Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 49




Bên này, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao nằm trên giường càng không ngủ được, ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong cơ thể, lẳng lặng thiêu đốt trong căn phòng an tĩnh, theo đêm khuya càng lúc càng khó có thể kiềm chế…

Lúc này, tại nơi khác ở thành phố, một loạt âm mưu tranh giành quyền lực lặng lẽ tiến hành.

Khương Phong ngồi trong phòng làm việc của mình, ngoài cửa sổ trời đêm tĩnh mĩnh bảo phủ bầu trời thành phố, có một cỗ áp lực nói không nên lời, hơn nữa vào lúc thành phố này dần dần yên tĩnh, cho dù là ánh sao lập loè trên bầu trời đêm, hay ánh đèn đường phồn hoa lộng lẫy, lúc này đều có vẻ buồn bã ảm đạm như vậy.

Khương Phong suy nghĩ, sang năm thành phố dự tính đẩy mạnh việc xây dựng cảnh đêm ở trung tâm thành phố, ông cho rằng nên đầu tư khoản tiền này vào việc xây dựng cảnh đêm ở khu Nam Thành, mà không phải trung tâm thành phố, nguyên nhân rất đơn giản, Trung Cảng là thành phố du lịch. Càng quan tâm đến khung cảnh ban đêm ở khu Nam Thành - nơi từ trước đến nay lấy sự nghiệp du lịch là trung tâm, tập trung 80% du khách từ bên ngoài đến ở thành phố này, xây dựng nơi đó càng xinh đẹp, mới có thể làm cho những du khách đó càng thêm vừa lòng, ngành du lịch ở Trung Cảng cũng thu được danh tiếng tốt.

Thành phố Trung Cảng ở phía bắc còn giáp biển, ngoài kinh tế mậu dịch, quan trọng nhất chính là ngành du lịch, ngành du lịch chiếm trên 50% tỷ trọng GDP của toàn bộ thành phố, nó là linh hồn phát triển kinh tế của thành phố này.

Khương Phong vẫn luôn luôn chủ trương phát triển ngành du lịch, mà thị trưởng Trần Định lại muốn phát triển tổng hợp, hơn nữa sau khi cải cách mở ra, rất nhiều thành phố lớn phía Nam đều đã mở ra cục diện lớn bằng cách thu hút đầu tư, trở thành thành phố loại một. Sau khi trải qua vài lần khảo sát, Trần Định tràn đầy tin tưởng vào việc phát triển công nghiệp tăng trưởng, thề phải xây dựng Trung Cảng thành một thành phố lớn với nền kinh tế đa dạng, cũng trở thành những thành phố loại một.

Làm một phó thị trưởng có chí lớn, dẫn dắt thành phố Trung Cảng vào hàng ngũ thành phố loại một của Trung Quốc, làm sao không phải suy nghĩ của Khương Phong ông, nhưng nếu thật sự dựa theo phương án của Trần Định, tùy tiện phát triển công nghiệp ở thành phố Trung Cảng, cái gọi là thành phố phát triển nền kinh tế đa dạng gì đó, hoàn toàn là điều vô nghĩa!

Cùng với sự phát triển công nghiệp, bên cạnh đó là ô nhiễm, một thành phố bầu trời không trong xanh, nước biển không còn sạch sẽ, thì còn phát triển du lịch cái rắm, đến lúc đó chỉ sợ kinh tế thành phố Trung Cảng không tăng trưởng, ngược lại sẽ giảm mạnh trên phạm vi lớn.

Đương nhiên, Trần Định cũng không phải kẻ ngốc, một người có thể nắm giữ cả hai chức vị thị trưởng và bí thư thành ủy, nhất định người này có chỗ khôn khéo, hoàng đế một vùng không phải nói làm là có thể lên làm, Trần Định không chỉ ủng hộ việc thu hút đầu tư một lần ở đại hội thành phố, chủ yếu còn là vì chèn ép thực lực của Khương Phong.

Khương Phong được phân công quản lý tài chính quan trọng của thành phố, đồng thời chú trọng sự phát triển của ngành du lịch của thành phố, đầu năm nay ai có chỗ dựa tốt kẻ đó có quyền hơn, Trần Định ông đường đường một hoàng đế một vùng, làm sao có thể chịu được quyền lực trong tay mình không nhiều hơn một tên Phó Thị trưởng, thu hút đầu tư là ông ta nói ra, đến lúc đó không phải ông ta phụ trách thì là tâm phúc của ông ta.

Khương Phong xoa xoa vành mắt, về chuyện chính trị, ông thật sự không muốn nghĩ nhiều, hiện tại ông chỉ muốn trở về căn phòng trong toà thị chính, nằm trên chiếc giường lớn thỏa mái dễ chịu của mình ngủ một giấc, tất cả mọi chuyện bao gồm vấn đề xử lý Đổng Hải Đào, đều đợi ngày mai rồi nói sau. Ông gọi điện thoại kêu lái xe ở dưới lầu chờ mình, mới vừa mang theo cặp công văn định rời khỏi, di động trong túi đột nhiên vang lên, là Trần Định gọi tới!

