Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 26




Lâm Côn tốn hết nước bọt, thằng nhóc kia mới hứa không nói cho Sở Tĩnh Dao biết anh từng thấy bươm bướm nhỏ của Sở Tĩnh Dao, đương nhiên vì thế anh cũng trả giá lớn, tối hôm nay trước khi đi ngủ phải kể mười chuyện về siêu nhân cho thằng nhóc.

Buổi tối đi ngủ, Tiểu Sở Lâm vẫn ngủ ở giữa, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao ngủ hai bên, một nhà ba người đắp chung một cái chăn lớn.

Trẻ con đi ngủ rất nhanh, một thoáng chốc đã khò khò, Lâm Côn nằm trên giường lại không hề buồn ngủ, nửa đêm lúc anh còn chưa ngủ, lại nghe thấy Sở Tĩnh Dao bên cạnh nhỏ giọng rên, sau đó xuống giường khập khiễng đi tới phòng khách, một trận tiếng động rầm rầm rất nhỏ truyền đến, hình như cô đang tìm cái gì đó.

Lúc này Lâm Côn sực nhớ, anh vốn định mát xa chân cho Sở Tĩnh Dao, lại không cẩn thận quên mất.

Lâm Côn cũng lặng lẽ xuống giường, đi tới phòng khách, Sở Tĩnh Dao đang ngồi trên ghế sofa thoa thuốc lên mắt cá chân, vừa thoa thuốc vừa nhíu mày khó chịu, cũng khó trách, mắt cá chân đã sưng như trứng chim, không đau mới là lạ.

Lâm Côn đi về phía Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói chuyện. Lâm Côn ngồi xổm trước mặt Sở Tĩnh Dao, cầm lấy thuốc trong tay cô, nhìn nhìn nói: “Thuốc này chỉ có tác dụng giảm đau, trị phần ngọn không trị được gốc.”

Sở Tĩnh Dao xoa mắt cá chân không nói chuyện, trên trán bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi, mày cau mặt nhăn.

“Em chờ anh một chút.”

Lâm Côn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, mang từ bên trong ra một chậu nước ấm và một chiếc khăn lông, đặt chậu nước trước mặt Sở Tĩnh Dao, khăn mặt vắt lên trên vai mình, nói với Sở Tĩnh Dao: “Bỏ chân vào trong nước.”

Sở Tĩnh Dao không động đậy, Lâm Côn chủ động nắm chân cô bỏ vào chậu nước, Sở Tĩnh Dao bị nước nóng làm bỏng 'hí' một tiếng, Lâm Côn cúi đầu một bên dùng nước nóng xoa lên mắt cá chân của cô, vừa nói: “Kiên nhẫn một chút, như thế này sẽ không đau nữa.”

Sở Tĩnh Dao cắn răng nhịn xuống, nhìn Lâm Côn cúi đầu vẻ mặt chăm chú, không nói rõ cảm giác trong lòng.

Sau khi xoa nước nóng một lúc, Lâm Côn bắt đầu lấy tay nhẹ nhàng mát xa mắt cá chân của Sở Tĩnh Dao, cảm giác đau đớn lập tức lại tới nữa, nhưng đồng thời cũng có thêm một trận thoải mái không nói lên lời, Sở Tĩnh Dao không khỏi khẽ hừ một tiếng, một tiếng hừ này cực kỳ ái muội, lại như đang rên rỉ.

Lâm Côn ngẩng đầu nở nụ cười với cô, đôi má Sở Tĩnh Dao lập tức nóng bỏng, ngậm miệng cắn chặt răng.

Theo lực mát xa càng lúc càng lớn, biên độ động tác càng ngày càng mạnh, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân càng ngày càng nhẹ, trái lại cảm giác thoải mái càng ngày càng nhiều hơn, rất giống từng dòng điện từ mắt cá chân truyền ra toàn thân, thân thể thoải mái dần dấy lên từng trận cảm giác tê dại, Sở Tĩnh Dao không khỏi lại hừ một tiếng, một tiếng này càng thêm ái muội hơn một tiếng kia, rất giống tiếng phát ra lúc trên giường.

Sở Tĩnh Dao vội vàng che miệng mình, đôi má nóng hừng hực, Lâm Côn cúi đầu cười nói: “Có cái gì mà thẹn thùng, thoải mái thì kêu lên, hai chúng ta cũng không phải trẻ con, Lâm Lâm cũng đã lớn như vậy rồi.”

Sở Tĩnh Dao che miệng không hé răng, ánh mắt trái lại trợn trừng lườm Lâm Côn một cái, ý là đừng nói bừa.

“Xong rồi!”

Lâm Côn bỏ chân Sở Tĩnh Dao ra khỏi chậu rửa mặt, dùng khăn mặt lau khô thay cô, ngẩng đầu nói: “Em thử cử động một chút, xem còn đau nữa không.”

