Bất Ái

Chương 2




Hai giờ sáng, Chu Thế Tước từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ướt sũng, anh quấn một chiếc khăn ngang hông, để lộ cơ bụng tám múi và bắp tay săn chắc, tỉ lệ cơ thể cân đối đến mức không thể cân đối hơn, vô cùng nam tính.

Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ ngất lịm trên giường, cơ thể trần như nhộng, không một mảnh vải che thân, mỏng manh đến mức khiến người ta thương xót.

Chợt, anh cất bước đi về phía cô, anh ngồi bên giường, châm một điếu thuốc, ngón tay gân guốc vừa chỉnh lại mái tóc bết dính trên gương mặt cô vừa phả khói thuốc phì phèo.

Mễ Nhu cau mày, cô không chịu được mùi khói thuốc, không ngừng ho sặc sụa, cứ có cảm giác như cô sắp bị ngạt khói chết vậy.

Chu Thế Tước tặc lưỡi, anh bỏ điếu thuốc vào trong ly nước, vốn dĩ cảm thấy phiền phức định bỏ đi nhưng lại không nhịn được mà muốn nhìn cô thêm một lúc.

Cơ mà, càng nhìn anh lại càng thấy cô giống với người đó, tâm trạng càng thêm khó chịu hơn.

Anh mặc áo ngủ vào, chân đã bước đến cửa, nhưng cơn gió lạnh lại làm cho anh khựng lại, anh quay về giúp cô đắp lại chăn, vô tình anh nhìn thấy vết máu đỏ thẳm trên ga giường.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh này làm cho anh vô cùng kinh hãi.

Mặc dù anh đã từng lên giường với rất nhiều người phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên anh động đến gái còn trinh, đã vậy gương mặt của cô còn rất giống với người phụ nữ kia.

Chu Thế Tước không nghĩ nữa, anh nhanh chóng đắp chăn cho cô rồi vội vàng rời khỏi phòng.

"Rầm!"

...

Sáng hôm sau, ánh dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, Mễ Nhu bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, cô lấy tay che đi ánh sáng vàng, sau đó chầm chậm mở mắt.

Ở trong căn phòng rộng lớn này chỉ có một mình cô, cảm giác vô cùng lạ lẫm, không giống với phòng của người hầu.

Cô gái vẫn còn mơ hồ, cô ngồi dậy cố gắng sắp xếp lại mớ kí ức hỗn loạn.

Cô nhớ cô đã đem nước vào cho ông chủ, sau đó...

Mễ Nhu kinh sợ nhìn lại bản thân mình, trên người đều là dấu vết do anh để lại, trên ga giường còn có vết máu màu nâu sẫm vốn đã khô từ lâu.

Cô ngơ ngác nhìn vào khoảng không, cô không ngờ chỉ sau một đêm cô đã không còn là một cô gái, cô đã mất đi trinh tiết và biến thành một người phụ nữ.

Mễ Nhu bàng hoàng, cô cố gắng bình tĩnh lại, tự trấn an bản thân: "Không sao cả, dù sao cũng chỉ là một vụ tai nạn, sẽ không sao đâu."

Cô tự ôm lấy bản thân mình, cô không muốn nhớ đến những chuyện xấu hổ tối qua, càng không muốn nghĩ đến việc anh nhận nhằm cô thành người phụ nữ khác, vậy mà những thứ đó cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Cô vẫn chưa dám đối mặt với những chuyện tối qua càng không tin người đó chính là anh, là Chu Thế Tước, ông chủ của cô.

Anh trong tưởng tượng của cô, không phải là một người như vậy, anh ôn nhu, dịu dàng và vô cùng tốt tính chứ không phải là một kẻ thô kệch và đáng sợ của đêm qua.

Thật ra, từ một năm trước, cô đã thích ông chủ của mình, cô bị vẻ ngoài của anh thu hút mặc dù anh chưa từng nói chuyện với cô cũng chưa từng nhìn cô lấy một lần, đơn giản chỉ là một mối tình đơn phương mà cô luôn che giấu, thậm chí cô còn không dám đến gần anh mà chỉ dám nhìn anh từ xa, bởi vì... cô vốn dĩ là một kẻ nhút nhát.

Vì nhút nhát nên cô chỉ dám nói chuyện với anh trong mơ và trong tưởng tượng của chính bản thân mình. Đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh mình được trò chuyện với anh, cùng anh cười đùa vui vẻ, nhưng không ngờ... kết quả lại như vậy.

Cô gục đầu vào giữa gối, tuy đêm qua cô đã rất sợ hãi nhưng mỗi khi nhớ đến những khoảnh khắc anh thì thầm bên tai cô, cho dù đó là lời biến thái, không đứng đắn cô vẫn không ngăn được bản thân mình đỏ mặt và cảm thấy xấu hổ.

Quả nhiên, khi thích một người, cho dù người đó có làm gì đi nữa thì ta cũng sẽ cảm thấy rung động, bất chấp muốn bênh vực cho người đó, dù cho đó là những việc làm xấu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.