Hắn làm gì có thời gian rảnh.
Mùa thu mưa to liên tục, hắn bận tối mặt tối mũi không có thời gian ăn cơm, không có thời gian thay quần áo, đến cả nhà cũng không có thời gian về.
Hắn phải chỉ đạo dân chúng đắp đê ngăn lũ, không để lũ lụt làm hư hoa màu ruộng đồng, nhấn chìm thành Dương Châu, cướp đi kế sinh nhai của bá tánh.
Trước khi đi ra ngoài, hắn ngoảnh lại nhìn ta. Ta nói: “Chàng yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà.”
Ta ngoan ngoãn ở trong nhà, để phu quân ta yên tâm.
Nhưng cái đứa trong bụng lại không chịu ngoan ngoãn. Bên ngoài mưa gió bão bùng, con lại đòi ra ngoài quậy.
Tiểu Thúy sợ xanh mặt, toàn phủ đều sợ xanh mặt.
Ta nghiêm khuôn mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi, điềm tĩnh chỉ huy bọn họ: “Mời bà đỡ, nấu nước nóng, đừng quấy rầy đại nhân.”
Bên ngoài mưa rơi tầm tã, ta hét còn to hơn cả tiếng mưa.
Bà đỡ nói: “Phu nhân, đừng hét, dồn sức rặn.”
Ta cắn chặt môi, không hét, dồn sức rặn.
Con cực kỳ bướng, nhất quyết không chịu rời bụng mẹ.
Bà đỡ đẩy bụng ta nói: “Phu nhân đừng sợ, cứ xuôi hướng mà dùng sức rặn.”
Ta không sợ, ta xuôi hướng mà dùng sức rặn.
Trời tối rồi sáng, sáng rồi lại tối, mưa vẫn rơi không ngớt.
Ta không còn chút sức lực, giọng nói khản đặc, đầu óc choáng váng.
Tiểu Thúy vừa khóc vừa cho ta uống nước đường.
Ta tự hỏi phu quân ta giờ này đang ở đâu, đã ăn cơm chưa, có phải đội mưa làm việc không.
Ta thầm nói với con: Con à, con không được chịu thua.
Ta thầm nói với bản thân mình: Lý Bích Đào, ngươi không được chịu thua.
Bà đỡ nói: “Phu nhân, sắp rồi! Đứa bé ló đầu ra rồi! Đừng thả lỏng, tiếp tục dùng sức!”
Ta không thả lỏng, tiếp tục dùng sức.
Ta dùng hết sức lực toàn thân, nghe tiếng người cười, nghe tiếng con khóc.
Có người ôm một bọc nhỏ tiến đến trước mặt ta, nói: “Chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia.”
Con ta đỏ hỏn, nhăn nheo, chẳng khôi ngô như cha nó chút nào, trông xấu đau xấu đớn.
Đã vậy con sinh đã mấy ngày rồi, hết ăn rồi ngủ, ngủ xong dậy ăn, chưa gặp mặt cha được lần nào.
Con không được gặp cha nhưng vẫn rất vui, trêu một tí là cười toe toét.
Ta dỗ con ngủ, dỗ đến chính mình cũng buồn ngủ, vừa lim dim được vài giây, mở mắt ra liền thấy Chung Quỳ đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào con ta mà rơi nước mắt.
Hắn cất giọng khàn khàn gọi ta một tiếng “Đào nhi”, ta mới nhận ra đó là phu quân mình.
Hắn thối hoắc, cực kỳ bẩn, râu ria lởm chởm còn dính bùn khắp toàn thân.
Hắn nhìn chằm chặp, nhìn không chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đào nhi, đây là ai?”
Ta nói: “Đây là con trai của chàng, còn chưa có tên.”
Hắn nói: “Ừm. Con có tên. Con tên là Cố Duy, tên mụ là Nguyên Phương.”
Hắn vươn ngón tay chạm vào gương mặt nhỏ bé của Nguyên Phương, lại vội rụt tay về. Nguyên Phương không hay không biết vị phụ thân Chung Quỳ vừa muốn chạm vào mình, tiếp tục ngủ say sưa, môi còn giật giật, không biết mơ thấy cái gì mà nhoẻn miệng cười.
Hắn thấy vậy, nước mắt tuôn ra như suối.
Hắn nức nở: “Đào nhi, ta có lỗi với nàng. Ta nghe kể nàng sinh suốt một ngày một đêm, ta lại không ở bên cạnh nàng.”
