Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 76-79




Chương 76: Mở công ty

Vương Thuyền Quyên khẽ run rẩy.

Trải qua một khoảng thời gian ở cạnh nhau, Vương Thuyền Quyên có thể cảm nhận được rõ tình yêu mà Tần Cao Văn dành cho hai mẹ con họ.

Anh thật sự muốn bù dắp lại những gì đã bỏ lỡ trong khoảng thời gian kia.

Điều này khiến cho thái độ vốn kiên định của Vương Thuyền Quyên bị lung lay, rằng cô không biết rốt cuộc có nên nói cho Đóa Đóa biết chuyện Tần Cao Văn chính là bố ruột của con bé hay không.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên hỏi: “Đóa Đóa, mẹ có một câu hỏi muốn hỏi con”.

“Là gì vậy mẹ?"

Đóa Đóa ngẩng đầu hỏi với vể vô cùng ngây thơ.

Vương Thuyền Quyên tỏ ra căng thẳng, một lúc sau cô hỏi: “Nếu như chú siêu nhân chính là bố của con thì con có vui không?”

“Nếu như chú siêu nhân là bố của con thì đương nhiên là con thấy vui rồi, con sẽ cảm thấy đó là một điều cực kỳ, cực kỳ tuyệt vời.

Lúc nói những lời này Đóa Đóa nhìn Tần Cao Văn với đôi mắt sáng như sao.

Tần Cao Văn bỗng cảm thấy thật ấm áp.

“Chú siêu nhân vừa đẹp trai lại đặc biệt lợi hại, đối xử siêu tốt với Đóa Đóa, trên đời này làm gì còn tìm được ai tốt hơn chú siêu nhân chứ”.

Điều này khiến hai vợ chồng thở phào.

Vương Thuyền Quyên chìm vào suy nghĩ , giờ cô rất muốn nói cho con bé biết về mối quan hệ của hai người.

Một lúc sau Vương Thuyền Quyên bèn nói: “Đóa Đóa, mẹ nói con nghe, thực ra…”

“Thực ra bố cháu và chú quen nhau, hơn nữa bố cháu cũng ưu tú như chú vậy, nguyện vọng của Đóa Đóa chắc chắn sẽ thành hiện thực”.

Vương Thuyền Quyên chưa kịp nói xong thì Tần Cao Văn đã ngắt lời.

Vương Thuyền Quyên tỏ ra kinh ngạc và không kịp phản ứng.

Trước đó rõ ràng là Tần Cao Văn muốn nói cho Đóa Đóa biết mọi chuyện, giờ sao lại thành ra thế này chứ?

Vương Thuyền Quyên còn nhìn thấy Đóa Đóa không ngừng nháy mắt với mình.

Dù không biết đối phương có ý gì nhưng về tính cách thì cô biết rõ.

Đối phương đã đưa ra quyết định như vậy thì đương nhiên là có lý do của anh.

Đóa Đóa hào hứng nói: “Mẹ, vừa rồi chú siêu nhân nói đều là thật ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi, chú siêu nhân có gạt con bao giờ đâu”.

Vương Thuyền Quyên đưa tay phải ra khẽ xoa đầu Đóa Đóa.

“Tốt quá, tốt thật đấy ạ”.

Đóa Đóa hò reo, vô cùng kích động.

Đêm khuya.

Gió đêm thổi nhẹ, những ánh sáo chiếu rọi lấp lánh. Hai người ở trên đỉnh ngôi nhà cảm nhận sự yên bình hiếm có.

“Tại sao không để em nói cho con bé anh là bố của nó?”

Lần này Vương Thuyền Quyên đã tự động chấp nhận Tần Cao Văn và dựa vào vai anh nở nụ cười ngọt ngào.

Tần Cao Văn cũng cười đáp lại: “Anh cảm thấy vẫn chưa tới lúc, ngày hôm đó anh hỏi Đóa Đóa muốn món quà gì, em biết Đóa Đóa nói gì không?”

Vương Thuyền Quyên lắc đầu.

“Đóa Đóa nói con bé thích nhất là có một khu vui chơi”.

Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Vương Thuyền Quyên dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô kinh ngạc nói: “Anh đừng nói với em là anh đã xây một khu vui chơi vì Đóa Đóa đấy nhé!”

“Đương nhiên rồi”.

Tần Cao Văn đáp lại không chút do dự.

Vương Thuyền Quyên khẽ tái mặt, cô lại hỏi: “Vậy chắc chắn cần không ít tiền nhỉ?”

“Cũng hơn mười triệu tệ mà thôi”.

Đối với Tần Cao Văn mà nói, mười triệu tệ đúng chỉ là con số.

