Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương chap (45)




Chương 45: Cũng đừng trách bùi vân khinh ra tay

Edit: Miêu

Bùi Vân Khinh cười lạnh,trênmặt vẫn bộ dáng ngây thơ như cũ “Em biết chị thích chúnhỏđúngkhông?”

Nhìn vào ngoại hình xuất chúng của người đàn ông đấy, Diệp Thiên Thanhnhẹnhàng liếm môi mình,khôngtừ mà biệt, ánh mắt củaanhcùng dáng ngườiđãđủ mê hoặc lòng người.

“Đường bộ trưởng văn võ song toàn, làanhtài của quốc gia, người đàn ông tốt như vậy, người đàn bà nào màkhôngthích chứ?”

Câunóiêm tai vậy, nếuanhkhôngphải nắm giữ quân quyền và chức vị bộ trưởng,côtathậtđemanhvào mắt sao?

“khôngbằng, em giúp chịmộttay đượckhông?” Diệp Thiên Thanh thu hồi tầm mắt, đưa dây chuyền kim cương đến trước mặt Bùi Vân Khinh, ngữ khí mê hoặc “Chỉ cần emnóichúnhỏthích cái gì,thìdây chuyền này của em!”

Đường Mặc Trầm đem quần áo về nhà chocôkhôngcho là đúng,thìDiệp Thiên Thanh cũng phải hỏicôthích dây chuyền đókhôngchứ?

Dám đánh chủ ý đến người đàn ông của Bùi Vân Khinhthìcũng đừng tráchcôra tay.

“thậtsự?”

Quả nhiên, chưa từng thấy dây chuyền đẹp vậy bao giờ, đúng là quê mùa mà?

Xem Bùi Vân Khinh mắc câu, ý cười của Diệp Thiên Thanh càng sâu.

“mộtcái vòng này tính là gì? Nếu em giúp chị theo đuổi được chúnhỏcủa em, em muốn gì chị cũng cho hết cả!”

“Kỳthậtnhé, chúnhỏcủa em cómộtbí mật là….”

Bùi Vân Khinh hướng Diệp Thiên Thanh ngoắc ngoắc tay,côta chủ động hướng đếncô, chợt ngheâmthanh vui vẻ ở bên tai.

“Em cảm thấy chịkhôngcần lo lắng giống như vậy, nếu nữ nhântrênđời này đều chết sạchthìanhấysẽkhôngthích chị đâu!”

trênmặt Diệp Thiên Thanh tươi cười và mạnh mẽ ngẩng đầu lên rồi nhíu mày nhìn về phía Bùi Vân Khinh.

Con nhóc này vừa mới có bộ dáng ngây thơ, lập tức liền thấy trong mắt tràn đầy cười xấu xa.

Con nhóc chết tiệt cố ý đùacô!

Diệp Thiên Thanh tức giận đến mức toàn thân run rẩy trường hợpkhôngtiện phát tán, liền đèâmthanh của mình lại, mở miệng.

“Nha đầu chết tiệt kia, tasẽkhôngbỏ qua cho ngươi đâu!”

Bùi Vân Khinhkhôngnóichuyện, chỉ là chậm rãi khóe môi gợi lên, nâng đôi giầy cao gót của mình đạp lên giày của Diệp Thiên Thanh, dùng sức nghiềnmộtcái.

Cảm giác ngón chân đau, Diệp Thiên Thanh nhanh chóng rút về nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy con nhóc cong môi, hướngcôle lưỡi làm mặt quỷ.

“A, thực xin lỗi chị, emkhôngcố ý!”

Từnhỏsinh ra trong gia đình có điều kiện, đến đâu cũng có người dụ dỗ, ai dám tổn thươngcônhư vậy?

Diệp Thiên Thanh giận dữ,âmthanh độ nhiên tăng lên hai lần.

“Bùi Vân Khinh,cômuốn chết đúngkhông?”

Cạnh bàn ăn tụ tậpkhôngít khách,mộtcâunóicủa Diệp Thiên Thanh lập tức thu hút ánh mắt mọi người đến đây.

“Chị, thực xin lỗi…” Bùi Vân Khinh thu hồi ý cười, lộ ra vẻ mặt vô tội “Emkhôngcố ý đổ lên người chị, chỉ là emkhôngthấy đường, em lập tức sạchsẽgiúp chị nha!”

Đem bánh ngọt bỏ lêntrênbàn, Bùi Vân Khinh cầm lấy khăn tay, ngồi xổm xuống đem tay hướng đến giày Diệp Thiên Thanh.

“Cút ngay!”

Diệp Thiên Thanhđangbực bộikhônglo lắng hậu quả, nâng tay đẩy bờ vai của Bùi Vân Khinh.

Bùi Vân Khinh thuận thế ngồi xuống phía sau, cả người liền ngã xuống.

“Tiểu thư,côkhôngsao chứ!”

Lập tức liền có khách chủ động xông đến, giữ chặt cánh tay Bùi Vân Khinh, đemcôtừ dưới đất nâng lên.

“Cám ơn, tôikhôngsao!” hướng đối phươngnóilời cảm ơn, Bùi Vân Khinh chủ động trước vẻ mặt thành khẩn mở miệng “Chị thànhthậtxin lỗi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.