Binh Vương Bên Nữ Giám Đốc Xinh Đẹp - Hạ Thiên

Chương 10: Vĩnh biệt quá khứ




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ AzTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên AzTruyen.net. Xin cảm ơn!

**********

Chương 10: Vĩnh biệt quá khứ

Anh nợ em một câu yêu thương!

Kể từ sau khi trở thành chủ tịch của tập đoàn Bách Hoa, Liễu Thanh Thanh vẫn luôn là người cường thế.

Cho dù là lời nói hay là khí thế đều vô cùng cường thế và chủ động, bất kể là hành động hay là suy nghĩ, cô đều đã quen với việc mình là trung tâm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hơn nữa cô còn là người vừa xinh đẹp lại vừa có tài, giống như con cưng của trời, trong lúc vô hình đã tự cho mình một số đặc quyền.

Nhất là khi đạt được một loạt thành tích, trong lúc vô hình đặc quyền đó lại càng bị phóng đại.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô có thể không chút lo lắng răn dạy người ta, có thể từ trên cao nhìn xuống, bởi vì cô có tư cách đó.

Thế nhưng lại không nghĩ tới, cô còn chưa chân chính tỏ rõ ý đồ đã bị đối phương không chút lưu tình vạch trần.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Điều này khiến cho cô có một loại cảm giác một quyền đánh vào bông, mặt cô nóng lên, thậm chí còn sinh ra cảm giác giận sôi máu.

Nhưng cô không thể không nhẫn nhịn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Nếu anh đã thay thế Lục Đông, vậy thì hãy tiếp tục làm bia đỡ đạn cho tôi, mỗi tháng tôi cho anh 10 vạn tệ làm tiền thù lao, thời gian là một năm.”

“Được, tôi đồng ý.” Hạ Thiên rất vui vẻ đồng ý, gần như không cân nhắc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngược lại Liễu Thanh Thanh có chút do dự, nghi ngờ nhìn anh: “Rốt cuộc anh là ai, chẳng lẽ lại là người có lai lịch không rõ.”

“Nghe cô nói gì kìa, anh đây là một người rất chính trực.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói xong, Hạ Thiên từ trong túi lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu đỏ, đặt ở trên bàn: “Tự mình xem đi.”

Liễu Thanh Thanh cau mày, cầm lấy giấy chứng nhận lên xem, phía trên có một dòng chữ to hết sức dễ thấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chứng nhận cho binh sĩ xuất ngũ.

“Anh… Thế mà thật sự là quân nhân?” Liễu Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, cô mở giấy chứng nhận ra, nhìn ảnh chụp và giới thiệu bên trong, lại nhìn Hạ Thiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chứng nhận này không phải là giả đấy chứ?”

Hạ Thiên bĩu môi: “Nếu tôi chưa từng đi lính, tôi có thể nói chuyện hợp gu với ông nội cô như vậy à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Liễu Thanh Thanh không phản bác được, cũng không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa.

Đối với cô mà nói, chỉ cần Hạ Thiên không phải là người có lai lịch không rõ, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngay sau đó, từ trong túi xách, cô lấy ra cặp văn kiện màu lam đưa đến.

“Đây là thỏa thuận mà tôi đã sớm soạn ra, anh đọc qua xem có vấn đề gì không.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hạ Thiên nhận lấy văn kiện kia mở ra đọc.

Bốn chữ của tiêu đề đập ngay vào tầm mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thỏa thuận ở chung.

Bên A: Liễu Thanh Thanh.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bên B: […]

“Để đảm bảo lợi ích của cả hai bên A và B, không làm ảnh hưởng đến công việc, học tập và gia đình riêng của mình, sau nhiều lần bàn bạc, hai bên A và B đã xác định các thỏa thuận như sau…”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Các điều khoản trong đó được viết trong năm trang, vô cùng kỹ càng, cuối cùng là ngày tháng năm.

Hạ Thiên cầm văn kiện đọc rất kỹ càng ba lần, lúc này mới ký tên lên đó.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Rất chu đáo, rất chi tiết, cũng rất công bằng.” Sau khi nói xong, anh lại nói: “Chẳng qua… Tôi phải bổ sung một câu, cô giúp tôi tìm việc, tốt nhất là đến công ty của cô đi làm.”

“Không được.” Sắc mặt của Liễu Thanh Thanh thay đổi, cô không muốn để cho người công ty biết chuyện này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cô yên tâm đi, tôi chỉ muốn tìm việc làm, không có xấu xa như cô nghĩ đâu.” Vẻ mặt Hạ Thiên không quan tâm: “Tôi không giống như cô, trước đó làm như thế, rõ ràng là muốn cùng tôi ký hiệp ước không bình đẳng.”

Bị vạch trần, mặt Liễu Thanh Thanh nóng lên, cưỡng ép đổi đề tài.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Được tôi đồng ý với anh, ngày mai anh đến tập đoàn Bách Hoa báo danh, hiện tại đi mua quần áo, anh mặc như thế làm sao có thể đến công ty của tôi đi làm.”

Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, hiện tại một giây cô cũng không muốn nhìn gương mặt ghê tởm này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đinh đinh.”

Còn chưa nói hết, chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số trên màn hình hiển thị, Liễu Thanh Thanh không chút do dự nghe máy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cô chủ à, cậu giải quyết xong tên lừa đảo đó chưa?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trêu chọc của cô bạn thân Tần Lĩnh, ngay sau đó là giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Dám chơi chị em chúng ta, hôm nào cậu đưa anh ta đến công ty, bà đây nhất định sẽ chơi cho anh ta dục tiên dục tử.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngày mai sẽ đến công ty, đây là trong lòng Liễu Thanh Thanh nói thầm.