Vương Thuyền Quyên thời gian gần đây đã quen với những cú sốc và những sự bất ngờ mà đối phương mang lại, do đó, khi nghe Tần Cao Văn nói như vậy thì cô cũng đã thản nhiên hơn nhiều.

Tiếp đó, Vương Thuyền Quyên nói: “Em cảm thấy Đóa Đóa hạnh phúc quá”.

“Sao đột nhiên em lại nói như vậy?”

Vương Thuyền Quyên đứng trước mặt Tần Cao Văn, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.

Cho tới tận bây giờ thì Tần Cao Văn vẫn còn nhớ như in ánh mắt lãnh đạm của Vương Thuyền Quyên lần đầu họ gặp mặt.

“Bởi vì có một người bố như anh mà em cảm thấy Đóa Đóa nhất định sẽ rất tự hào”.

Vương Thuyền Quyên cũng cười dịu dàng, ôm lấy cô vào lòng và nói: “Anh có chuyện muốn thương lượng với em một chút”.

“Chuyện gì vậy anh?”

Vương Thuyền Quyên tỏ ra hiếu kỳ.

“Em có ý định mở công ty không?”

Đối với năng lực làm việc của Vương Thuyền Quyên thì Tần Cao Văn đủ tự tin rằng đối phương nhất định sẽ có khả năng kinh doanh tốt một công ty.

Vương Thuyền Quyên gật đầu nói: “Đương nhiên, nhưng em không có nhiều tiền như vậy”

“Ngốc này chỉ cần em muốn thì anh đưa tiền để em mở, dù sao cũng chỉ vài trăm triệu tệ thôi mà”.

“Thôi được, anh có tiền anh lợi hại, anh nói gì cũng đúng hết”.

Một lúc sau Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Nhưng nếu như em khiến công ty bị đóng cửa thì phải làm sao? Giờ mở công ty khó lắm”.

“Đóng cửa thì cùng lắm cũng từng đó tiền, sẽ lại để em mở, em sợ gì nào? Giờ anh chẳng có gì ngoài tiền và thời gian cả! Hihi!”

Vương Thuyền Quyên nhất thời không biết phải nói gì.

“Được, vậy em sẽ thử”.

Tần Cao Văn gật đầu: “Em hãy tin rằng em nhất định sẽ thành công”.

“Dạ”.

Vương Thuyền Quyên gật đầu thật mạnh.

Cô ngước nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt sáng long lanh và trong veo.

Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, Tần Cao Văn liền hôn và ôm chặt lấy cô.

Những năm qua Tần Cao Văn tung hoành bên ngoài, đâm thuê chém mướn, dù là tiền bạc hay là địa vị thì anh cũng chẳng thiếu gì, nhưng trước giờ anh chẳng tiếp xúc với người phụ nữ nào cả.

Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ duy nhất.

Đêm nay hai người giống như những đứa trẻ ăn trộm trái cấm, ngọt ngào đê mê hết lần này tới lần khác.

Cho tới khi trời sáng thì cả hai mới chìm vào giấc ngủ.

Tại nhà họ Trương

“Bố tìm con có việc gì ạ?”

Trương Hoa bước vào trong phòng của bố, cúi người với vẻ hiếu kỳ.

Ông Hai ngả người ra ghế, vắt chân chéo ngũ: “Bố có chuyện quan trọng muốn thương lượng với con”.

“Xin bố nói đi ạ!”

Ông Hai đứng dậy rót cho mình một ly cà phê, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh.

“Con nói xem phải xử lý thế nào cái đám thuộc hạ lắm mồm của Lý Thiên Long đây”.

Dừng lại một lúc, Trương Hoa bèn hỏi: “Thưa bố, con cảm thấy đám thuộc hạ của chúng ta đã có xu hướng bão hòa, nếu giữ những người kia lại thì hơi chiếm diện tích”.

Ông Hai không nói gì.

Đối với tính cách của bố mình, Trương Hoa đương nhiên biết rõ, ông ta mà không lên tiếng thì có nghĩa đó là ý kiến hay.

Im lặng có nghĩa là đồng ý.

Tiếp theo Trương Hoa bèn nói: “Nếu đã vậy thì để con kêu anh em ra tay”.

“Ra tay dứt khoát một chút, rõ chưa?”

Ông Hai lên tiếng mà chẳng thèm quay đầu lại.

Trương Hóa tỏ ra đắc ý và vô cùng kích động bèn trả lời: “Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ không để phụ sự mong đợi của bố”.

“Mau ra ngoài đi”.

“Vâng!”