Đã trễ thế này, Trần Định chưa đi ngủ, lại còn chủ động gọi điện thoại cho ông…

Trong đầu Khương Phong hiện lên một loạt vấn đề có thể khiến Trần Định gọi điện đến, cuối cùng vẫn dừng ở việc xử lý Đổng Hải Đào, ông hít sâu một hơi, sau đó nghe điện thoại, mỗi lần nói chuyện với Trần Định vị hoàng đế một vùng này, ông đều rất kiêng kị, chỉ cần ông hơi chút lơ là lộ ra sơ hở gì, rất có khả năng bị đối phương bắt thóp, sự nghiệp chính trị của ông cũng gặp phải tai hoạ nguy hiểm ngập đầu - - đây tuyệt đối không phải khoa trương, đây là chỗ chính trị khiến người ta sợ hãi…

"Thị trưởng Trần, trễ như vậy còn gọi điện thoại đến, có việc gấp gì sao?" Khương Phong dùng giọng điệu chuyên nghiệp của mình nói với điện thoại.

"Phó Thị trưởng Khương, nghe nói ông sắp xử lý Đổng Hải Đào của cục cảnh sát trung tâm thành phố, cái này chỉ sợ không thích hợp, mặc dù Đổng Hải Đào quả thật từng làm sai trong công việc, thậm chí có hành vi trái luật, suy xét vì ổn định của cục cảnh sát thành phố, có phải phải nên hoãn xử lý trước không… Đương nhiên, đây chủ yếu là suy nghĩ cho vấn đề trị an xung quanh trung tâm thành phố." Giọng điệu Trần Định bình thản, giọng ngập mùi của kẻ làm cho nhà nước.

"Thị trưởng Trần, ông nói rất đúng, vấn đề trị an xung quanh trung tâm thành phố quả thật rất quan trọng, nhưng lần này Đổng Hải Đào có liên quan đến vụ án nghiêm trọng, bắt người dân trái phép, lại còn xảy ra tranh cãi với người dân, dùng súng chỉ vào người dân..."

Khương Phong dừng một lúc, giọng kiên định nói: "Cho nên, Đổng Hải Đào cần phải lập tức xử trí, nếu không thì sẽ có khả năng chọc giận phía tỉnh, công dân lần này bị Đổng Hải Đào bắt có liên quan tới tổng bí thư của tỉnh – Bí thư Dư."

Khương Phong đem tên bí thư Dư vừa nhắc đến, cực kỳ rõ ràng là lại muốn dựa vào lá cờ lớn như Dư Tông Hoa, nhưng mà Trần Định ở đầu bên kia điện thoại lại giống như không chút kiên dè, cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: "A, lại là bí thư Dư, lần trước Hoàng Quang Minh đắc tội người của bí thư Dư, lần này lại là người của bí thư Dư, chẳng lẽ vấn đề chính trị của thành phố Trung Cảng chúng ta sau này, đều phải xem sắc mặt bí thư Dư à?"

"Thị trưởng Trần, lời này của ông là có ý gì?" Khương Phong bình tĩnh nói, nhiều năm làm chính trị như vậy, ông hiểu rõ nhất hai chữ chính là 'Bình tĩnh'.

"Phó Thị trưởng Khương, chúng ta đều là người khôn ngoan, đều không cần nói nhiều làm gì, lần trước Hoàng Quang Minh gặp chuyện, người làm thị trưởng tôi đây không hỏi đến, kết quả ồn ào ra mạng người, bây giờ dù như thế nào cũng không thể để cho bi kịch tái diễn nữa." Giọng Trần Định bỗng lạnh lùng, nói: "Còn nữa Phó Thị trưởng, tỉnh Liêu Cương chúng ta lớn như vậy, cũng không phải là một mình tổng bí thư tỉnh định đoạt, ông vẫn là tự giải quyết cho tốt đi."

Nói xong, Trần Định liền cúp máy, nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, sắc mặt Khương Phong nặng nề, đúng như ông đoán, lại lôi ra ngọn cờ lớn Dư Tông Hoa, Trần Định tuyệt sẽ không nghe theo, xem ra việc xử trí Đổng Hải Đào, chỉ có thể bị ép chấm dứt rồi.

Cùng lúc này, trong vũ trường tại Bách Phượng Môn ở khu Nam Thành thành phố Trung Cảng, đàn em A Hổ của Phong Bưu, mang theo một đám người tới vũ trường, lập tức dẫn tới một trận ồn ào không nhỏ, rất nhiều người đang nhảy điên cuồng ở giữa sàn nhảy, hầu hết đều xuất phát từ sợ hãi vội vàng rời đi, lập tức trong sàn nhảy ít đi một phần ba người.

A Đông vừa thấy tình huống này, vội vàng dẫn theo một đám bảo vệ từ trên lầu đi xuống, đối mặt với A Hổ: "Anh Hổ, anh có ý gì, mang nhiều anh em như vậy tới chỗ chúng tôi, sợ là không ổn đâu."

