Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 43




Vẫn bị người của Cục An ninh tìm tới cửa, Lâm Côn cực kỳ buồn bực, lúc đi dọc theo bãi biển được bao phủ bởi rừng cây xanh, anh đi rất bình thường, đưa tay sờ nơi ngực bị Ngưu Đại Tráng đá lên, đúng là có chút đau.

Có thể được chọn vào Cục anh ninh, đối với một người lính mà nói đều là vinh dự cao quý không gì bằng, rất nhiều bộ đội đặc chủng khi xuất ngũ, đều chỉ mong sao đến được Cục anh ninh, nguyên nhân rất đơn giản, đến được Cục an ninh thì dù có làm chức vụ cũng cực kỳ vinh quang, thứ hai nữa là do tiền lương của Cục an ninh gấp rất nhiều so với lương của nghề nghiệp khác nếu chuyển nghề. Xã hội này rất thực tế, muốn có chỗ đứng để sống thoải mái, đầu tiên là ví tiền phải thật dày.

Nhưng Lâm Côn hiện tại không thiếu tiền, đã công khai kí hợp đồng dài hạn với Sở Tướng Quốc, trên hợp đồng ghi số lương là 7 vạn, tiền lương này chưa cần so sánh với đãi ngộ của Cục an ninh, quan trọng là số tiền này đã thỏa mãn mong muốn của Lâm Côn. Anh từ nhỏ đã sống và lớn lên ở nông thôn, về sau lại sống trong quân đội rèn luyện 8 năm, tất cả đều là một cuộc sống bình thường giản dị. Một tháng có 7 vạn tiền lương, anh muốn tiêu xài thế nào cũng không hết.

Lúc còn trong quân đội, Lâm Côn luôn tự nghiêm khắc với bản thân, cái gì cũng phải làm tốt nhất, lại thêm chút tài năng thiên phú, cho nên trở thành chỉ hủy trưởng binh đoàn quân khu Lang Nha ở Mạc Bắc. Nhưng sau khi xuất ngũ cả cuộc sống và sự nghiệp, thái độ của anh đúng là không còn nhiệt tình hăng hái như trước, nói trắng ra chính là không có chí tiến thủ. Có ăn có uống, có chỗ ở có xe chạy, có vợ và có con trai, thế là đủ rồi.

Dù Lâm Lâm không phải con ruột của anh, thái độ của Sở Tĩnh Dao đối với anh vẫn luôn đối chọi, nhưng anh thích Lâm Lâm là sự thật, thằng nhóc kia thích anh cũng là sự thật. Còn người vợ xinh đẹp trên danh nghĩa kia, Lâm Côn tin tưởng phẩm chất và ngoại hình đầy quyến rũ của mình sẽ chinh phục được cô, huống chi còn có thằng nhóc Lâm Lâm giúp đỡ.

Mày Lâm Côn cau mày đi vào biệt thự, ít nhiều vẫn có chút ủ rũ, nói 1000 so với 1 vạn, Cục an ninh hẳn không tha cho anh dễ dàng như vậy, chỉ trách bản thân anh lúc trong quân đội quá xuất sắc, tục ngữ có câu "Mũi tên bắn chim đầu đàn", đây không phải lời khen ngợi, nhưng dùng để hình dung hoàn cảnh của anh lúc này thì thật chính xác.

"Thôi, được thế nào thì thế đó đi, dù sao ông đây cũng không dễ dàng chịu bước vào Cục an ninh được, muốn ông đây hi sinh vì Cục an ninh, còn phải xem tấm lòng của họ rồi." Lâm Côn thầm nhủ.

Không để ý đã đi tới gần biệt thự số bảy, không đúng, phải là trước cửa lớn của biệt thự số 6. Lâm Côn vô tình nhìn thoáng bên trong căn nhà, chỉ thấy Chương Tiểu Nhã đang ngồi ở trên sân thượng ngẩn người. Trời lúc này đã xám xịt, đèn đường trong khu biệt thự đều bật lên, đèn trên đầu Chương Tiểu Nhã cũng sáng trưng, ánh đèn trắng chiếu vào gương mặt trắng như ngọc của cô, bao phủ lên ngoại hình xinh đẹp rung động lòng người của cô, mái tóc đen nhánh rũ trên vai, theo gió đêm thổi nhẹ nhàng bay, cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, đôi mắt trong suốt đang ngẩn ra.

Chương Tiểu Nhã đột ngột nâng mắt lên, vừa lúc nhìn về phía của Lâm Côn, Lâm Côn nhanh chóng bước nhanh hơn, vội vàng đi qua cổng của biệt thự số 6, nhưng Chương Tiểu Nhã vẫn nhìn thấy anh, đôi lông mi xinh đẹp nhẹ chớp, mím miệng nói nhỏ: "Chạy gì chứ, người ta cũng không thể ăn anh!"

Sau khi nói xong, cô gái nhỏ lại rơi vào dòng suy nghĩ, lúc chạng vạng người khiêm tốn nhất ở Yên Kinh kia gọi điện thoại cho cô, nói đã sắp xếp cho cô hai vệ sĩ, nguyên nhân cụ thể thì ông nội lại không nói, nhưng cô gái nhỏ lập tức suy nghĩ, có lẽ nào ông nội âm thầm sắp xếp gián điệp bên người cô?

