Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 22




Thật khó để ngừng nói chuyện khi gặp lại sau một thời gian dài, Lâm Côn ngồi trong cửa hàng của Trương Đại Tráng, Hà Thuý Hoa lấy ba chai nước khoáng đưa cho Lâm Côn, Trương Đại Tráng, Chương Tiểu Nhã, Trương Đại Tráng khi còn nhỏ là người nói nhiều, lần này lại càng thao thao bất tuyệt hơn, nói qua tình huống của những bạn học với Lâm Côn một lần, hơn nữa còn nói cho Lâm Côn cuối tháng này có một buổi họp lớp.

Lúc nhỏ Lâm Côn sống ở quê, nhận nuôi anh là một ông cụ cô đơn, thời trẻ ông cụ từng tham gia kháng chiến chống Mỹ, từng là cảnh vệ số một của tham mưu, về sau trong một lần chiến đấu bị thương nghiêm trọng, mù một mắt què một chân, nhưng chiêu thức Lâm Côn đánh nhau khi còn nhỏ đều là ông dạy.

Đối với thân thế của chính mình, Lâm Côn vẫn mù mịt, ông cụ nói nhặt được anh ở cổng thôn, vào năm thứ hai anh nhập ngũ, ông cụ qua đời, lúc ấy anh quỳ gối gào khóc giữa sa mạc lớn ở Mạc Bắc, về sau có một cơ hội về nhà thăm viếng, anh về quê nhà, vốn định về quỳ bái trước mộ ông cụ, mới biết được ông cụ không cả có mộ phần, tro cốt trực tiếp rắc vào con sông trước thôn, anh quỳ gối trên bờ sông kia dập đầu lạy ba cái, thắp một nén nhang, sau đó cũng không quay trở lại lần nào.

Thoáng một cái đã hơn năm năm rồi…

Kỳ thực quê Lâm Côn cách thành phố Trung Cảng không xa, khoảng bảy tám trăm dặm, từ trong miệng Trương Đại Tráng biết được, hiện tại phần lớn bạn học lúc nhỏ đang làm việc ở thành phố Trung Cảng, đây cũng là điều kiện sẵn có để tổ chức buổi họp lớp này.

Rất nhiều bạn học đã mua nhà và kết hôn ở thành phố Trung Cảng, tốt nhất trong số đó là lớp phó học tập tiểu học - Hoàng Quyền, anh ta mua một căn hộ ở tiểu khu ven biển, rộng hơn 100 mét vuông, giá nhà gần 200 vạn.

Nhắc tới Hoàng Quyền, trong đầu Lâm Côn lập tức hiện ra hình tượng một người đàn ông nhỏ gầy mắt tam giác, bộ dáng Hoàng Quyền giống mẹ anh ta, đầu óc lại giống người cha làm kế toán trong thôn, xoay chuyển rất nhanh, mà còn nhiều mưu ma chước quỷ, còn nhỏ đã biết nịnh nọt, còn là trò cưng của giáo viên, bình thường hay báo cáo mấy chuyện nghe ngóng được cho giáo viên, vì vậy Lâm Côn đánh anh ta không ít lần…

Hiện tại nhớ lại, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lâm Côn cười thầm trong lòng, người như Hoàng Quyền, ở cái xã hội hoãn tạp này cực kỳ bình thường, xã hội này hại rất nhiều người thành thật, lại giúp đỡ cho người như Hoàng Quyền.

Nói đến mấy bạn học mua được nhà kia, trên mặt Trương Đại Tráng hiện lên hâm mộ nói không nên lời, hiện anh ta và vợ vẫn thuê nhà ở trong tầng hầm, nói đến nhà ở của mình, Trương Đại Tráng xấu hổ gãi đầu, “Côn Tử, lẽ ra tôi nên mời cậu vào trong nhà ngồi một chút, nhưng hoàn cảnh chỗ tôi thật sự rất tệ, nếu không như vậy đi, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ ngồi, gần đây có một quán rất được, hai ta vừa uống vừa tán gẫu?”