Nói xong, Trương Hoa bèn lập tức quay người rời khỏi phòng.

Ông Hai đứng bên cửa sổ nói với vẻ thản nhiên: “Sắp mưa rồi”.

Chương 77: Ranh giới sống chết

Từ sau khi Mã Thiên Hạo rời đi, đám người cấp dưới ngày càng khó sống.

Trước kia ít nhất còn có thể thu phí bảo kê, nhưng bây giờ không còn nữa. Không có hai người Mã Thiên Long và Mã Thiên Hạo, bất cứ ai hợp sức cũng có thể chống lại bọn họ.

Bang phái vốn dĩ có ba mấy bốn mươi người, bây giờ đi hết, chỉ còn mười mấy hai mươi người mà thôi.

Ông Vương nhìn thuộc hạ của mình, trong lòng dâng lên niềm thương cảm.

Ông ta thở dài nói: “Không ngờ sự việc lại biến thành thế này”.

Quay trở lại ghế ngồi ở bên cạnh, ông Vương rót ly rượu, trong lòng vô cùng thương cảm.

Lúc trước, phái Thiên Long của bọn họ là một trong ba thế lực lớn ở thế giới ngầm, huy hoàng đến thế nào.

Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ bọn họ, muốn gia nhập phái Thiên Long cũng không có cơ hội.

Nhưng nhìn lại bây giờ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy sầu não.

Ngày nay đã không bằng ngày xưa.

Ông Vương ngồi tại đó, nói: “Các anh em, chúng ta cùng nhau uống một ly”.

Ông ta cầm ly rượu trong tay, người khác lại không có phản ứng gì, chỉ có lác đác vài người miễn cưỡng nâng ly.

Ngay khi ấy, một gã béo đi tới, đó là người bạn tốt nhất của ông Vương, mọi người đều gọi ông ta là ông Cao.

Ông Cao khom lưng nói: “Anh Vương, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Có chuyện gì cứ việc nói, bây giờ Mã Thiên Hạo đã đi rồi, tôi sẽ là người quản lý các anh”.

Chốc lát sau, ông Cao nói: “Chúng tôi dự định không làm việc cho phái Thiên Long nữa, muốn rời khỏi đây”.

Ông Vương hơi biến sắc, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh vừa nói gì?”.

Mặc dù ông Cao hơi căng thẳng, nhưng vẫn tranh luận theo lý, không hề chùn bước nói: “Tôi muốn rời khỏi phái Thiên Long”.

Ông Vương bỗng bừng tỉnh, gật đầu nói: “Vậy được, tôi nghe thấy rồi”.

“Anh có đồng ý cho tôi không?”, ông Cao nhìn ông Vương, cẩn trọng hỏi.

Ông Vương cười ha ha đáp lại: “Đồng ý với yêu cầu của ông không phải rất đơn giản sao?”.

Câu này khiến ông Cao thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó, ông Vương cầm vũ khí nóng lên, chĩa vào đầu ông Cao liên tục bóp cò.

Pằng pằng pằng!

Tiếng nổ to rõ vang lên, ông Cao ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng.

Ông ta đã không còn hơi thở nữa.

Tiếp đó, ông Vương hỏi: “Bây giờ tôi muốn hỏi các người, còn ai muốn rời khỏi phái Thiên Long nữa không?”.

Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không ai lên tiếng.

Ông Vương đứng lên, quát: “Đừng tưởng tôi không biết trong lòng các người nghĩ gì. Các người chắc chắn cảm thấy bây giờ đại ca đã chết, phái Thiên Long của chúng ta không thể quay lại thời kỳ đỉnh cao khi xưa nữa”.

Bọn họ đều im lặng cúi đầu, mặc nhận lời nói của ông Vương.

“Tôi nói cho các người biết, các người cực kỳ ngu xuẩn”.

Sau đó, ông Vương lại quát lên: “Chẳng lẽ các người bị mù cả rồi sao? Bây giờ anh Hai của chúng ta đã đi tìm người giúp đỡ, mời Thiên Lôi tông sư về đây, nhờ ông ấy giết Tần Cao Văn, phái Thiên Long chúng ta chắc chắn có thể khôi phục vinh quang ngày xưa”.

Tất cả mọi người đều không nói gì. Bọn họ biết rõ đây là cách nghĩ tự lừa mình dối người của ông Vương.

Năm xưa, sở dĩ phái Thiên Long bọn họ có thể phát triển lớn mạnh ở thế giới ngầm có liên quan mật thiết đến sự giúp đỡ của ông Hai.

Nếu không có ông Hai thì sao bọn họ có thể đi đến địa vị ngày hôm nay.

