Binh Vương Bên Nữ Giám Đốc Xinh Đẹp - Hạ Thiên

Chương 12: Dũng mãnh




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ AzTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên AzTruyen.net. Xin cảm ơn!

**********

Chương 12: Dũng mãnh “Anh... Tôi...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô gái hơi ngây người, hoàn toàn không biết nên hình dung cảm xúc lúc này của mình như thế nào.

Nhưng nói cho cùng, cô ấy không phải một người phụ nữ bình thường, cô ấy nhanh chóng ổn định lại, nở một nụ cười xinh đẹp: “Anh thật đúng là khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả phương thức tán gái cũng không giống bình thường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dừng một lúc, cô lại tiếp tục nói: “Chỉ cần anh uống ly rượu này, lại uống thêm hai chai với tôi, tôi sẽ hẹn với anh.”

Nhân viên phục vụ lập tức trợn tròn mắt, trên mặt là vẻ không dám tin. Anh ta thật sự không nghĩ ra, thằng cha này không chỉ từ chối lời mời rượu của cực phẩm mỹ nữ, sau đó còn nói liên tục mấy lời gì đó, tiếp theo là trực tiếp... Hỏi một cuộc hẹn?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quan trọng nhất chính là... Con mẹ nó, cực phẩm mỹ nữ này thế mà lại đồng ý.

Không chỉ có anh ta, tất cả các đồng chí nam ở đây đều không nghĩ ra được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một số người đánh mạnh vào đầu, cho rằng mình gặp ảo giác.

Hạ Thiên có thể phát giác ra được xung quanh không ngừng có những ánh mắt ghen ghét nhìn tới, anh lại chẳng quan tâm, cầm ly rượu lên, ngẩng đầu một hơi uống sạch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy anh uống xong, cô gái nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai chai rượu Vodka nặng nhất” “Vâng, cô chờ một lát.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng xoay người rời đi lấy hai chai Vodka, đặt ở bên cạnh hai người. “Uống nào.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô gái xinh đẹp cầm lên một chai rượu, trong ánh mắt mang theo khiếu khích: “Chúng ta không cần ly"

Hạ Thiên cũng cầm chai rượu lên chạm nhẹ với cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó hai người đồng thời ngẩng cổ lên, giống như là uống nước lọc vậy, trực tiếp đổ vào trong miệng.

Hạ Thiên uống một lượng lớn, một hơi đem chai rượu uống sạch sành sanh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng điều khiến anh cảm thấy kinh ngạc chính là, cô gái này cũng không thua kém, chỉ là sau khi uống xong, trên gương mặt xinh đẹp kia đã đỏ ủng, đôi mắt mê ly. “Bịch" một tiếng, cô ấy đặt chai rượu xuống bàn, sau đó nhìn Hạ

Thiên, hơi thở như lan: “Đi, đi thuê phòng.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi nói xong, cả người xụi lơ trên người Hạ Thiên. “Con mẹ nó, ông đây rất hối hận, sớm biết như thế ông đây đã mặt dày mày dạn cùng mỹ nữ uống rượu, anh nhìn xem, hiện tại cô ấy uống say, chẳng phải là muốn gì được đó à?” “Thằng nhóc kia đúng là số hưởng.” “Hắc hắc, cũng chưa chắc, các anh không phát hiện ra à, đám người Hắc Long kia vẫn đang ngó chừng đấy.” “Đúng thế, đám người kia ưa thích 'nhặt thị. Làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.”

Nhìn Hạ Thiên ôm cô gái đi ra ngoài, đám đàn ông trong quán bar vô cùng ghen ghét hâm mộ, cộng thêm tức giận, hận không thể thay vào đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn có người thì cười trên nỗi đau của người khác, âm thầm nguyền rúa.

Vào lúc này sự ràng. tiện trong nhân tính của con người hiện ra rất rõ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chính mình không có được cũng không muốn người khác đạt được.

Cô gái kia thật sự quá đẹp, cho dù là tư thái hay dáng dấp đều là cấp bậc hại nước hại dẫn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô ấy có một gương mặt tinh xảo, dáng người uyển chuyển, một bộ lễ phục dạ hội giống như thiên thần bóng đêm, dẫn đến ánh mắt kinh diễm của tất cả mọi người.

Mái tóc của cô ấy dài như thác nước, đen nhánh, trên gương mặt nửa tỉnh nửa say đã sớm ửng đỏ, một đôi mắt ngập nước mê ly hết sức động lòng người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đôi tay trắng như mỡ đông kia kéo cánh tay của Hạ Thiên, toàn bộ cơ thể mềm mại vô lực dựa vào người anh, giống như một đóa hoa chờ người đến hái,

Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt những người đàn ông khác, trên mặt bọn họ đều là vẻ ghen ghét.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Theo như bọn họ nghĩ, nếu như mình cũng có thể cùng dạng cực phẩm này lăn lộn trên giường lớn, cho dù sống ít đi 10 năm cũng đáng giá.

Chỉ là ngay lúc hai người lảo đảo dìu nhau ra ngoài, cuối cùng cũng có người không nhịn được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong đó có ba người thanh niên tóc vàng tóc đỏ đi ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp kia, ảnh mắt nóng rực.

Nhìn thấy ba người này, xung quanh lập tức an tĩnh lại, không biết có phải ảo giác hay không, ngay cả tiếng nhạc sôi động cũng trở nên nhỏ đi nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ cần là người thường xuyên đến quán bar này đều biết bọn họ.