Lúc này Lâm Côn mới ý thức được đã gần bốn giờ chiều, Tiểu Sở Lâm đúng 4 giờ rưỡi tan học, trước anh đã hứa với Sở Tĩnh Dao, mỗi ngày nhất định phải đi đón con trai tan học, lúc Sở Tĩnh Dao có rảnh rỗi thì hai ngược cùng đi, nếu Sở Tĩnh Dao không rảnh thì anh đi một mình, đây kỳ thật cũng là ý nguyện của Tiểu Sở Lâm, thằng bé mong đợi cha lâu như vậy, đương nhiên muốn mỗi ngày cha đều đón nó tan học.

Lâm Côn cười nói với Trương Đại Tráng: “Đại Tráng, hôm nay không được rồi, tôi phải đi đón con trai tan học.”

Vừa nghe lời này, Trương Đại Tráng lập tức kinh ngạc không nhỏ, vốn tưởng rằng hiện tại Lâm Côn đang làm bảo vệ, khẳng định muốn thu nhập không có thu nhập, muốn nhà ở không nhà ở, lấy điều kiện này có thể được em gái Chương Tiểu Nhã thiên sinh lệ chất để ý đã xem như kỳ tích, không ngờ anh đã sinh con, mà còn đã đi học rồi!

Lại nhìn Chương Tiểu Nhã, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân, thấy thế nào tối đa cũng hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy mà con đã đi học, vậy chẳng phải cô mười lăm mười sáu tuổi đã sinh con?

Trương Đại Tráng lập tức rối loạn, vẻ mặt Hà Thuý Hoa cũng rất kinh ngạc, hai vợ chồng nhìn Lâm Côn, lại nhìn Chương Tiểu Nhã, Trương Đại Tráng ở trong lòng dựng thẳng ngón tay cái với Lâm Côn, ý tứ là bạn thân cậu quá có năng lực! Hà Thuý Hoa lại nhìn Chương Tiểu Nhã than thở dưới đáy lòng, tuổi trẻ thật tốt, sinh con xong dáng người khôi phục tốt như vậy.

“Đại Tráng, Thúy Hoa, tôi đi trước, hôm nào có thời gian, chúng ta đi làm vài chén.” Lâm Côn đứng dậy tạm biệt, vỗ bả vai Trương Đại Tráng, cười nói: “Anh em, có việc gọi điện thoại.”

“Uhm.” Trương Đại Tráng gật đầu, nở nụ cười thật thà chất phác phúc hậu, cái răng cửa thiếu mất một nửa càng tăng thêm hài hước, giữa lúc hoảng hốt anh ta giống như trở về lúc còn nhỏ, khi đó Lâm Côn thường xuyên nói với anh một câu: “Anh em, ai bắt nạt cậu nói cho tôi biết.”

Trương Đại Tráng vẫn đưa Lâm Côn đến cổng lớn chợ nông sản, ngoài cổng có hai chiếc taxi đang đỗ, Chương Tiểu Nhã ôm hai chậu hoa nhỏ Hà Thuý Hoa đưa cho cô lên xe trước, Trương Đại Tráng kéo Lâm Côn đến một bên nói nhỏ: “Côn Tử, lần họp lớp này, có thể Chu Hiểu Nhã cũng tới.”

Nụ cười trên mặt Lâm Côn hơi cứng đờ, trong đầu lập tức hiện ra một cô gái tóc dài phất phơ, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, giọng nói và dáng điệu nụ cười của cô, đến nay vẫn giữ lại rõ ràng trong đầu anh.

“Uhm, tôi biết rồi.” Lâm Côn nở nụ cười, xoay người ngồi vào xe taxi. Xe taxi đã đi xa, Trương Đại Tráng còn đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, “Cậu vẫn lại chưa quên cô ấy.”