Sở Tĩnh Dao khẽ động mắt cá chân, vậy mà thật sự không cảm thấy đau nữa rồi.

“Sao rồi?” Lâm Côn hỏi.

“Không đau rồi.” Sở Tĩnh Dao nói.

“Vậy đứng lên từ từ bước hai bước.”

Sở Tĩnh Dao đứng lên, chân không chạm đất ngập ngừng bước hai bước, sau đó bắt đầu đi bình thường, cơn đau ở mắt cá chân vẫn còn, nhưng đã không đáng kể nữa.

“Sao rồi?” Lâm Côn hỏi.

“Gần như không cảm giác thấy đau nữa.” Sở Tĩnh Dao vui vẻ nói.

“Vậy đi được rồi, dọn dẹp một chút rồi mau đi ngủ đi, buổi sáng ngày mai tỉnh lại chắc là sẽ không đau nữa, nhưng hai ngày tới nhớ kỹ đừng đi giày cao gót, nếu không cẩn thận lại bị trẹo nữa, sẽ lâu khỏi hơn.” Lâm Côn dặn dò.

“Ừ....” Sở Tĩnh Dao nói.

Lâm Côn bưng chậu rửa mặt và khăn mặt, đi về phía phòng vệ sinh, lúc này phía sau truyền đến tiếng của Sở Tĩnh Dao: “Cảm ơn anh nhé...” Tiếng không lớn, nhưng có thể nghe ra là lời chân thành phát ra từ nội tâm.

Lâm Côn dừng bước, mỉm cười nhưng không quay đầu lại, tiếp tục bưng chậu rửa mặt đi tới phòng vệ sinh.

Đổi chỗ ở mới, buổi tối Chương Tiểu Nhã mất ngủ, thật ra cô mất ngủ cũng không hoàn toàn bởi vì đổi chỗ mới, mà vì người đàn ông ở nhà bên cạnh kia, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ban ngày giúp cô hiểu biết thêm về Lâm Côn một chút, biết rõ xuất thân hồi nhỏ của anh, cũng nhìn ra anh nhiệt tình với người bạn kia.

Hiện tại xã hội này, rất nhiều cô gái coi thường những người con trai xuất thân nông thôn, bởi vì nông thôn nghèo khó, xã hội bây giờ lại sùng bái đồng tiền, ví dụ điển hình chính là ba bạn cùng phòng của cô trước kia, mỗi khi nói đến bạn học nam xuất thân nông thôn, trong lời nói đều kèm theo giọng điệu coi thường và khinh miệt.

Hôm nay, cô xin phép nghỉ học một ngày, ba người bạn cùng phòng kia biết hôm nay cô muốn chuyển nhà, lại không một người nói muốn giúp cô, chỉ có Tưởng Hiểu San coi như quan tâm hỏi cô muốn chuyển đến đâu, cô nói một câu là một nơi rất cao, Tưởng Hiểu San lập tức không nói thêm, ôm vở đi học.

Buổi chiều về đến nhà, cô đặt hai chậu hoa Hà Thúy Hoa đưa cho cô ở cửa sổ phòng ngủ, hai chậu hoa một chậu là giỏ treo, một chậu Lục La, sau đó cô chụp một tấm hình đăng trên trang cá nhân, trên ảnh chụp vừa lúc xuất hiện một khoảng cảnh biển, sau đó phía dưới lập tức có tin Lưu Thiến nhắn lại: ‘Đây là nơi nào thế?’

Có thể là hiểu rõ nguyên nhân, sau khi nhìn thấy Lưu Thiến nhắn lại, Chương Tiểu Nhã theo bản năng cảm giác được vị chua trong lời của cô ta. Đã là phụ nữ hám tiền gần như đều có một điểm giống nhau - - thích đố kỵ.

Sau đó còn có thêm người khác nhắn lại, phần lớn là muốn biết cô ở đâu, lại không ai quan tâm hai chậu hoa kia, thật ra cô muốn nghe được có người nói một câu: ‘Oa, hoa nhỏ đẹp thế.’ Đáng tiếc là không có.

Lúc ăn cơm tối, cô gọi đồ ăn mua ngoài, một miếng bít tết nướng thơm ngon, cùng một phần salad đắt tiền, ngoài ra còn có một chai rượu vang đỏ, cô không định uống rượu, chai rượu vang đỏ kia chỉ là trang trí.

Cô bày miếng bít tết, salad, rượu vang đỏ trên bàn đá cẩm thạch sang trọng trong nhà ăn, sau đó lại chụp tấm hình đăng lên trang cá nhân, tiêu đề viết: Bữa cơm đầu tiên ở nhà mới…

Rất nhanh lại có người nhắn lại, lần này là Tưởng Hiểu San, cô ta nhắn lại nói: ‘Bít tết là Pizza Hut?’

Chương Tiểu Nhã lập tức đáp lại tên nhà hàng Tây nổi tiếng, một bữa ba thứ này quả thật mua từ đó.