Nói một cách chính xác, không chỉ là ba người này mà là một đám lưu manh ở gần đó. Những kẻ này không học vẫn không nghề nghiệp, thường xuyên lăn lộn trong quán bar, tìm kiếm mục tiêu, sau đó... Nhặt thi l

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cái gọi là nhặt thi chính là chuyên đưa những cô gái uống say đi, sau đó xảy ra quan hệ.

Đương nhiên xã hội hiện nay có không ít nam nữ dưới tác dụng của men rượu “Nam thích nhặt, nữ bị nhặt” xảy ra quan hệ, bầu không khí rất thoáng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng đám lưu manh này lại khác, nếu bọn họ coi trọng người phụ nữ kia thì sẽ “cướp thi

Hơn nữa sau đó còn lấy hết tất cả tiền và tài sản của người phụ nữ kia đi, đơn giản là một đám xấu xa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cho nên lúc nhìn thấy ba người này, trên mặt rất nhiều người toát ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Bọn họ nhanh chóng đuổi theo hai người Hạ Thiên, một người trong đó vỗ vai Hạ Thiên, thân thiện nói: “Người anh em, đi theo tôi một chuyển, lão đại của chúng tôi tìm anh có việc để thương lượng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không chờ Hạ Thiên lên tiếng, cô gái ở bên cạnh đã sớm nói: “Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi thôi.”

Tối hôm nay cô ấy uống không ít, mặc dù đã đến cực hạn, nhưng chưa hoàn toàn say bí tỉ, chỉ là hai mặt càng thêm mê ly.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hạ Thiên cười gật đầu, không nhìn bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt của ba người thanh niên kia thay đổi, một người trong đó có ánh mắt sắc bén, ầm trầm nói: “Nhóc con, nếu như không muốn chết thì biển, có tin ông đây đánh gãy hai chân của mày không.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy thế, Hạ Thiên nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ sâu xa.

Nếu là trước kia, anh sẽ đi ra bên ngoài, tìm chỗ vắng người tần cho đảm người này một trận. Đối với anh mà nói, thứ mà đối phương gọi là uy hiếp chỉ là mấy thứ cặn bã.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng hôm nay lại không được, bởi vì anh biết ở bên ngoài quán bar có người đang ngó chừng anh, tạm thời không tiện bại lỗ. Ngay sau đó, anh xoay người nhìn về phía cô gái, cười nói: “Mỹ nữ, cổ chờ tôi một lát, tôi đuổi ba con rệp này đi.” “Được, để tôi nhìn xem anh có bao nhiêu lợi hại.”

Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, lảo đảo ngồi xuống một chiếc ghế, đôi mắt say mông lung nhìn qua.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không biết có phải ảo giác hay không, giờ phút này đây cô ấy nhìn bóng lưng cao lớn của Hạ Thiến, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác an toàn và tin tưởng.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Hạ Thiên đảo qua ba người, nhưng không nói chuyện mà chính là nâng tay lên, khiêu khích ngoắc đầu ngón tay. “Con mẹ nó, mày chán sống à!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt ba người hiện lên tàn nhẫn, quay sang nhìn nhau, sau đó đồng thời di chuyển.

Trong đó có hai người một trái một phải xông đến, đưa tay giữ lấy bả vai của Hạ Thiên, một người khác thì nhanh chóng đi đến chỗ cô gái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ý đồ rất đơn giản, bọn họ muốn đưa Hạ Thiên và cô gái ra khỏi quán bar, sau đó mới từ từ chơi đùa, dù sao ở đây có rất nhiều người, không thể quá lộ liễu.

Loại phương thức này bọn họ đã sớm thông thạo, đối phó với hai kẻ say, bọn họ chưa từng thất thủ. Đáng tiếc bọn họ căn bản không biết hiện tại mình đang phải đối mặt với một người như thế nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay khi bọn họ vừa di chuyển, Hạ Thiên cũng di chuyển, ra sau tới trước. "Bop!"

Người anh giống như tia chớp, hung hãng tát lên mặt một người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không biết cái tát này nặng bao nhiêu, thằng cha kia hét lên một tiếng thảm thiết, anh ta giống như một bao tải rách, bịch một tiếng, nên ra ngụm máu tười ngã xuống đất.

Sau đó Hạ Thiên xoay người đá ngang chân. "Bich."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tên thứ hai bị một cú đá lên người, ngay tại lúc anh ta sắp bay ra ngoài lại bị Hạ Thiên nhanh như chớp giữ cổ tay kéo lại, thuận thế dùng đầu gối huých vào bụng. Cơ thể của người này giống như một sợi mì xụi lơ xuống dưới, co quắp không rễn nổi một câu.

Nhưng chưa kết thúc, chân kia của anh đạp xuống đất, cả người giống như nhảy dựng lên, chân phải của Hạ Thiên hơi cong lên, từ đầu đến cuối không duỗi dài ra, một cú lên gối mạnh mẽ đập thắng vào mặt tên thứ ba.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Máu văng tung tóe, mặt như hoa đào nở.

Thằng cha có ý đồ đến gần cô gái kia, trong khung cảnh máu tươi bắn tung tóe, cả người anh ta bay ra, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên mặt là nước mắt và máu, cơ thể run rẩy không thôi, không biết sống hay chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.