Trương Đại Tráng về tới cửa hàng, trong tay Hà Thuý Hoa cầm một tờ một trăm đồng đứng ở chỗ đó, vẻ măt không thích hợp lắm, Trương Đại Tráng vội hỏi làm sao vậy, có phải nhận tiền giả hay không, Hà Thuý Hoa lắc đầu, chỉ vào chỗ Lâm Côn vừa ngồi nói: “Đây là tìm thấy dưới cái ghế kia.”

“Nhất định là Côn Tử làm rơi…” Trương Đại Tráng vừa nói, vừa lấy ra điện thoại muốn gọi cho Lâm Côn, lúc sắp gọi, anh ta lại để điện thoại xuống, nói với Hà Thuý Hoa: “Thôi, tiền này khẳng định là Côn Tử cố ý để lại, cậu ấy thấy chúng ta không dễ dàng, không thể lấy không hai chậu hoa kia.”

Hà Thuý Hoa nói: “Đại Tráng, chúng ta vẫn nên trả lại tiền cho Côn Tử đi, hai chậu hoa kia là em tặng cho em gái Tiểu Nhã, hiện tại thành cái gì, lại nói hai chậu hoa kia cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy, anh mau gọi điện thoại cho Côn Tử đi.”

Trương Đại Tráng cười nói: “Vợ à, không cần đâu, em không biết Côn Tử, cậu ấy coi anh là anh em mới như vậy.”

Hà Thuý Hoa nhìn Trương Đại Tráng, thở dài nói: “Được rồi, em không hiểu thế giới đàn ông các anh, chỉ cần anh đừng anh em như tay chân, coi em như quần áo thì tốt rồi.”

Trương Đại Tráng cười ha ha nói: “Vợ à, đó tuyệt đối không thể!”

Hà Thuý Hoa cười trừng anh ta một cái.

Lúc này, cửa cửa hàng đột nhiên truyền đến một tiếng thét to ngả ngớn: “A a, Trương Hắc Tử, ban ngày ban mặt đã ngọt ngào với vợ, chú ý chút đi, xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn đó.”

Nói chuyện chính là một thanh niên tóc vàng, mặc cái áo ba lỗ màu đen, trên cổ trên cánh tay xăm rất nhiều hình xăm, mũi và lỗ tai đeo mấy khuyên sắt, vừa thấy thì chính là tên côn đồ phố phường.

Phía sau tóc vàng còn có hai thanh niên ăn mặc cũng giống như anh ta, một người cạo đầu đinh, một người để tóc dài, trong tay hai người này cầm cây gậy bóng chày múa máy.

Trương Đại Tráng vừa nghe giọng nói này, trong lòng liền không nhịn được ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ cung kính khiêm tốn, chào hỏi tên tóc vàng: “Anh Phi, sao hôm nay lại tới này đi dạo, mau vào bên trong.”

Tên tóc vàng trêu tức nói: “Nhớ vợ mày nên tới đây nhìn xem.” Nói xong, lại còn đá lông nheo về phía Hà Thuý Hoa.

“Mày. . .” Trương Đại Tráng tức khắc muốn nổi giận, nắm chặt nắm đấm, lại bị Hà Thuý Hoa ngăn cản.

Tên tóc vàng càng thêm không kiêng nể gì trêu tức tiếp, “Trương Hắc Tử, nhìn vẻ hung dữ của mày kìa, sao, muốn ra tay với tao hả?”

Trương Đại Tráng cắn răng nói: “Anh Phi, anh đừng quá đáng.”

Tên tóc vàng khẽ nhướng mày, vẻ mặt biến đổi như thời tiết, lập tức chửi ầm lên nói: “Tên chó má thối tha không biết xấu hổ nhà mày, hai ta rốt cuộc là mẹ nó ai quá đáng, mày thiếu ông đây phí bảo kê hai tháng, bây giờ mày lại không giao nữa, ông đây lập tức đập vỡ mấy thứ hoa cỏ này của mày!”