Cô muốn một cuộc sống an tĩnh không sóng gió không bị gò bó trói buộc, một người một mình sống trong biệt thự to lớn này, dù có chút trống trải nhưng thật sự rất thoải mái, nếu đột nhiên có vệ sĩ bước vào, ít nhiều cũng sẽ không tự nhiên, nếu là nữ thì còn đỡ, là nam thì thật.....

Nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ, nhưng sau đó ông nội lại nói, lần này sắp xếp vệ sĩ cho cô sẽ khiến cô vui vẻ, cô cũng không trông mong gì vào cái vui vẻ đó, chỉ cần đừng mang đáng sợ đến cho cô đã tốt lắm rồi.

"Là nam, hay là nữ nhỉ? Nam nhất định là người khỏe mạnh cơ bắp, nữ cũng như vậy thôi...." Cô gái nhỏ thì thầm lẩm bẩm, trong đầu tưởng tượng tới cảnh một người đàn ông thô kệch đứng trước mặt cô, đứng nghiêm trang thẳng tắp, đeo một chiếc kính với khí thế dữ dằn, giọng nói nghiêm túc nói với cô: "Chào cô chủ!" Hoặc là một người phụ nữ khỏe mạnh mặc tây trang, bắp thịt vạm vỡ đến ngực cũng rắn như đá, trên mặt cũng xuất hiện dấu vết của cơ bắp, cô ta trầm giọng nói: "Chào cô Chương, tôi do ông Chương phái tới làm vệ sĩ cho cô!"

Chương Tiểu Nhã rùng mình một cái, mỗi đường cong đều đã cường tráng quá mức, không có chút dịu dàng nào, cô là một cô gái thùy mị hoạt bát, thích kiểu mềm mại nhẹ nhàng.

Trong đầu đang hiện lên vô số hình ảnh, cửa biệt thự rộng mở xuất hiện một bóng dáng, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt bước vào, trên chân đi đôi giày cao gót được đèn đường rọi vào, trên đôi giày là các viên kim cương nhỏ óng ánh phản quang rất đẹp.

Ánh mắt Chương Tiểu Nhã nhìn người đó từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ đang đi tới, mày nhíu lại, hỏi: "Cô tìm ai vậy?" Giọng nói có chút không thân thiện, đây là bản chất của cô gái xinh đẹp, gặp được người có ngoại hình xinh đẹp giống mình, hoặc là hơn mình, trong lòng sẽ sinh ra ghen tị, hơi có địch ý.

"Cô Chương?" Lục Đình cười dịu dàng, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, kết hợp với khí chất hơn người của cô ấy, dưới màn đêm và ánh đèn, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, tràn đầy mị lực.

"Là tôi, cô là ai?" Chương Tiểu Nhã hỏi, giọng nói vẫn có chút ghen tị, trong lòng cũng kinh ngạc, nhủ thầm: "Chẳng lẽ đây là vệ sĩ ông nội cho mình? Đẹp quá!"

"Xin chào, tôi là Lục Đình, tôi có thể lên lầu nói chuyện không?" Lục Đình nở nụ cười dịu dàng, khiến người ta không thể từ chối, cô vẫn thông minh khen một câu: "Cô Chương, cô ngoài đời còn đẹp hơn trên hình nhiều."

"Vậy sao?" Khóe miệng Chương Tiểu Nhã mỉm cười, ghen tị trong lòng cũng vơi đi không ít, "Cô lên đây đi."

Lục Đình đi giày cao gót bước vào biệt thự, bước chân của cô không có chút âm thanh, cả người như đang lướt nhẹ trên mặt đất, lúc lên cầu thang vì không muốn cho Chương Tiểu Nhã cảm thấy mình không bình thường nên cố tình phát ra tiếng, giày cao gót giẫm xuống nền nhà bằng ngọc thạch, 'cạch' vài tiếng đã lên đến nơi.

Nói như thế nào cô cũng là con nhà danh gia, lễ nghi tiếp khách cơ bản vẫn phải có, trong tủ lạnh không có đồ uống gì đặc biệt, Chương Tiểu Nhã lấy hai chai nước khoáng ra, đặt lên bàn trà ở ban công.

"Mời ngồi, cô Lục." Lục Đình nhìn qua cũng đã hơn 20 tuổi, cho nên Chương Tiểu Nhã gọi cô Lục.

"Cảm ơn." Lục Đình cười lễ phép nói, dù nụ cười trên mặt, hay giọng điệu nói chuyện, đều thể hiện cô là một đóa sen hướng nội thầm lặng có chiều sâu.

"Cũng không có gì đặc biệt tiếp đón, cô uống tạm chai nước." Chương Tiểu Nhã lễ phép cười nói, ánh mắt nhìn Lục Đình cũng dịu đi nhiều, sự ghen tị với khí chất dịu dàng lãnh đạm của Lục Đình cũng dần tan biến.