Ta nói: “Lỗi phải gì chứ. Con là của chàng, cũng là của ta. Ta sinh cho chàng cũng là sinh cho chính mình nữa.”
Hắn duỗi tay muốn ôm ta, ta giơ tay cản hắn lại, ghét bỏ: “Đi! Tắm rửa sạch sẽ! Đừng để thối đến mức con trai chàng thức giấc.”
Hắn sững sờ, cúi đầu ngửi ngửi bản thân.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, trở lại thành lang quân đẹp đẽ của ngày xưa.
Hắn nằm bên cạnh Nguyên Phương, sờ tay nhỏ, sờ khuôn mặt nhỏ, ánh mắt như tan ra thành nước.
Hắn nắm chặt tay ta, nói: “Đào nhi, từ giờ trở đi, ta nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con nàng thật tốt, không để mẹ con nàng phải tủi thân…”
Hắn còn chưa kịp nói dứt lời đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, má còn dựa vào mặt Nguyên Phương, tay vẫn nắm lấy tay ta.
Hai vợ chồng ta đến Dương Châu năm thứ nhất, một nhà hai người biến thành ba người; năm thứ hai, một nhà ba miệng ăn thành bốn miệng ăn.
Sinh Nguyên Phương giống như liều mạng, sinh Quý Phương giống như đẻ trứng.
Hắn muốn ở cạnh ta lúc sinh con, bù đắp nỗi tiếc nuối lúc Nguyên Phương chào đời.
Đến hạn dự sinh, hắn gác lại công việc, từ chối tất cả lời mời xã giao, ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh ta.
Ta cần ngồi thì ngồi, nên đứng thì đứng, dỗ Nguyên Phương ăn cơm đi ngủ, nhưng bụng lại không chút động tĩnh. Ngày qua ngày cứ thế trôi đi.
Hôm đó, hắn đang đặt tên cho đứa nhóc trong bụng ta. Nếu là con trai thì đặt là Cố Dương, tên mụ là Quý Phương. Nếu là con gái thì đặt là Cố Cẩm, tên mụ là Niệm Niệm.
Ngay tại lúc hai ta đang đoán trong bụng là Quý Phương hay Niệm Niệm thì có người từ Kinh Thành đến.
Người đến là Vương Gia, sai người mời hắn đến bàn việc. Hắn bắt đắc dĩ cau mày: “Có việc gì mà bàn?! Đã hao người tốn của còn muốn ta hao tâm tốn sức?”
Người đến mời lần thứ hai, hắn vẫn không muốn đi, ngồi cạnh ta lật sách, nhìn ta cho Nguyên Phương ăn.
Hắn trêu Nguyên Phương: “Cho cha ăn một miếng.”
Nguyên Phương gật đầu, cho hắn ăn một miếng.
Hắn lại nói: “Cho cha ăn thêm miếng nữa.”
Nguyên Phương cho hắn ăn thêm miếng nữa.
Hắn lại nói: “Cha vẫn muốn ăn thêm miếng nữa.”
Nguyên Phương dẩu môi khóc lớn, chỉ vào hắn méc với ta: “Cha không biết mắc cỡ!”
Hắn chọc con khóc, ta lườm hắn một cái, hắn cười ha ha. Lúc này, lời mời thứ ba được gửi đến.
Ta nói: “Công vụ quan trọng.”
Hắn tức giận đứng dậy, đi thay quần áo, rồi chạy đến ôm Nguyên Phương vào lòng, hôn hai cái, lại cúi đầu nói với bụng ta: “Các con ngoan nha, cha đi một lát sẽ về ngay.”
Hắn quay qua nói với ta: “Ta đi nói vài câu lấy lệ.”
Nguyên Phương gục gặc đầu, ta cũng gục gặc đầu.
Hắn vừa đi, bụng ta lập tức bắt đầu rục rịch.
Tối đến, hắn trở về nhà. Nguyên Phương kéo hắn vào phòng, chỉ vào bọc nhỏ đang ngủ trên giường, non nớt ngây ngô nói: “Cha, em trai nè.”
Mắt hắn nổ đom đóm, ngây người nửa buổi, tay siết thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều do tên cẩu hoàng đế kia! Xuống Giang Nam làm cái gì?! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có cái quỷ gì mà phải thương lượng!”
Nguyên Phương cũng siết chặt nắm đấm: “Hừ, cẩu hoàng đế!”
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi. Phu quân ta giận đến mức muốn tạo phản rồi.