Trương Đại Tráng căm giận muốn đáp trả anh ta, bị Hà Thuý Hoa kéo về phía sau, Hà Thuý Hoa đứng ở phía trước, cười nịnh nọt nói: “Anh Phi, anh đừng nóng giận, tính Đại Tráng nhà tôi như con lừa, không phải chúng tôi không giao phí bảo kê, thật sự là gần đây làm ăn không tốt lắm, buôn bán không được bao nhiêu, mà còn…”

Hà Thuý Hoa dừng một chút, giọng cẩn thận hơn, nói: “Phí bảo kê tăng hơi nhanh, vừa mới bắt đầu 200 đồng một tháng, hiện tại tăng tới 800, chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ…”

Không cho Hà Thuý Hoa nói hết lời, tên tóc vàng thét gào phẫn nộ nói: “Đồ đàn bà thối mày không cần nói những thứ vô dụng này, hiện tại đã là thời đại nào rồi, giá hàng tăng nhanh, còn không cho ông đây tăng phí bảo kê? Sao nhà khác có thể giao phí bảo kê mà nhà chúng mày lại không giao, tao thấy là mày muốn đối nghịch với ông đây không muốn ở đây nữa!”

Hà Thuý Hoa vội cười nịnh nọt nói: “Anh Phi anh đừng hiểu lầm, tôi đây chỉ là phụ nữ oán giận một chút, anh đừng để trong lòng, phí bảo kê chúng tôi khẳng định giao, nhưng anh xem có thể hoãn lại hai ngày không?”

“Không thể, bây giờ hoặc là ngoan ngoãn giao phí bảo kê, hoặc là mau cút đi cho ông đây, về sau đừng lăn lộn ở cái chợ nông sản này!” Tên tóc vàng vênh váo hung hăng nói, hai thằng em phía sau hắn ta khua khua cây gậy bóng chày trong tay.

Chung quanh có không ít người vây xem báo nhiệt, gương mặt Hà Thuý Hoa nóng lên, Trương Đại Tráng đứng sau Hà Thuý Hoa có ý muốn chết cho rồi, anh đường đường là một ông chủ cửa hàng, trốn phía sau phụ nữ thì có bản lĩnh gì, nghĩ rồi anh ta lập tức chuẩn bị đứng ra lý luận với tên tóc vàng, thật sự không được thì cho nó một trận, cả ngày ngày gọi thằng nhóc nhỏ hơn mình là anh, lại còn bị nó bắt nạt thì thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ!

Hà Thuý Hoa tựa như cảm ứng tâm linh với anh ta, anh ta mới vừa nắm chặt quả đấm, liền quay đầu lại nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Anh đừng kích động, việc này để em giải quyết, dù sao chúng ta cũng sinh sống nhờ việc buôn bán này.”

Vừa nghe đến hai chữ 'sinh sống, Trương Đại Tráng lập tức liền không dám nóng giận nữa, tất cả khó chịu chỉ có thể đè nén xuống, kỳ thật cửa hàng hoa này của anh ta cũng không phải không kiếm được tiền, chỉ là trong nhà anh ta có người cha sinh bệnh quanh năm cần uống thuốc, còn có em gái phải đi học, tiền cửa hàng hoa kiếm được một tháng, căn bản không đủ tiêu.

Hà Thuý Hoa lại cười nịnh bợ gọi một tiếng anh Phi, lời hay nói một tràng, tên tóc vàng này mới miễn cưỡng nhả ra, nói cho bọn họ thế một tuần nữa, một tuần sau nếu không giao phí bảo kê, tự gánh lấy hậu quả.

Khi nói chuyện, tên tóc vàng thoáng nhìn 100 đồng Hà Thuý Hoa nắm chặt trong tay mà Lâm Côn để lại kia, đột nhiên bước tới trước mặt đoạt lấy, còn giơ lên quơ đắc ý nói: “Đi, anh em đi uống rượu!” Rồi cùng hai thằng em rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.