, há mồm nói: “Ở đây có mấy người chắc cũng quen tôi, cũng sẽ cho tôi ít thể diện.”

“Hôm nay tôi tới làm chứng, chuyện này qua đêm nay sẽ không được nhắc lại nữa.” Câu này nói hơi giống trong phim truyền hình.

Người này nói xong dừng một chút, nhìn về phía Lý Soái: “Tôi có một vài người bạn cũng đến đây, tí nữa đánh nhau sợ nắm đấm không có mắt, bị thương vài người không nên bị thương. Bạn gái Lý Soái ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.