Bây giờ ông Hai đã hoàn toàn vứt bỏ phái Thiên Long.

Chuyện ông ta bí mật hẹn gặp Tần Cao Văn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bọn họ có thể phát hiện ra, bây giờ ông Hai đã chuyển hết trọng tâm lên người Tần Cao Văn.

Cộc cộc!

Ông Vương vừa nói xong thì nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng động rõ rệt. Ông ta ngừng lại, quay người lại nhìn thì thấy một thanh niên vóc dáng cao to, gương mặt tuấn tú đi vào.

Chính là Trương Hoa.

Đằng sau Trương Hoa còn có một đám người đi theo, trong tay cầm vũ khí, ai nấy đều đầy vẻ hung dữ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

Ông Vương xoay người lại hỏi: “Hóa ra là cậu Trương, cậu đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?”.

“Ông Vương, phương pháp mà ông vừa nói đúng là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, trong lòng dậy sóng, ngay cả tôi suýt chút nữa cũng tin ông rồi”.

Ông Vương nhìn mấy người đằng sau Trương Hoa, nhất thời có chút kinh hoảng.

Ông ta rất quen thuộc với mấy người này, bọn họ là bảy cao thủ dưới trướng ông Hai.

Mỗi người đều có thực lực không thể xem thường.

Nơi nào có bọn họ xuất hiện, chắc chắn máu sẽ đổ thành sông.

Ông Vương lúng túng cười nói: “Cậu Trương, cậu đừng nói đùa”.

“Ai bảo là tôi đùa với ông, vừa rồi tôi nói sự thật”, cậu Trương nói.

Ông Vương im lặng một lúc mới lên tiếng: “Cậu Trương, tôi muốn hỏi, hôm nay cậu đến đây tìm chúng tôi có việc gì sao?”.

Trương Hoa thu lại nụ cười trên mặt: “Hôm nay tôi đến tiễn các ông lên đường”.

Bầu không khí ở nơi này lập tức trở nên nặng nề.

Vẻ mặt ông Vương có chút khó coi, ông ta gian nan nặn ra nụ cười, nói: “Cậu Trương, cậu có thể đừng đùa như vậy được không, chúng tôi…”.

Pằng pằng pằng!

Ông Vương còn chưa kịp nói hết câu, mấy người ở đằng sau đã bắt đầu nổ súng.

Chỉ mất hai ba giây, mấy người anh em phía sau lưng ông Vương đều bị bắn chết, ngã trong vũng máu.

Bây giờ chỉ còn lại một mình ông Vương.

Ông Vương đứng tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.

Ông ta nhìn đám người nằm trên mặt đất, không cảm thấy sợ hãi gì nhiều, chỉ có chút bi phẫn.

Sau đó, ông ta cất tiếng hỏi: “Cậu Trương, tôi muốn hỏi cậu một câu, đây là ý của ông Hai sao?”.

“Ông cũng không phải kẻ ngốc, sao đến chuyện này cũng không nhìn ra?”.

Ông Vương hít sâu một hơi, nói: “Cậu Trương, rốt cuộc chúng tôi có chỗ nào đắc tội ông Hai mà ông ấy nhất định phải xử bọn tôi?”.

Trương Hoa đến trước mặt ông Vương, nói: “Ông thật sự muốn biết lắm sao?”.

Ông Vương không trả lời.

“Đó là vì các người quá yếu, tụt hậu thì phải chịu đòn”.

Sau đó, Trương Hoa quay người, nói: “Các người cho ông Vương đây chút mặt mũi”.

Nói xong, bảy cao thủ định tiến lên ra tay với ông Vương.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, ông Vương bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi một chút, không cần các người ra tay, tự tôi có thể làm”.

Nói xong, ông Vương rút một con dao găm ra, trên đó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, đâm thẳng vào cổ mình.

Phụt!

Tiếng động rõ rệt vang lên, máu tươi ồ ạt chảy.

Ông Vương ngã ra đất, không còn hơi thở.

Ông ta đã chết.

Trương Hoa nhìn ông Vương nằm trên mặt đất, lạnh lùng cười nói: “Lại một kẻ thích giả danh anh hùng, tôi ghét nhất là mấy kẻ ghê tởm thế này”.

Một người thuộc hạ ở bên cạnh tiến lên hỏi Trương Hoa: “Cậu chủ, còn một số người trước đó đã rời khỏi phái Thiên Long, có cần đuổi giết bọn họ không?”.

Trương Hoa đưa tay sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đã định đuổi tận giết tuyệt thì chắc chắn chúng ta phải làm triệt để một chút”.

“Ý cậu là…”.