Đây là bản chất trời sinh của Lục Đình, cô tự nhiên thư thái, tính cách dịu dàng, tất cả rất dễ thu hút người khác, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc, cũng không biết vì sao mà tên điên nhà bên cạnh lại không chút động tâm như vậy.

Lục Đình uống một ngụm nước, sau đó cười giới thiệu bản thân với Chương Tiểu Nhã, cùng với mục đích cô ấy tới lần này, thân phận của cô ấy là một thành viên hoạt động đặc biệt của Cục an ninh quốc gia, cô ấy tới để bảo vệ Chương Tiểu Nhã, đương nhiên chỉ một mình cô ấy thì không đủ, còn có một người khác nữa.

Khi Chương Tiểu Nhã hỏi người còn lại là ai, Lục Đình không nói ra, chỉ cười nói: "Người kia vẫn chưa đồng ý, đợi anh ấy đồng ý cô tự nhiên sẽ biết..."

Chương Tiểu Nhã có chút không vừa ý với điều này, nhưng cũng không hỏi cặn kẽ, hỏi Lục Đình: "Cô Lục, về sau cô muốn sống ở đây?"

"Đương nhiên, vì từng giây từng phút phải bảo vệ cô an toàn." Lục Đình cười dịu dàng nói, dáng vẻ tự nhiên thoải mái, như con gái nhà quyền quý, hoặc là đã được học tập để trở thành người con gái ưu tú.

"À..." Chương Tiểu Nhã gật đầu, đáp lại một câu: "Không thành vấn đề, nhưng cô phải nộp tiền thuê nhà." Đây coi như là cách trả thù của cô, ai bảo cô ấy đẹp như vậy, để cô sinh lòng ghen tị, ai cho cô ấy thừa nước đục thả câu, không nói cho cô biết người kia là ai, cô liền cho tính sổ trước!

Lục Đình hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Được, chờ ngày mai tôi sẽ báo lại với tổ chức, tiền thuê nhà chắc là có thể trả được." Sau đó hỏi luôn: "Cô và người đàn ông nhà bên cạnh kia sống chung tốt chứ?"

Chương Tiểu Nhã lập tức cảnh giác, hơi có ý uy hiếp: "Cô cũng đừng có suy nghĩ muốn đánh nhau với anh Lâm, nếu không tôi sẽ bảo ông nội tôi đưa cô đi!"

Lục Đình cười rộ lên, mặc dù cô chưa từng học qua ngành tâm lý học, cũng có thể nhìn ra cô gái trước mặt có cảm tình với vị Vua Sói của Mạc Bắc kia, nhưng lại như không có, thật thú vị.

Bên này Chương Tiểu Nhã cùng trò chuyện vui vẻ với Lục Đình, bên kia, tại bệnh viện thành phố, Ngưu Đại Tráng ôm cái đầu bị đá xanh tím, nằm trong một phòng bệnh riêng truyền nước biển, một y tá mặt đầy tàn nhang đứng bên cạnh giường cậu ta, viết lên bệnh án: "Ngưu Đại Tráng, chấn động não nặng..."

Ngưu Đại Tráng nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, trong đầu đều là hình ảnh hai chân Lâm Côn đạp trên không trung, tính tình cậu ta không chỉ ngang bướng, lại còn là một người cố chấp, thích nghiên cứu phá giải chiêu thức. Cậu ta như bị đắm chìm vào hình ảnh đó, suy nghĩ một lúc lâu phải chống đỡ hai chân kia như nào, sau một lúc suy nghĩ trầm tư, cậu ta đột ngột mở mắt, hai mắt trừng lớn nói: "Có!" Đột nhiên phản ứng như vậy dọa y tá sợ hãi giật thót.

Lâm Côn về tới nhà, Lâm Lâm đang ngồi ở phòng khách lầu 1 xem hoạt hình, trong phòng bếp có tiếng Sở Tĩnh Dao đang nấu nướng, thỉnh thoảng lại có tiếng cô bị sặc ho khan vì khói dầu mỡ, Lâm Lâm nhìn thấy Lâm Côn về, lập tức vui vẻ chạy tới, ôm đùi anh thân mật gọi: "Cha!"

Lâm Côn yêu thương vỗ vỗ đầu cậu bé, nói: "Con ngoan ngoãn xem hoạt hình đi, cha đi giúp mẹ nấu cơm."

"Vâng ạ..." Cậu bé bước tới trước mặt Lâm Côn, nhỏ giọng nói: "Cha, mẹ hình như vẫn giận đó, cha nhất định phải dỗ được mẹ nha.... Phụ nữ đều thích dỗ dành, cha cố lên nhé!"

Lâm Côn cười xoa đầu cậu bé, đừng nhìn thằng nhóc này chỉ mới 5 tuổi, thường thường lúc nói chuyện như ông cụ non cái gì cũng biết, bây giờ đã biết phụ nữ đều thích dỗ dành, lớn lên không phải muốn làm thần tình yêu sao?

Lâm Côn đi tới cửa phòng bếp, Sở Tĩnh Dao đang bận xào rau, anh cố ý ho hai tiếng, thu hút sự chú ý của cô, Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, không phản ứng gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.