A Hổ cười lạnh một tiếng, trên mặt dữ tợn run rẩy, nói: "A Đông, thằng nhãi mày thực sự không biết ăn nói, tao mang nhiều anh em tới như vậy, cũng không phải tới gây chuyện, mà đặc biệt tới cổ vũ cho chị Lệ của chúng ta, mày luôn miệng nói không ổn, không để tao và anh em tao vào mắt hả?" A Hổ nói xong, ánh mắt đàn em bên cạnh anh ta đều lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía A Đông.

"Anh Hổ, ý tôi không phải thế, cho dù A Đông tôi xem thường ai, cũng không dám xem thường anh Hổ và anh em của anh Hổ." A Đông cười ra vẻ khó xử, nói: "Nhưng mà anh Hổ, anh cũng thấy đấy, anh vừa mang các anh em của anh tới, việc kinh doanh của vũ trường chúng tôi lập tức vơi đi một phần ba..."

"A, cái này sợ gì, những người đó đi rồi, chúng ta tới tiêu phí, mau mang rượu ngon và mấy cô em xinh đẹp nhất chỗ các người lên đây, hôm nay tao và anh em tao sẽ ăn mặn ở đây."

"Anh Hổ, chúng tôi chỉ là chỗ ăn chơi bình thường, không có cô em xinh đẹp, ngược lại có rượu ngon, nhưng chúng tôi có quy tắc, uống rượu phải trả tiền rượu trước. Anh Hổ, anh xem này..." A Đông cười nói.

"Mày có ý gì, là xem thường anh Hổ của bọn tao, sợ anh Hổ của bọn tao không trả nổi tiền rượu của mày à!"

"Dám xem thường anh Hổ của bọn tao, có tin anh em bọn tao đập nát chỗ mày không, cho mày khỏi kinh doanh?"

Đàn em bên cạnh A Hổ bắt đầu ồn ào, A Hổ không ngăn cản, ngược lại treo nụ cười lạnh trên mặt, chờ mấy đàn em ồn ào chán rồi, anh ta mới cười lạnh nói với A Đông: "A Đông, đi mời chị Lệ của mày xuống đây, uống rượu nói lời xin lỗi tao, hôm nay chúng tao coi như cho qua, nếu không nghe lời… Ha ha, tao cho chỗ chúng mày ngày mai ngừng kinh doanh để sửa sang lại."

Ánh mắt A Đông lập tức lạnh lùng, nhìn chằm chằm A Hổ nói: "Anh Hổ, chúng ta đều ở cái chốn hỗn tạp này làm ăn, nên cho nhau chút mặt mũi, nhưng anh đã trắng trợn cưỡi trên đầu anh em ị phân như vậy, cũng đừng trách các anh em không khách khí, anh em bang chúng tôi cũng không phải bất tài!"

"Ha ha, A Đông, đã lâu không gặp, cánh của thằng nhóc mày đặc biệt cứng nhỉ, lại có thể dám nói với tao như vậy, có tin tao lập tức cho mày vào bệnh viện không?" A Hổ phẫn nộ đứng lên, gầm lớn.

Một tiếng gầm này, lại đưa tới rất nhiều ánh mắt, nhanh chóng lại có một phần ba người rời vũ trường.

"Vậy chúng ta thử xem!" A Đông nghiến răng nói, tuy anh biết rõ mình không phải là đối thủ của A Hổ, nhưng tên đã lên đây không giải quyết không được, A Hổ đã liên tiếp hai ngày dẫn người tới xáo trộn việc kinh doanh, chỉ cần anh ta và các anh em của anh ta vừa xuất hiện, việc kinh doanh của Bách Phượng Môn lập tức sẽ giảm đi hơn phân nửa, việc kinh doanh bị giảm hơn cũng không phải là con số nhỏ, dựa theo thống kê buôn bán bình thường của Bách Phượng Môn, ít nhất lỗ hai ba mươi vạn.

Ánh mắt A Hổ đột nhiên rét lạnh, lạnh lùng cười với A Đông, nắm chặt nắm tay đi về phía A Đông, đồng thời trên người anh ta phát ra một cỗ sát khí cường đại, bao phủ A Đông và các anh em của anh.

Đáy lòng A Đông nổi lên một trận lạnh lẽo, bản lĩnh khủng bố của A Hổ anh đã từng thấy qua, đối phương nói muốn đưa anh vào bệnh viện, đây tuyệt đối không phải đang khoác lác, đừng nói một mình anh, dù có hai anh cũng không phải đối thủ của A Hổ.

Các nhân viên an ninh phía sau A Đông cũng đều cảm giác được áp lực khổng lồ, trong lòng một đám đều sợ muốn chết.

Lúc này, một bóng dáng yểu chuyển đột nhiên từ trên lầu đi xuống, cả người Tưởng Diệp Lệ mặc quần áo màu đen, đi một đôi giày cao gót từ trên lầu đi xuống, rất xa đã lớn tiếng nói một câu với A Hổ: "Người anh em A Hổ, chúng ta uống hai ly nhé?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.