“Không sai, giết hết toàn bộ, không được bỏ sót một ai”.

Chương 78: Đuổi tận giết tuyệt

“Vâng!”, thuộc hạ chắp hai tay trả lời.

“Sau này anh thật sự không đến phái Thiên Long nữa sao?”.

Một cô gái vẻ ngoài yêu kiều, dáng người thướt tha nằm trong lòng một người đàn ông cường tráng, ngẩng đầu lên hỏi với vẻ ngây thơ.

Người đàn ông đó từng là thành viên của phái Thiên Long, hơn nữa còn là nhân vật cấp bậc cốt cán, tên là Giang Sơn.

Giang Sơn ôm cô gái, hôn lên trán cô ta, nói: “Đương nhiên, sau này anh sẽ không đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.

Cô gái cảm thấy rất phấn khởi, hỏi: “Vậy anh không được lừa em, sau này chúng ta kết hôn sớm, sinh một đàn con được không?”.

“Mọi thứ đều nghe theo em”.

Rầm!

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động lớn.

Sau đó, một cánh cửa bị đá ra, hai người lập tức quay sang tìm nơi phát ra âm thanh.

Một đám người hùng hổ bước vào, trong tay cầm vũ khí nóng, chĩa vào đầu Giang Sơn.

“Các người… các người muốn làm gì?”, Giang Sơn vội vàng bảo vệ cô gái đằng sau lưng mình.

“Mày từng là thành viên của phái Thiên Long phải không?”.

Dù chưa hỏi, nhưng chỉ nghe câu này thôi, Giang Sơn cũng có thể đoán được thân phận của bọn họ.

Tần Cao Văn sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn hung ác như vậy. Chỉ cần không xúc phạm đến anh ta, anh ta sẽ không chủ động đến kiếm chuyện với người khác.

Giang Sơn thở dài, nói: “Nếu tôi đoán không sai, hẳn các anh là người của ông Hai đúng không?”.

“Mày nói không sai”.

Giang Sơn siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt nghe theo số mệnh. Hắn biết bảy cao thủ dưới trướng ông Hai lợi hại đến thế nào, hắn chắc chắn không đánh lại bọn họ.

Giây lát sau, Giang Sơn nói: “Nếu lọt vào tay các người, tôi chắc chắn không còn mạng. Tôi cũng không định kháng cự, nhưng các người có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”.

“Nói!”.

Giang Sơn quay sang nhìn cô gái đang nằm trên giường, nói: “Có thể tha cho vợ tôi không?”.

Lúc nhìn cô gái đó, ánh mắt của Giang Sơn vô cùng dịu dàng.

Kẻ cầm đầu trong bảy cao thủ đứng ra nói: “Không thành vấn đề, tao có thể đồng ý với yêu cầu của mày”.

“Các người không được nuốt lời!”.

Kẻ cầm đầu vỗ vào ngực mình, nói: “Mày yên tâm, lời nói của tao chắc chắn đáng tin”.

“Được!”.

Cô gái nằm trên giường nhìn thấy cảnh này, vội vàng vén chăn lên, không quan tâm cơ thể mình trần trụi trước đám đông.

Cô ta ôm chặt lấy Giang Sơn, nói: “Anh định làm gì? Anh đã hứa với em sẽ kết hôn với em, anh không được chết, anh không được chết!”.

Giang Sơn quay người nhìn lướt qua cô gái, nói: “Xin lỗi, anh lại lừa em rồi”.

Sau đó, hắn rút một con dao găm từ dưới đất lên, đâm thẳng vào ngực mình.

Máu tươi nóng hổi bắn ra tung tóe, Giang Sơn đã chết.

Cô gái ôm thi thể của Giang Sơn thật chặt, nước mắt rơi như mưa, vô cùng đau khổ.

Kẻ cầm đầu quan sát cô gái, trên mặt lộ ra vẻ tà dâm, nói: “Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông trên đời nhiều như vậy, hắn chết rồi thì mấy anh em chúng tôi cũng có thể ở với cô em mà”.

Nói xong, kẻ cầm đầu cởi áo ra, để lộ thân thể cường tráng.

Cô gái co rụt người lại không ngừng lùi về sau, nhặt con dao găm dưới đất lên, vô cùng hoảng sợ nói: “Các… các người không được qua đây”.

“Cô em yên tâm đi, bọn anh chắc chắn sẽ làm em cảm thấy ngất ngây”.

Cô gái vung vẩy con dao găm trong tay, quát lên: “Nếu các người qua đây, tôi sẽ chết trước mặt các người”.