Trên phương diện chỉnh người này, cô thua xa Tần Lĩnh, bây giờ nghe cô ấy nói như thế, trong lòng cô có chút chờ mong.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ừ.” Cô không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, mà chính là chuyển chủ đề: “Người anh họ kia của cậu… Anh ta sao rồi?”

“Còn có thể làm sao? Bị tớ đuổi về chứ sao.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lĩnh có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói lộ ra phiền chán: “Được rồi, không nói đến những việc này nữa, tớ đi uống rượu.”

Nghe thấy thế, Liễu Thanh Thanh giật thót, vẻ mặt ngưng trọng: “Bọn họ lại gọi điện đến ép cậu rồi hả? Tớ đi uống rượu với cậu.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không cần đâu, tớ cảm thấy hơi bực bội thôi, tớ cúp máy đây.”

Nói xong, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đèn hoa mới lên, bóng đêm như nước, ở Trung Hoa, thành phố Thanh Hải là đô thị phồn hoa nhất, nổi danh là “thành phố không ngủ”, cả thành phố đèn đuốc sáng trưng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Một chiếc xe Porsche 918 lái nhanh trên đường.

Trong lúc lái xe, Liễu Thanh Thanh nhìn sang Hạ Thiên đang híp mắt ngủ gật trên ghế lái phụ, lông mày cau lại, ánh mắt phức tạp.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trong đôi mắt đẹp của cô ngập tràn hiếu kỳ, khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua anh ta.

“Cuồng nhìn lén!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đột nhiên Hạ Thiên mở mắt ra nhìn lại, nói ra một câu khiến cho cô hoàn toàn phát điên.

“Anh mới là cuồng nhìn lén.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mặt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, xấu hổ giận dữ không thôi, khí thế lại yếu đi nửa phần, cái miệng nhỏ nhắn tranh luận: “Tôi chỉ không nghĩ đến, trên người anh lại có nhiều vết thương như vậy, không phải là tự mình hại mình đấy chứ?”

Hai người từ trong quán cà phê đi ra, Hạ Thiên in phần thỏa thuận kia thành hai bản, sau đó Liễu Thanh Thanh dẫn Hạ Thiên đi mua quần áo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngày mai Hạ Thiên sẽ đến công ty đi làm, không thể để anh mặc áo sơ mi trắng và quần lính.

Chẳng qua trong đó xuất hiện một việc nhỏ xen giữa, lúc thử quần áo, trong lúc vô tình cô nhìn thấy nửa người trên trần trụi của Hạ Thiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô không nghĩ đến, trên người của đối phương thế mà thật sự có vết sẹo.

Trên đó lít nha lít nhít vết thương, chằng chịt khắp nơi, giống như vô số những mảnh vải vụn được khâu lại với nhau. Rất đáng sợ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ông nội làm lính hơn mười năm, từng đi lên chiến trường, giết qua kẻ địch, cho nên trên người mới có vết sẹo, nhưng người đàn ông này thì sao? Chẳng lẽ anh cũng đã từng giết người?

Nhưng lúc này thế giới hòa bình, nào có chiến trường gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô không cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc đối phương đã trải qua những chuyện gì mới có những vết sẹo nhìn thấy mà giật mình như thế.

Rất khiếp sợ, rất nghi hoặc, cũng có chút hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thỏa thuận giữa hai bên đã viết rất rõ ràng, ngoại trừ cần làm bia đỡ đạn ở bên ngoài, song phương không can thiệp vào việc riêng của nhau.

“Tôi tự hại mình cũng được, rạch lên cũng được, nói tóm lại vừa rồi cô đã nhìn trộm tôi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ánh mắt Hạ Thiên lộ ra cảnh giác, hai tay lại có ý thức bảo vệ trước ngực: “Tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến chuyện câu dẫn tôi, sức mạnh ý chí của tôi rất kiên định đấy.”

“Anh… Vô sỉ.” Liễu Thanh Thanh tức hổn hển: “Anh cho rằng mình là ai chứ, hừ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vậy sao cô còn nhìn trộm tôi?”

Hạ Thiên chậc chậc hai tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh: “Thật ra không cần phiền phức như thế đâu, chỉ cần cô nói với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức cởi sạch quần áo để cô nhìn đủ, cho dù là khỏa thân đua xe cũng được.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đủ rồi, anh đã nói hết chưa?”

Liễu Thanh Thanh nổi đóa.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô cũng không biết vì sao, từ khi gặp phải thằng cha này, cho dù là nói chuyện gì, cô chưa từng một lần nắm giữ quyền chủ động.

Hơn nữa còn rất dễ bị đối phương chọc giận.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Được rồi, nếu cô đã không chào đón tôi như thế, vậy thì dừng xe ở bên đường đi.”

“Anh muốn làm gì? Đi đâu?” Liễu Thanh Thanh sững sờ: “Anh không cùng tôi về nhà à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hạ Thiên chỉ vào tiểu khu Hoa Viên Cẩm Tú ở con đường đối diện: “Cô ở trong này à, ở biệt thự số mấy?”

“Số 13.” Liễu Thanh Thanh không giấu diếm, cau mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hôm nay tôi sẽ không đến đó, tôi muốn đi vĩnh biệt quá khứ.”

Hạ Thiên hờ hững ngáp một cái, nhướng mày nói: “Trước kia tôi đều là hàng đêm không gái không vui, vẻ sau tôi ở cùng một chỗ với cô, không có cơ hội đấy nữa, tối nay anh đây muốn tìm chút kích thích sau cùng.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Anh…” Trên mặt Liễu Thanh Thanh tràn đầy phẫn nộ, sau cùng không nhịn được, hét lên một tiếng: “Cút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.