Tưởng Hiểu San không lập tức nhắn lại, hơn mấy phút sau mới nhắn lại hai chữ: ‘Ha ha...’

Chương Tiểu Nhã lập tức ngửi được mùi dấm chua rất nồng, trong lòng cô đắc ý và sung sướng nói không lên lời, giả bộ làm ‘cô gái nghèo khó’ nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều sự coi thường, hôm nay cuối cùng có cơ hội xả giận.

Nổi lên hứng trí, kế tiếp cô lại chụp mỗi góc của biệt thự, sau đó đăng từng tấm lên trang cá nhân, tấm hình sau cùng là cô đứng ở ban công ngoài trời trên tầng hai chụp cảnh hoàng hôn xuống biển, một mảnh trời đỏ rực, mặt biển trong vắt dập dờn sóng xanh ánh vàng, vô cùng đẹp.

Rất nhanh, người coi trọng đồng tiền nhất trong ký túc xá - Hoàng Lỵ Lỵ - lập tức gọi điện thoại, giọng điệu khách khí trước nay chưa từng có hỏi: “Này, Tiểu Nhã nè, cậu chuyển nhà hả, hôm nay đi học gấp, không giúp cậu chuyển nhà thật sự là ngại quá.”

Chương Tiểu Nhã bình tĩnh cười nói: “Không sao.”

Hoàng Lỵ Lỵ hỏi: “Cậu chuyển đến đâu vậy hả?”

Chương Tiểu Nhã cười nói: “Không phải cậu đã biết rồi sao.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng Hoàng Lỵ Lỵ cười xấu hổ, chợt hỏi: “Tiểu Nhã, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Chương Tiểu Nhã cười nói: “Đây là tiền của tôi.”

Hoàng Lỵ Lỵ không bỏ qua, thăm dò hỏi: “Cậu trúng số độc đắc hả?”

Chương Tiểu Nhã buồn cười nói: “Không có.”

“Cậu giấu mua cổ phiếu hả?”

“Không phải.”

“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nể tình chúng ta là bạn cùng phòng, cậu nói cho mình biết đi.”

Chương Tiểu Nhã nói: “Tôi đã nói là tiền của tôi rồi đó thôi, có chuyện khác không, không có chuyện khác tôi cúp đây.”

Giọng Hoàng Lỵ Lỵ biến đổi, mùi giấm chua kia hoàn toàn bốc ra, hừ lạnh nói: “Chương Tiểu Nhã, đừng cho là bọn tôi không biết, chắc chắn cô được người giàu có bao nuôi, nếu không chỉ bằng cô sao có thể ở biệt thự? Cô cứ ở biệt thự ghẻ của cô đi, chúng tôi không thèm, khoe khoang thân thể của mình, đáng xấu hổ!”

Chương Tiểu Nhã không phẫn nộ, chỉ thở dài một hơi, nói: “Các cậu thật là nhàm chán, sao không thể hy vọng người khác tốt hơn, các cậu đã nói tôi dựa vào người giàu có, vậy coi như tôi dựa đi.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, đối với loại người cực kỳ dối trá hám tiền này, cô phản ứng thêm cũng là lãng phí cuộc đời.

Không ngủ được, Chương Tiểu Nhã ngồi ở ban công ngoài trời trên tầng hai, có thể nhìn về phía biệt thự số bảy, cô nhìn đèn ở biệt thự số bảy vẫn sáng, đang nghĩ anh cũng không ngủ được, đèn tắt cô bỗng nhiên cảm thấy rất cô độc.

Có lẽ là quá nhàm chán, trong lòng Chương Tiểu Nhã đột nhiên nổi lên ý nghĩ, mình có nên mua một cái xe không, càng kích thích ba người Hoàng Lỵ Lỵ, ba người đó cả ngày khoe khoang đắc ý, lại không một ai có xe, hơn nữa mua xe về sau cũng thuận tiện, đi học cũng không cần bắt xe.

Cô lập tức cầm lấy điện thoại gọi điện cho ông cụ khiêm tốn nhất thành phố Yên Kinh, ông cụ quanh năm quen ngủ trễ, không cần lo lắng quấy rầy ông, sau khi điện thoại kết nối, cô trực tiếp mở miệng sư tử há mồm đòi ăn: “Ông nội, ngày mai con muốn đi mua một chiếc xe, ông chuyển cho con một trăm vạn nhé!”

Ông cụ còn hào phóng hơn: “Được, cháu gái, muốn mua thì mua cái yêu thích, ta chuyển cho con hai trăm vạn, không đủ lại nói với ông nội.”

Chương Tiểu Nhã trêu chọc nói: “Ai da, ông nội, sao đột nhiên ông lại rộng rãi như vậy?”

Ông cụ cười ha ha nói: “Ai bảo ta có tiền.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.