Vẻ mặt của kẻ cầm đầu bỗng lạnh đi ngay lập tức: “Chết trước mặt bọn tao? Được, cô có bản lĩnh thì chết đi xem nào”.

Ánh mắt cô gái dừng lại trên người Giang Sơn, vô cùng dịu dàng: “Em sẽ xuống dưới đó cùng anh!”.

Nói xong, cô gái đưa dao găm cắt ngang cổ mình.

Máu tươi chảy ra, cô gái cũng không còn hơi thở.

Kẻ cầm đầu nhổ nước bọt lên mặt đất, bất mãn nói: “Đúng là xúi quẩy, các anh em, chúng ta đi thôi”.

Bọn họ xoay người rời khỏi phòng, vừa đi được hai bước thì dừng lại. Một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Tần Cao Văn.

Lần trước, lúc ông Hai đi đàm phán với Tần Cao Văn đã dẫn theo mấy người bọn họ.

“Đây không phải là anh Tần sao? Sao anh cũng ở đây?”.

Tần Cao Văn thở dài nói: “Có phải mấy người vừa giết người hay không?”.

“Không sai, lẽ nào đây là địa bàn của anh?”.

Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Chúc mừng các anh đáp đúng rồi, toàn bộ thế giới ngầm đều là địa bàn của tôi”.

Mấy người họ đều bật cười lạnh lùng, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không để Tần Cao Văn vào mắt.

Theo bọn họ nghĩ, lần trước anh có thể đánh bại Mã Thiên Long cũng chỉ là chút kỹ xảo nhỏ mà thôi.

Trong số thuộc hạ dưới quyền ông Hai, Mã Thiên Long chẳng tính là gì.

Kẻ cầm đầu khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, tao hi vọng mày biết điều một chút, mau cút đi cho tao, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách sáo”.

“Anh định ra tay với tôi?”, Tần Cao Văn khẽ nhíu mày, hỏi.

Kẻ cầm đầu mắng chửi: “Tao cho mày ba giây, nếu mày còn không cút, hôm nay bọn tao sẽ thay ông Hai xử lý mày!”.

Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ, không có dấu hiệu di chuyển.

“Ba!”, kẻ cầm đầu đã bắt đầu đếm ngược.

Tần Cao Văn vẫn không nhúc nhích.

“Hai!”.

Tất cả anh em phía sau gã đã tiến vào trạng thái chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn.

“Một!”.

Gã vừa đếm xong, bảy cao thủ đồng thời chuẩn bị dùng vũ khí nóng bắn anh.

Rầm rầm rầm!

Đó không phải là tiếng súng, mà là tiếng cơ thể bọn họ đập vào tường vang lên.

Tốc độ của Tần Cao Văn nhanh hơn bất kỳ cao thủ nào khác, bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bay ra ngoài.

Người thì tông vào bức tường bên cạnh, người thì va vào hành lang, thậm chí là bay lên nóc nhà.

Ai nấy đều dùng tay ôm bụng.

Qua vài phút sau, kẻ cầm đầu mới gian nan đứng dậy. Gã nhìn Tần Cao Văn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Vì sao tốc độ của anh ta lại nhanh như vậy?

“Mày…”, kẻ cầm đầu nhìn Tần Cao Văn, thở dốc không ngừng, hỏi: “Sao mày làm được?”.

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Các người khiến tôi quá thất vọng. Lẽ nào thuộc hạ của ông Hai chỉ có mấy kẻ như các anh? Chẳng trách ông ta mãi không thể xưng bá thế giới ngầm”.

“Mày dám sỉ nhục ông Hai!”.

Bốp!

Tần Cao Văn tát thẳng vào mặt gã.

“Mong anh chú ý thái độ nói chuyện với tôi”.

Kẻ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tần Cao Văn, hôm nay tốt nhất mày xin lỗi tao đi, nếu không, đợi bọn tao trở về là mày chết chắc”.

Tần Cao Văn cười lạnh lùng nói: “Hôm nay, mỗi người các anh để lại một cánh tay cho tôi, nếu không, ai cũng đừng hòng đi”.

“Mày… mày có ý gì?”, kẻ cầm đầu dường như ý thức được điều gì, hơi cảm thấy sợ hãi.

“Đây là địa bàn của tôi, giết người ở địa bàn của tôi mà chưa được tôi cho phép, các anh còn muốn toàn vẹn rút lui sao?”, ánh mắt của Tần Cao Văn vô cùng lạnh lùng.

“Mày…”.

Rắc!

Gã chưa kịp nói xong, Tần Cao Văn đã ra tay, bẻ gãy cánh tay của gã.

Chương 79: Ơn cứu mạng

Mạnh.

Vô cùng mạnh.

Đây là ấn tượng đầu tiên mà Tần Cao Vân để lại cho kẻ cầm đầu nhóm cao thủ, đồng thời cũng là ấn tượng duy nhất.

Kẻ cầm đầu đứng dậy, dùng tay ôm chỗ gãy, cắn răng nói: “Mày có biết bây giờ mày đã trở mặt hoàn toàn với ông Hai rồi không?”.

“Phải thì đã sao?”, Tần Cao Văn không hề để tâm đến ông Hai.

Những kẻ sừng sỏ ở địa phương này, anh chỉ dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng đè chết.

Mặc kệ thực lực người đó mạnh thế nào, đứng trước Tần Cao Văn cũng không có tư cách xưng là ông.

Một lão già cậy già lên mặt như ông ta, được vài người nể mặt rồi tự cho rằng mình lợi hại lắm, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Kẻ cầm đầu hung hăng nói: “Tần Cao Văn, tao thừa nhận mày rất có thiên phú, gan cũng rất lớn, nhưng mày ngông cuồng như vậy, sớm muộn cũng sẽ nếm mùi thua thiệt”.

Bốp!

Lại một cái tát nữa giáng xuống, kẻ cầm đầu bị đánh đến mức choáng váng đầu óc.

Sức mạnh và tốc độ ra tay của Tần Cao Văn có thể gọi là đỉnh cao, tuyệt, mỗi lần gã muốn tránh đều không tránh kịp.

Tần Cao Văn thật sự quá nhanh!

Chốc lát sau, Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi không cần anh ở đó dạy tôi làm người”.

Kẻ cầm đầu bị đánh sưng vù mặt, chửi mắng: “Mày đợi đấy cho tao Tần Cao Văn, rồi sẽ có ngày tao trả lại mày gấp đôi nỗi nhục nhã ngày hôm nay”.

“Tôi đợi anh”.

Sau đó, Tần Cao Văn nghiêm mặt quát: “Giờ thì lăn ra ngoài hết cho tôi”.

Kẻ cầm đầu liếc nhìn anh em sau lưng mình, nói: “Các anh em, chúng ta đi”.

Bọn họ đều không phải đối thủ của Tần Cao Văn, tiếp tục ở lại đây cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.

Vừa đi được hai bước, giọng nói của Tần Cao Văn lại vang lên bên tai bọn họ: “Lời tôi vừa nói các người nghe không hiểu à, tôi bảo các người lăn ra ngoài, không bảo các người đi ra ngoài”.

“Mày thật sự muốn sỉ nhục bọn tao như thế sao?”.

Tần Cao Văn nắm tay lại, nói: “Xem ra vừa nãy các người vẫn chưa thấy được uy lực nắm đấm của tôi”.

Chỉ một câu nói đã khiến mấy người họ không rét mà run. Vừa rồi biểu hiện bá đạo của Tần Cao Văn đều lọt vào mắt bọn họ, còn ai dám đắc tội với anh?

“Các anh em, hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”, kẻ cầm đầu là người khá thông minh, không muốn chọc giận Tần Cao Văn thêm nữa, cuộn mình trên đất lăn đi.

Đợi bọn họ đi xa rồi, Tần Cao Văn mở cửa phòng vào trong xem, Giang Sơn đang nằm trên mặt đất.

Anh ngồi xổm xuống nhìn thấy khóe mắt hắn còn vương nước mắt, trông giống như hắn vẫn chưa chết.

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng Giang Sơn cũng tỉnh lại, mở mắt ra lần nữa, ánh sáng ngoài cửa sổ hơi chói mắt.

Giang Sơn chống người chậm rãi ngồi dậy trên giường, không kìm được ho khan.

Đây là…

Giang Sơn quan sát hoàn cảnh xung quanh, lộ vẻ tò mò.

Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đây là nơi nào.

Hắn nhớ rõ ràng lúc trước mình và bạn gái mình gần gũi nhau xong, mấy cao thủ dưới trướng ông Hai đến định lấy mạng hắn.

Lúc đó, hắn giả vờ tự sát, đâm dao vào tim mình, nhưng thật ra hắn vẫn chưa chết.

Bởi vì hắn khác với người bình thường, tim nằm ở bên phải, có thể giả vờ tự sát.

Trước khi tự sát, hắn còn đưa ra yêu cầu bảy cao thủ tha cho bạn gái mình. Nhưng cuối cùng, đám người không bằng súc sinh ấy vẫn làm chuyện trái với đạo trời.

Bạn gái hắn vì không để mình bị vấy bẩn, trong thời khắc quan trọng đã lựa chọn tự sát.

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Giang Sơn vẫn đau khổ không thôi, nước mắt như mưa.

Hắn vô cùng đau đớn.

“Không ngờ anh lại tỉnh dậy nhanh như vậy”.

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Sơn ngẩng đầu nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.

Đó lại là Tần Cao Văn.

Giang Sơn không tin nổi hỏi: “Lúc trước là anh cứu tôi sao?”.

“Không sai”, Tần Cao Văn đáp một cách rất sảng khoái.

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Giang Sơn, nói: “Không lẽ anh định báo đáp ơn cứu mạng của tôi?”.

Bây giờ, Giang Sơn vẫn có chút địch ý với Tần Cao Văn, nhưng không quá mãnh liệt. Dù sao anh cũng đã gián tiếp hại chết Mã Thiên Long.

“Báo đáp anh?”, Giang Sơn cười nhạt, nói: “Lúc trước, nếu không phải vì lời nói của anh thì đại ca của chúng tôi đã không chết”.

“Anh có biết vì sao tôi cứu anh không?”, Tần Cao Văn cầm tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm.

Giang Sơn nhíu mày, chốc lát sau mới nói: “Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”.

“Là vì đại ca của các anh”.

Tần Cao Văn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biểu hiện gì mà nói: “Đại ca các anh là người khiến tôi tán thưởng, anh ta là một người dũng cảm thật sự. Mặc dù tôi và anh ta là kẻ địch, nhưng cốt khí kiên cường của anh ta khiến tôi tán thưởng”.

Lúc đó, Tần Cao Văn từng nghĩ sẽ để đại ca bọn họ đi theo anh, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì vẫn từ bỏ ý định này.

Đối với người kiêu ngạo như hắn thì những lời này chẳng khác nào một loại sỉ nhục.

Anh lại nói với Giang Sơn: “Đại ca các anh là một người kiêu ngạo, các anh là đàn em của anh ta, chắc chắn cũng không thua kém”.

“Anh không nên cứu tôi!”, Giang Sơn đang im lặng cúi đầu, bỗng nhiên giọng nói trở nên buồn bã.

Tần Cao Văn hiểu được hắn nói vậy là có ý gì.

“Đừng để tôi xem thường anh, đừng làm kẻ hèn nhát”.

Tần Cao Văn vỗ vai hắn, nói: “Anh và bạn gái của anh đều không tồi, đừng để tôi nhìn lầm người”.

Giang Sơn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có chắc chắn sẽ thắng được ông Hai không?”.

“Tôi nói tôi giết chết ông ta dễ hơn giết chết một con kiến, anh có tin không?”.

Nếu là Giang Sơn của trước kia thì chắc chắn sẽ không tin lời nói này, dù sao ông Hai cũng có sức ảnh hưởng rất lớn ở khu vực Minh Châu. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cách nghĩ của hắn đã thay đổi.

Giang Sơn biết Tần Cao Văn không phải người ăn nói ba hoa. Lời anh nói có tám chín phần là thật.

Khi xưa, trước lúc Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long, hầu như ai cũng cảm thấy anh chắc chắn sẽ thua, nhưng kết quả thực tế ra sao?

Giang Sơn vén chăn ra, quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn, vừa khóc vừa nói: “Ân nhân, xin anh hãy giúp đỡ tôi”.

Tần Cao Văn cứ vậy nhìn hắn, hỏi: “Giúp đỡ, giúp đỡ việc gì?”.

“Giúp tôi giết ông Hai”.

Tần Cao Văn thở dài đáp: “Anh vẫn khiến tôi quá thất vọng, sớm biết như vậy, lúc đó tôi không nên cứu anh”.

Hắn không hiểu vì sao Tần Cao Văn lại nói vậy. Lẽ nào câu nói vừa rồi của mình có vấn đề gì sao?

Sau đó, hắn nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, tôi không hiểu”.

“Muốn báo thù thì nên tự mình đi báo thù, chuyện này sao có thể để người khác làm thay?”.

Giang Sơn ngừng lại trong chốc lát rồi nói: “Đương nhiên tôi hiểu đạo lý này, tôi cũng muốn trả thù cho bạn gái tôi, nhưng tôi không đủ năng lực”.

Lúc nói câu này, giọng nói của Giang Sơn chứa đầy sự chua xót và đau khổ.

Tần Cao Văn ngồi ở bên ghế nói: “Bây giờ anh không đủ năng lực, nhưng không có nghĩa sau này anh cũng không đủ năng lực”.

“Anh nói vậy là sao?”, Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt đầy hiếu kỳ, lại mơ hồ có chút mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.